Bất Quá Tư Quân

Chương 70



Ma Quân đạp Phí Thanh Trì một cái xong, ngược lại cũng rất tốt tính mà không phát hỏa. Gã nghiêng đầu như một đứa trẻ, trầm tư ngẫm nghĩ nói, "Thôi vậy đi, tạm đem hắn cùng bỏ vào điển lao hỏa ngục, sau này chắc cũng có lúc dùng đến được." rồi ôm eo Phương Tri Hạc toan rời đi.


Phí Thanh Trì đang quỳ dưới đất, thần sắc phức tạp nhìn theo bóng lưng Ma Quân, cắn môi mấy lần mới thốt ra thành tiếng: "Tôn thượng!..."


Ma Quân dừng bước, quay đầu nhìn Phí Thanh Trì, "Hửm? Có chuyện gì sao?"


Phí Thanh Trì đắn đo, mắt nhìn lưới Tử Điện trên đất rồi lại nhìn Ma Quân, khó khăn lắm mới lựa được lời: "Thuộc hạ mạo muội xin hỏi tôn thượng, lưới Tử Điện này, người lấy ở đâu?"


Chưa đợi Ma Quân trả lời Phương Tri Hạc đã như mèo bị dẫm phải đuôi, chua ngoa gắt lại: "Chuyện đó tới lượt ngươi quan tâm sao?! Tôn thượng thần thông quảng đại, một cái lưới rách này làm sao lại thiếu chứ! Nhiều chuyện như vậy không bằng..." Chưa nói hết câu đã bị một bàn tay chặn lại, Phương Tri Hạc ngỡ ngàng nhìn lên, thấy Ma Quân phong độ mỉm cười, nói với Phí Thanh Trì:


"Ở chỗ Mộng Ma có một số, có hứng thú? Đến tìm y mà hỏi."


Lần này Ma Quân quay người rất dứt khoát, gã cũng tính đi thẳng về để khỏi lỡ mất giờ ngủ trưa. Nào ngờ Phương Tri Hạc trong tay lại đột nhiên nảy ra cái sáng kiến trời đánh, nũng nịu bên tai gã nói: "Tôn thượng tôn thượng người chờ chút, ta muốn xem mặt mũi tên cẩu tặc kia!"


Ma Quân khổ tâm nhưng vẫn dừng bước lại thật, gã đưa tay bóp bóp trán, nhíu mày dỗ nàng: "Thôi, mặt mũi thì có gì hiếm lạ mà xem, hàng ngày tự  xem mặt mũi mình còn chưa đủ sao? Giờ này là giờ nên về nghỉ..." Còn chưa nói hết câu Phương Tri Hạc đã giận hờn cắt lời: "Tôn thượng, cái đó sao mà giống nhau được chứ?! Hơn nữa người hôm nay làm sao vậy, một cái yêu cầu nhỏ của ta cũng không đáp ứng!"


Ma Quân phiền lòng lắm, nháy mắt với Phí Thanh Trì. Phí Thanh Trì vẫn luôn trong trạng thái tập trung cao độ, bắt được tín hiệu của Ma Quân. Y gật đầu nghiêm túc, bước chân nhẹ như gió đi lên.


Một đập.


Phương Tri Hạc bất tỉnh nhân sự, oải như cọng bún vắt trên tay Ma Quân. Ma Quân hài lòng bật ngón cái với Phí Thanh Trì, khẩu hình vẫn không quên căn dặn dàn xếp Quân Thành Thu thỏa đáng rồi mới như gió như mây lướt đi.


Để lại một luồng khói đen xì sau lưng.


Lại nói, địa vị của Phương Tri Hạc ở Ma tộc rất không đứng đắn. Nàng vốn không mang huyết thống ma tộc, năm vạn năm trước mới kì ngộ nhập ma. Nghe nói năm đó Ma Quân đích thân dang tay thu nàng về, dưỡng ở bên mình như con gái, chỉ thiếu một cái lễ long trọng nhận con nữa thôi. Phương Tri Hạc thì cực kì không khách sáo, cáo mượn oai hùm hô mưa gọi gió ở hành cung Ma tộc, ngang ngược đỏng đảnh lại đặc biệt không thích nói lí lẽ hại chúng hầu nữ sứt đầu mẻ trán máu tươi đầm đìa suốt một thời gian dài.


Nhớ lại lần đầu tiên Phương Tri Hạc xuất ma đạo ra mắt chúng ma, ai cũng ngấm ngầm khinh thường bàn luận một phen. Vì Phương Tri Hạc này ngày đó tu vi chẳng ra sao, đánh không biết đánh, yêu thuật không biết dùng, ngay cả độc dược loại thường bán đầy ngoài phố cũng không biết phân biệt. Nàng nép dưới cánh Ma Quân thẳng một đường đi lên làm Phương cô cô của Ma tộc, ủy khuất chúng ma làm trâu làm ngựa cho Ma Quân nhiều năm nay phải gọi nàng một tiếng cô cô. Ai ai cũng cảm thấy nàng ta nhất định là dùng nhan sắc mê hoặc Ma Quân, nhiễu loạn triều cương! Bại hoại! Vô liêm sỉ! Không ra thể thống gì! So với Tô Đát Kỷ còn hại nước hại dân hơn nhiều!


Nói đến giai thoại này ai cũng không khỏi thổn thức một trận, thay Ma Quân chấm chấm nước mắt.


Phương Tri Hạc ở Ma giới, mấy năm đầu thu về không ít hắc phiến tử, nơi nơi khắp chốn đều có người chỉ hận không thể một cước đá văng nàng vào Hỏa Đà cốc tầng thứ mười chín.


(Hắc phiến tử: antifan)


May mà Ma Quân sủng nàng, bằng không Phương Tri Hạc ở Ma giới đã sớm chết chìm trong nước bọt rồi.


Bàn về Ma Quân sủng Phương Tri Hạc đến vô pháp vô thiên, ai cũng cho rằng nhất định là do gã bị nhan sắc kiều mị của Phương Tri Hạc mê hoặc.


Thì, quả đúng là thế.


Thân là chí tôn một cõi, Ma Quân duyệt qua vô số khuôn mặt cùng hình thể nhưng không hiểu tại sao gã lại đặc biệt vừa ý Phương Tri Hạc vị này. Khóe mắt đuôi mày, giơ tay nhấc chân, ngay cả cái tính bọ chó của nàng cũng yêu thương hết sức. Tuy rằng nàng nói nhiều thì phiền thật, nhưng Ma Quân lại hết sức mâu thuẫn mà cam lòng chịu phiền hà như thế. Mỗi lần nghĩ đến là một lần xao xuyến, hoa nở bùm bùm, tim gan nhảy nhót.


Gã cảm thấy, Phương Tri Hạc đây con mẹ đó đúng là một nửa vầng trăng khuyết của mình.


Chân mệnh tình duyên, vừa gặp đã yêu.


Mỗi lần nhớ đến lần đầu tiên kì ngộ của cả hai, Ma Quân đều không khỏi thổn thức vui sướng râm ran một trận, hai mắt long lanh ánh nước, khóe môi mím cười đến cực độ ngu ngốc.


Ôi, quả dâu độc bé bỏng cuả ta.


—— Theo lời Ma Quân, trìu mến gọi Phương Tri Hạc như thế.


***


Phí Thanh Trì một mình ở lại thu dọn bãi chiến trường.


Bãi chiến trường này nhìn quanh, tính sơ sơ cũng dễ có đến mấy chục cái đầu mục việc cần làm. Ví dụ như lau sàn, lau lan can, tỉa tót chỉnh trang lại hoa lá trong ao, vớt bùn, quy hoạch lại đám thực vật vừa mới bị đánh tan nát bên bờ...


Đường đường là một yêu tôn có tiếng có miếng, hô mưa gọi gió của Ma giới, vốn là y có thể trực tiếp điều vài nhân (ma) công lao động công ích qua dọn dẹp. Nhưng không rõ vì gì, hoặc là do tác giả của bộ tiểu thuyết này quá vô liêm sỉ, hẹp hòi, muốn cày số từ của cả chương nên đặc biệt bắt Phí Thanh Trì thủ công đi lau chùi một phen.


Lúc này, mặt trời đỏ rực chói chang.


Phí Thanh Thanh một thân áo bào hoa lệ đỏ chót, yêu khí vẫn còn bay vòng vòng quanh thắt lưng, đang chổng mông — hì hục lau lan can bao Củng Lan trì.


Phí Thanh Trì vừa lau vừa căm phẫn lên án: "Mẹ nó vô liêm sỉ! Hẹp hòi! Không có lương tâm! Độc tài đáng chết!" Tay cầm khăn lau quất lan can 'bốp bốp'.


Tác giả đại nhân tỏ ý: "Gần đây áp lực lượng từ quá lớn, tiểu nhân đây cũng là cùng đường mới đắc tội ngài, mong đại nhân ngài đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng quan hệ hai ta... "


Phí Thanh Trì lại tỏ ý cực kì uất ức, đỏ mắt chỉ tay: "Kia, ngươi xem! Hắn nhàn rỗi như thế, mắc gì không tìm hắn kéo chữ! Bản tôn ta còn trăm công nghìn việc, ở đây lau lan can là cái giống gì! Nhìn lọt mắt sao?! Tác giả, ngươi đừng có thiên vị! Cẩn thận ta gọi tập đoàn phiến tử của ta dùng nước bọt dìm chết ngươi!"


Tác giả một bên quỳ lạy Phí yêu tôn, một bên vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, vội vã vung bút.


***


Quân Thành Thu nằm dưới lưới Tử Điện ước tính cũng đã được gần nửa canh giờ. Toàn thân tê tái lâng lâng, đầu óc cũng trở nên trống rỗng mơ hồ đi ít nhiều.


Lưới Tử Điện thì vẫn không biết mệt mỏi, gia sức làm sấm làm sét, đùng đoàng xì xèo giật đến vang dội cả một góc trời. Phí Thanh Trì đang lao động khổ sai, nghe thế thì buồn bực lắm.


Y đứng dậy, quần xắn đến tận đầu gối, tay trái xách xô tay phải cầm giẻ lau, tằng tằng đi qua chỗ Quân Thành Thu đang nằm.


Ào một tiếng, Phí Thanh Trì đổ xô nước lau lan can lên cả người cả lưới bên dưới.


Lưới sét dính nước, đoàng một tiếng nổ dựng cả tóc.


Tóc tai là chuyện đại kị của Quân Thượng, rụng một sợi lòng cũng đau như dao cắt chứ đừng nói bị giật tung lên thế này.


Hắn một thân vô tội bị người ta tạt nước bẩn, ủy khuất tràn mi, giần giật nói: "Phí, Phí Thanh, Thanh, ta với ngươi... là chỗ quen, biết cũ. Ngươi, thấy chết không cứu, còn đổ thêm dầu vào lửa, có, lương tâm, hay không?"


Phí Thanh Trì đang ôm sẵn một cân thuốc nổ trong bụng, nghe thế chỉ càng thêm bực, giơ chân đạp liền mấy phát lên người bên dưới. Y cười lạnh gắt: "Ai quen biết với ngươi! Đừng có hàm hồ, thấy sang bắt quàng làm họ! Lão tử mặc kệ ngươi khua môi múa mép, ông đây quyết không thả người đâu!" Nói xong lại nhấc chân đạp thêm chục cái nữa mới hơi hơi nguôi giận.


Quân Thành Thu oan lắm, hắn cũng là họa vô đơn chí mới rơi vào sào huyệt của Ma tộc, chứ không đang yên đang lành hắn chạy đi gây sự làm gì. Chỉ là đang ở chỗ bằng hữu uống vài chén thôi, nào ngờ lúc tỉnh lại đã gây ra bao chuyện động trời như thế. Hơn nữa một lần này chạy vòng vòng là ngoài ý muốn, lỗi ở Ma tộc các người làm ăn tắc trách, quá thiếu ân cần! Ai đời người nhà đến thăm tù lại bị đánh phủ đầu bầm dập thế này!


Ta là đến thăm tù chứ thèm mà tới ngoáy cái hang kiến của ngươi nhá họ Phí!


Bị lạc mất mỹ nam trấn giường, hắn còn đang đau lòng chết đi được đây này! Muốn so xem ai nóng nảy hơn? Họ Phí còn lâu mới có cửa!


Quân Thành Thu, đang cực kì nóng nảy, mở miệng ra lại là:


"Thế, thế ta với ngươi lại coi như không quen biết? Thôi, cũng được, lại, đến, làm quen, quen, đi. Tại hạ, Quân Thành Thu, xin hỏi, cao danh quý tính, các hạ?"


"..."


Phí Thanh Trì híp mắt đứng nhìn, toàn thân một bộ dáng âm hiểm cực kì toan tính. Quân Thành Thu nhìn y ngược sáng mà đồng tử vẫn lòe lòe phát quang, sống lưng chợt lạnh, nghĩ bụng họ Phí này chắc chắn là không nghĩ được cái gì hay ho đâu mà.


Quả nhiên, Phí Thanh Trì lưu loát vứt xô đi, từ trong ngực áo lấy ra một vật tròn tròn, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, dùng tốc độ sét đánh để lật lưới lên, tròng vật kia vào cổ hắn rồi đóng lưới lại.


Quân Thành Thu cụp mắt nhìn chuỗi hạt đen bóng đeo trên cổ mình, lòng nảy ra dự cảm không lành.


Phí Thanh Trì khoanh tay đứng rung chân một bên, thầm đếm thời gian. Qua khoảng một chung trà, y dứt khoát vung tay thu lưới.


Quân Thành Thu đột nhiên được thả tự do, quá bất ngờ nên vẫn nằm dán trên đất. Một là vì cả người đều quá tê dại nên nhất thời không cử động được. Hai là vì chưa biết chạy đường nào, cũng không tin vào khả năng họ Phí này đột nhiên nổi Phật tâm thả hắn đi thật.


Đơn thương độc mã ở giữa hang cọp, phen này có chạy đằng trời. Quân Thành Thu tính toán, tự lượng sức mình nghĩ, nếu lại nháo ra một trận hự hự bùm bùm nữa thì không những hao tổn nguyên khí hai bên mà chuyện đi cứu Thập Tam Thánh Mẫu cũng khó thành.


Vừa rồi nghe Ma Quân nói muốn bỏ hắn vào điển lao hỏa ngục Quân Thành Thu đã mừng thầm. Vừa hay có cơ hội được dẫn đường xuống đó, xuống được đó rồi còn không có cách tìm được Ly Quang sao? Tìm được rồi thì còn tính cái đại sự gì nữa!


Cùng lắm không được thả ra thì hắn và Thập Tam Thánh Mẫu cùng ở dưới đó khanh khanh ta ta mà sinh hoạt thôi.


Có người chỗ nào chẳng là nhà?


Nghĩ hay lắm! Trở lại hiện thực đi!


Phí Thanh Trì kiều ngạo đá đá người nằm dưới đất, không thiện cảm nói: "Dậy dậy dậy, còn giả chết cái gì?"


Dưới tình huống bình thường, lúc này Quân Thành Thu đáng lẽ đã bật dậy nhảy hai vòng giãn gân cốt rồi tìm cách làm thân với Phí Thanh Trì. Nhưng cư nhiên hôm nay hắn đặc biệt cảnh giác chuỗi hạt đeo trên cổ mình nên vẫn nằm yên dưới đất, lúng búng trong miệng hỏi với lên: "Ngươi đeo cái gì cho ta thế? Xấu kinh."


Bằng tốc độ mắt thường thấy được, mặt Phí Thanh Thanh bỗng dài ra một cách đáng thương. Y cả giận mắng: "Nói hươu nói vượn gì đó, còn không mau dậy đi!"


Quân Thành Thu thấy y từ sáng đến giờ bị tăng xông không biết bao nhiêu lần, nghĩ cũng thấy thương, tự nhủ đừng trêu thằng nhỏ, đừng trêu thằng nhỏ... mấy trăm lần mới chậm rì rì đứng lên.


Vạn vạn không ngờ tới, Phí muội đặc biệt thu lưới, đeo vòng, gọi hắn đứng dậy là để ——


"Này, cầm lấy."


Phí Thanh Trì nhét xô và giẻ lau vào tay hắn, hằn học đe dọa: "Làm xong trước bình minh, nhanh nhanh còn xuống điển lao, trời tối khó đi tôn thượng trách phạt xuống sai ta xé ngươi làm ruốc thì đừng trách."


Quân Thành Thu: "..."


Vậy nên, gọi dậy là để thay y lao động công ích? Chuyện của mình không làm, lại đẩy cho người khác? Phí muội, ngươi đúng là học xấu!


Tự mình vận động, cơm no áo ấm!


Quân Thành Thu cao lãnh nhắm mắt, đẩy lại xô và khăn vào tay Phí Thanh Trì, tiên phong đạo cốt quay lưng đi, nói: "Ta, không làm."


Phí Thanh Trì bày ra vẻ mặt 'ta biết ngay ngươi thể nào cũng thế'. Y không trực tiếp đáp lời, chỉ là đột nhiên đưa hai ngón tay đặt trước trán, mi tâm sáng lên, lẩm nhẩm cái gì không rõ trong miệng.


Quân Thành Thu bị siết cổ tí thì chết.


Tiên phong đạo cốt, gạch bỏ.


Soái khí mười phần, gạch bỏ.


"Cứu, cứu mạng... A, cứu mạng... Ở đây có án mạng a..."


Phí Thanh Trì đứng dựa vào một gốc cây, gẩy gẩy móng tay, mắt hồ ly tà mị khẽ liếc, đắc ý hỏi: "Không làm?"


Quân Thành Thu bị siết chảy cả nước mắt, thống hận hỏi tác giả: "Đây là cách ngươi kéo chữ?!"


Tác giả tỏ vẻ bàng quan, tiếp tục vung bút.


Sau đó khoảng nửa canh giờ, bên bờ ao Củng Lan đã đổi nhân công lau dọn khác.


Quân Thành Thu một bên chổng mông đào đất trồng cây, một bên nghĩ cách cắt quách cái sợi dây trời đánh này đi. Không ngờ một chút động tĩnh này của hắn lại bị Phí muội trông thấy.


Phí Thanh Trì tri kỉ khuyên giải: "Vô ích thôi, thứ này là Thiết Tàm Ti mới được đặc biệt cải tiến mới lấy ở Tiên giới, xâu thêm chuỗi ngọc Án Dạ được yểm chú bởi Mộng Ma. Trừ khi có kiếm của Tiên môn cắt đứt ngươi cũng đừng mơ tháo được nó xuống."


"Đã đặt chân vào đất nơi này, ta cũng phục ngươi nếu tìm được kiếm của Tiên môn đấy."


Quân Thành Thu nghe thế lỗ tai suýt nữa thì mọc ra kén.


Thiết Tàm Ti con mẹ nó chứ lại là Thiết Tàm Ti!


Con trai hắn tỉ mỉ nhổ tóc, đứt từng khúc ruột điều chế, bản cải tiến, số lượng có hạn!


TND chuyện này là sao đây, Tiên cung gần đây làm sao vậy?! Hệ thống bảo an đem đi ngâm rượu hết rồi hả?!


Bất quá, thiên ngôn vạn ngữ ra đến miệng Quân Thành Thu lại là: "Thế, ngươi gọi cái này là gì?"


Phí Thanh Trì tự hào đáp: "Vòng Kim Cô."


Quân Thành Thu hắc tuyến nói: "Cái gì?"


Phí Thanh Trì trợn mắt nhìn hắn, ngữ khí đe dọa: "Sao nào, ngươi có ý kiến gì?"


Quân Thành Thu không nói, thở dài rồi tiếp tục hự hự đào đất, trong bụng nghĩ:


Cũng không phải có ý kiến gì, chỉ là cảm thấy đặc biệt thiếu sáng tạo trong cách đặt tên mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.