Bất Quá Tư Quân

Chương 89: Phiên ngoại : Đông Trì 1



"Ta là Phí Thanh Trì.


Phí là họ, Thanh Trì là tên. Thanh Trì trong "Nhất uẩn thanh trì lục hoàng ngư". Thanh Trì có nghĩa là ao trong.


(Nhất uẩn thanh trì lục hoàng ngư: Một vũng ao trong có sáu con cá vàng.)


Người đặt tên cho ta từng nói mong ta mãi mãi đơn thuần lương thiện, trong sáng như mặt ao này ở núi Thiện Chi. Ta khi ấy chưa có linh trí rõ ràng, không hiểu cái gì là đơn thuần thiện lương cũng không hiểu thế nào là tâm trong như nước, ta chỉ biết lời người dạy ta là, không được làm chuyện xấu.


Nhưng ta bẩm sinh là loài hồ ly, còn là yêu hồ bậc thấp ngoài hại người ra thì ta cũng không còn biết cách nào khác để sinh tồn nữa. Yêu hồ sâu trong núi Thiện Chi đều sống theo bầy đùm bọc lẫn nhau, chỉ có mình ta trời sinh độc lai độc vãng. Ta hại người, người hại ta, ta không hại lại, ta chết.


Vậy nên suốt mấy trăm năm ta đều dựa vào việc hút dương khí của con người mà tu yêu.


Những ngày tháng đó thật không dễ dàng. Thế giới này rất khốc liệt, nếu ta không hung dữ, người bị bắt nạt chính là ta. Nếu ta không gai góc, chỉ sợ đến giờ này nắm xương trắng cũng đã không còn.


Cõi sống hư hư thực thực, muôn màu muôn vẻ, trăm lòng hiểm ác. Ta điên cuồng hối hả sống qua mấy trăm nay, không giống như các yêu hồ khác lả lơi phong tình.


Phí Thanh Trì ta, không hiểu tình yêu."


***


Đêm khuya tĩnh vắng, một bông hoa nhỏ xíu rơi xuống làm mặt nước gợn vài đường. Đông Đản ở giữa hồ, trên thân chỉ còn độc một cái quần đang tranh thủ lúc trăng sáng gội đầu.


Một thân bắp thịt duyên dáng ở dưới ánh trăng phá lệ tạo hiệu ứng mông lung mơ hồ. Lúc hắn ở dưới nước ngẩng đầu lên, tóc mai theo sườn mặt nhỏ tong tong nước. Ngũ quan sâu sắc như đao mài, da thịt nhẵn nhụi lóng lánh trượt xuống từng giọt từng giọt...


Như thường lệ làm chuyện xấu ở nhân gian, chẳng là lần này đụng trúng pháp sư cao tay, bị đánh bầm dập còn bị thả trôi sông.


Tên bạch trảm kê này, trông thật đáng ghét...


Đó là Phí Thanh Trì, lúc bị nước vào đầu ủng não, lềnh phềnh nổi trên mặt hồ của Đông ca đã mơ màng nghĩ thế.


Khi ấy nhận thức với thế giới của Phí đại hiệp có điểm hạn hẹp. Y cho rằng chỉ cần da dẻ trắng một chút liền liệt vào hạng bạch trảm kê, cũng không quan tâm một thân cơ bắp như đá tảng của Đông ca cùng ngũ quan vuông thành sắc cạnh của hắn. Mà nam tử hán đại trượng phu ăn to nói lớn như Phí Thanh Trì đây, ghét nhất là bạch trảm kê!


Đông Đản đang ngâm nga gội đầu, thình lình nổi lên ở trước mắt một bộ hồng y rực rỡ, suýt chút nữa thì kìm không được vẻ mặt băng sơn mà hét lên.


Vẫn may, Đông ca định lực hơn người, mặt không đổi sắc vớt người lên.


Trên thân Đông ca không mặc áo, da dẻ tiếp xúc trực tiếp với thân nhiệt nóng hừng hực của người này làm cho hắn đỏ mặt vô cớ. Đợi đến khi xoay mặt y lại, bế y gọn gàng trên tay, nhịp tim của Đông ca đã không cách nào không chế được nữa.


Ái tình, chính là kì diệu như vậy đó.


Đông Đản bỏ dở kế hoạch tắm gội sang một bên, tất ta tất tưởi ôm mỹ nhân về hang ổ của mình. Vội vã châm lên một ngọn lửa mà chính hắn chẳng bao giờ cần đến. Huy động toàn bộ khăn bông chăn đệm trong nhà đến lau người cùng ủ ấm Phí tráng sĩ. Lúc lau mặt thì tim đập thình thịch, ngón tay run run. Đến khi cởi áo lau người, cả tay cũng không nhấc lên nổi.


Lão xử nam Đông ca, trực tiếp vì mặt đỏ tai hồng mà nhũn chân.


Sau khi bọc Phí Thanh Trì thành một cái bánh tét Đông ca mới chậm tiêu đi tìm cái áo mặc. Mặc được một nửa, chợt nghe sau lưng có tiếng động.


Đông Đản ôm trái tim đang nhảy bang bang quay đầu lại.


Phí Thanh Trì: "Bạch trảm kê?"


Đông Đản tuy mặt lạnh nhưng nội tâm cực ngây ngô, gật đầu.


Phí Thanh Trì dữ dội bật nhảy: "Ngươi dám trói ta?!" Một đôi mắt đào hoa trừng đến dữ tợn. Tay chân dưới bốn lớp chăn bông không ngừng giãy giụa.


Đông Đản còn đang cài áo dở, cứ như vậy phanh ngực đi đến, triển lãm cơ ngực cơ bụng trứ danh. Trên miệng thì hàm hồ nói: "Không... Là cứu ngươi."


"Ngươi yêu hồ kị nước, ngâm nước lâu như thế rồi thì nên hảo hảo hảo dưỡng thương. Không nên... Không nên làm rộn."


Có lẽ Phí Thanh Trì thực sự ngâm nước đến hỏng đầu, nhảy hai cái liền đầu choáng mắt hoa. Lại thêm nhìn thấy triển lãm cơ bắp của Đông ca liền trực tiếp lật ngửa ra sau, bất tỉnh.


Một đêm trăng sáng, Đông Đản trắng đêm truyền nguyên khí cho y.


Sáng sớm là Phí Thanh Trì tỉnh lại trước, nhìn thấy mình bị bạch trảm kê ôm đến kín kẽ thì không khỏi tăng xông. Nhưng Phí Thanh Trì cũng tinh tường phát hiện ra bàn tay bạch trảm kê để sau lưng y, hình như đã truyền nguyên khí cho y rất lâu.


Cả người hư nhược, thương thế tơi tả đột nhiên được lấp đầy, Phí Thanh Trì không khỏi mềm lòng trong chốc lát.


Đời này Phí Thanh Trì hoang dại lớn lên, đối nhân xử thế, phép tắc giao tiếp đều coi là cái trứng. Vậy nên sau khi nhận định rõ rằng tên bạch trảm kê này cứu y, Phí Thanh Trì cũng không có hành động báo đáp hay cảm ơn gì cả.


Còn muốn đạp cho mấy cái.


Vì sao à? Vì trông đáng ghét chứ sao.


Đông Đản cú đêm một hôm, đến gần sáng thì không chịu nổi thiếp đi, còn ngủ đặc biệt say. Vậy nên khi cái bánh tét trong tay y lăn khỏi vòng tay y, Đông Đản cũng không hề hay biết.


Phí Thanh Trì lăn mấy vòng trên đất, răng cắn tay kéo cuối cùng cũng gỡ được chăn bông bốn tầng của Đông ca ra. Gỡ ra rồi vội vã tìm y phục mặc tử tế, đầu tóc chải qua loa. Ý của Phí Thanh Trì là nên rời đi ngay, không có gì mà dây dưa ở đây cả. Vậy nhưng không rõ vì gì y lại chậm chạp bước chân, tần ngần đứng lại.


Bạch trảm kê này, hình như...có một vai trò rất đặc biệt.


Năm đó Phí Thanh Trì không biết, cảm giác đó được gọi là mang ơn.


Lúc ngủ nhìn Đông ca rất ngốc lại thêm hai cái quầng thâm dưới mắt trông càng khôi hài. Lông mày Phí Thanh Trì xoắn chặt, trân trân nhìn hắn hồi lâu. Cuối cùng vò đầu bứt tai hai cái, cứ như gặp quỷ chạy biến đi mất.


Một đường thục mạng chạy đi, Phí đại hiệp cứ như trên mây không hề nhận ra rằng cây đại đao bảo bối của y, để quên rồi.


Quên rồi!


Đó là lúc Phí Thanh Trì về đến hang ổ của mình rồi, tim đập chân run biến thành tiểu hồ ly co ro trong góc mới chợt nhớ đến.


Đao! Bảo bối, cần câu cơm của y!


Vậy nên dưới sự ngày ngóng đêm mong của Đông Đản, Phí Thanh Trì rốt cuộc cũng trở lại.


Ngày đó Đông ca rớt nước miếng tỉnh lại, thấy trong tay trống không, điên đảo tìm một trận trên trời dưới nước vẫn không thấy mới đành tạm chấp nhận là y đi rồi. Đông ca tự trách chết đi được, gì mà đồ đáng chết ngươi dám ngủ quên, không chăm sóc y cẩn thận... Y nhỏ nhắn như vậy, non mềm như vậy lại còn bị thương, sao chịu nổi thế gian sương gió ngoài kia chứ...


E hèm, tuy không vớt được người nhưng lại vớt được vật theo người. Đông ca trầm mình dưới nước, trên tay cầm một thanh đại đao có tua rua màu đỏ. Lưỡi đao tà tà nhả yêu khí cũng đỏ nốt. Rất nhanh có một dòng điện xẹt qua não Đông ca, hắn xác định đây là đồ của tiểu hồ ly!


Cây đao này thoạt nhìn phàm phu tục tử quá, không giống với dáng vẻ thanh tú thon dài của Phí Thanh Trì. Đông ca chậm nhiệt mấy vạn năm nay cũng biết nhận xét rằng, cỡ như Phí Thanh Trì phải cầm một thanh kiếm tinh xảo mới xứng.


Ôm theo cây đao phàm phu tục tử này lặn liền mấy ngày ở dưới nước ngốc ngốc không lên bờ. Cuối cùng Đông Vọng Phu cũng đợi được trúc mã.


Trúc mã vẫn mặc bộ y phục đỏ rực ngày đó, vẫn đến vào đêm trăng sáng. Nhưng mà hôm nay còn bày đặt đeo mạng che mặt. Đông ca ở trên ngọn lê nhìn thân ảnh thoăn thoắt chui luồn đào bới tìm kiếm của ai đó, tim đập rộn ràng.


Đây, đây, đây chẳng phải là yêu sao?


Phí Tinh Xảo đang rúc đầu vào một hốc cây tìm kiếm, bực bội vì bị kiến cắn.


Thình lình vang lên sau lưng: "Ta ở đây."


Phí Thanh Trì bị dọa giật bắn mình, đầu húc vào cây u một cục. Đến khi y quay phắt người lại, nhìn thấy một bộ mặt vuông vắn lạnh lùng không khỏi chửi ầm lên: "Ông đây không đến tìm ngươi!"


Đông Đản chắp hai tay sau lưng, sững sờ vì bị ăn mắng, khó khăn hỏi lại: "Không... Không phải là đến tìm ta sao?"


Phí Thanh Trì rất muốn gõ đầu hắn một phát, giật mạng che mặt xuống nghiến răng nói: "Tìm ngươi làm cái quỷ gì! Lão tử tìm đao!"


Đao? À, là đến tìm đao.


Đông Đản bắt được trọng điểm, vội vã vẫy đuôi dâng lên đóa hoa thơm ngát: "Đao ở đây."


Phí Thanh Trì: Σ(O_O)


Bằng tốc độ mắt thường không thấy được Phí Thanh Trì giật lấy cây đao từ trên tay Đông ca. Vốn muốn gió cuốn lá bay chạy đi luôn nhưng lại không cách nào chạy nổi. Phí Thanh Trì giận sôi người nhìn lại, trừng mắt với Đông ca:


"Ngươi giẫm vạt áo ta làm gì?! Có bệnh à?!"


Đông Đản (O_O) nhìn Phí Thanh Trì, bộ dạng một lời khó nói hết. Phí Thanh Trì giằng co không lại hắn đành phải hỏi luôn: "Còn muốn gì nữa?"


Hai bàn tay sau lưng của Đông ca xoắn chặt lại với nhau. Nếu lúc này cầm thêm một chiếc khăn tay, nhất định sẽ gây chấn động thị giác không nhỏ.


Hắn cao hơn Phí Thanh Trì một cái đầu, lúc này lại cúi mặt xuống đá đá ngọn cỏ dưới chân. Tuy mặt vuông không biểu hiện cảm xúc nổi nhưng hai vành tai hồng thấy cũng đã tố cáo hắn.


Cũng may da hắn không trắng lắm, trời cũng tối, Phí Thanh Trì thần kinh thô cũng không nhận ra.


Trong tay còn cầm đao mà không đánh lại một luồng khí tức chấn áp đè nén của Đông ca, Phí Thanh Trì không rút nổi vạt áo về đột nhiên mơ hồ cảm thấy, trước mặt y đây hình như là một cao thủ đó nha.


Hai tay xoắn vào nhau càng dữ dội. Gió lạnh thổi vù vù. Đông Đản cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mặt đỏ tai hồng nói:


"Tiểu hồ ly, ta, ta thích ngươi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.