Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 30



Tâm tình của Văn Lược trong nháy mắt không thể hình dung, hắn cứng ngắc ngồi ở chỗ kia, lưng thẳng tắp, ánh mắt không hề tiêu cự nhìn Đỗ Minh Thành. Dạ dày bắt đầu có tiết tấu quay cuồng, trong đầu liền luôn rít gào: cư nhiên là não heo, cư nhiên là não heo, cư nhiên là não heo!

Rốt cuộc nhịn không được chạy ra bên ngoài nôn hết.

Bên ngoài quán ăn, người ăn cơm không nhiều không ít, nhưng thanh âm nôn mửa của Văn Lược vẫn khiến cho không ít người phản cảm, ngay cả lão bản cũng bị dọa đi ra.

“Không có việc gì, không có việc gì, hắn không có thói quen ăn não heo mà thôi!” Đỗ Minh Thanh theo tiếng nôn khan của Văn Lược gắp một miếng não heo, ăn rất ngon miệng.

Một bên khách nhân bởi vì thanh âm của Văn Lược rất không thích đều thay đổi sắc mặt.

“Chịu không nổi thì đừng có ăn! Ảnh hưởng muốn chết!”

Thời điểm Văn Lược nghe câu nói đó, hận không thể trực tiếp nôn trên bàn người ta, bất quá không được, hắn là ngôi sao, lúc ấy khuôn mặt bị nhớ lại thì sao. Trở lại bàn cảm giác muốn ăn hắn đều không có, Đỗ Minh Thành cho hắn đĩa rau, hắn kiên quyết không ăn, ngồi ở một chỗ nhìn Đỗ Minh Thành ăn. Đỗ Minh Thành cũng không biết xấu hổ, liền như vậy ăn, vừa ăn vừa nói, não heo này phải đóng gói một phần đem về.

Văn Lược ở trong lòng vì phó đạo diễn bi ai, sẽ bị đùa chết đi!

Bữa cơm này ăn rất nhạt nhẽo, Văn Lược không có việc gì làm liền nhìn xung quanh, loại mưa nhỏ này ở cảnh khu rất được, cách đó không xa là hồ nước nở đầy hoa sen, đài sen cũng không ít.

“Nếu không, buổi tối chúng ta đi trộm đài sen!” Đỗ Minh Thành bỗng nhiên nói.

“Không cần!” Văn Lược gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, người này có phải hay không có tật xấu, bên cạnh rõ ràng viết du thuyền thải liên năm mươi mốt người, trộm cái gì trộm, chẳng lẽ muốn báo ngày mai đăng “XX kịch tổ, trong lúc quay phim trộm đài sen” mới chịu sao.

“Không có lạc thú, cũng không biết An Trình Điển như thế nào lại với cậu tốt như vậy!” Đỗ Minh Thành cúi đầu múc cơm.

“Tôi cùng hắn làm sao tốt!” Văn Lược phản bác, bọn họ cho tới bây giờ cũng không phải bạn tốt, được không!

“Các cậu không tốt, hắn lại yêu cầu cùng cậu ở một phòng sao, chính là do hắn tài vụ mới cảm thấy hai người ở một phòng mới tiết kiệm!” Đỗ Minh Thành hắc nghiêm mặt âm trầm nói: “Phó đạo diễn dáng ngủ rất xấu!”

Văn Lược rất muốn nói, An Trình Điển cũng không khá hơn chút nào, nhưng kịch tổ không phải lão nhân gia người định đoạt sao, như thế nào còn sợ tài vụ, tiền đều do anh đưa tới!

“Ngày nào đó bớt thời giờ lại đến đây làm trận thi đấu hái đài sen, ai thua trực tiếp ném vào hồ!” Đạo diễn mặc kệ, tự ý nghĩ không nhìn đến Văn Lược.

Văn Lược trộm mắt trắng liếc đạo diễn một cái, kịch tổ nhiều người như vậy, năm mốt người liền chơi hết sao, như thế nào hiện tại không đau lòng vì tiền. Rõ ràng là muốn đem phó đạo diễn ném xuống dưới.

“Kinh phí tự gánh vác!” Đỗ Minh Thành lại bỏ lại một câu.

Sát! Văn Lược thật sâu phỉ nhổ đạo diễn không đáng tin cậy này.

Nghĩ như vậy đài sen quả thật ăn rất tốt, bên cạnh vừa lúc có tiểu muội muội mang theo rổ bán đài sen, Văn Lược mua toàn bộ, ngồi ở một bên sung sướng ăn, vừa ăn vừa xem phong cảnh, tâm tình chậm rãi tốt lên.

Trong hồ nước người không ít, cái loại này giống như thuyền lớn thuyền nhỏ trong đại bồn tắm rất đáng yêu. Lá sen tầng tầng rất sâu, ngẫu nhiên có người từ bên trong chui ra, đều đặc biệt có phong vị. Chui ra đặc biệt là mỹ nữ, liền lại mang một màu sắc khác.

Mỹ nữ?

Tần Thấm?

Tầm Thấm tại sao lại ở chỗ này?

Vẫn là cùng An Trình Điển cùng một chỗ!!!!

Văn Lược không bình tĩnh, nội tâm tiểu vũ trụ rít gào, rít gào, rít gào. Tần Thấm không phải hôm qua ở Maldives sao? Khó trách An Trình Điển lúc nãy xác định hắn không đi, nguyên lai bằng hữu của An Trình Điển là Tần Thấm, Tần Thấm, Tần Thấm… Văn Lược trong lòng khóc rống.

“An…” Đỗ Minh Thành cũng nhìn thấy, phất tay liền hô, nghĩ nghĩ liền bật người đem hai chữ còn lại nuốt ngược vào bụng bụng, “An ca ca!”

Phốc! Tần Thấm tọa ở trên thuyền bật cười.

Thật sự là xinh đẹp nha! Văn Lược trong lòng đang lấy máu, quả nhiên hắn còn đang nguyền rủa An Trình Điển, phàm là truyền đến chuyện xấu gì đều cùng An Trình Điển có quan hệ, cuối cùng đều cùng hắn chuyện xấu nháo ngất trời, mình chính là thất ý nhân kia.

Nguyên lai hắn nói có bằng hữu đến, là Tần Thấm nha!

Văn lược trong lòng rất không có tư vị.

An Trình Điển cùng Tần thấm nhìn thấy Văn Lược bọn họ liền lên bờ, Đỗ Minh Thành để đũa xuống cùng Tần Thấm chào hỏi, ôm một cái, Tần Thấm cũng không mang giày cao gót đã cao bằng Đỗ Minh Thành, văn Lược đứng cũng miễn cưỡng cùng Tần Thấm cao bình thường, An Trình Điển hơi cao hơn nàng nửa cái đầu, thật không rõ vóc dáng coi như xong, còn mang đôi giày cao mười phân để làm gì?

“Văn Lược!” Tần Thấm cười hướng Văn Lược vươn tay.

Mặt Văn Lược lập tức liền hồng, nho nhỏ nắm một chút, xúc cảm của tay nữ nhân cùng nam nhân là không giống, tâm Văn Lược nho nhỏ khiêu giật mình.

An Trình Điển bất động thanh sắc ở một bên nhìn, khóe miệng phiết khởi, khó chịu.

Thời điểm tiếp đón bốn người ở trên bàn gọi thêm đồ ăn, Văn Lược trơ mắt nhìn nữ thần của mình ăn não heo, trong lòng lại có hàng trăm tư vị, đại mỹ nữ như thế nào lại thích ăn não heo.

“Em như thế nào tới?” Xem ra Đỗ Minh Thành cùng Tần Thấm có chút giao tình, khi nói chuyện đều mang theo một cỗ không khách khí, Đỗ Minh Thành từ trước đến nay quen biết nhiều cũng không phải không có khả năng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy An Trình Điển cùng Văn Lược không phải là như vậy.

“Em trước có việc phải xuất cảnh, sau đó nghe nói Trình Điển bị bệnh, nên trước hết tới đây!” Tần Thấm cười nói, động tác ăn cơm cũng thực tao nhã, lúc miệng chứa đồ ăn sẽ quả quyết không mở miệng.

Trình Điển! Trình Điển! Văn lược khóc không ra nước mắt, hắn khẳng định nữ thần trong lòng mình cư nhiên vô cùng thân thiệt với cái loại bại hoại An Trình Điển kia. Sớm chỉ biết người này cùng người chung quanh thông đồng, không nghĩ tới nữ thần của mình cũng bị hắn tàn phá.

Văn Lược rất không thích bắt tay vào lột đài sen, hoàn toàn đem đài sen thành An Trình Điển lột, lột mấy hạt rồi hướng miệng đưa. Bỗng nhiên hạt sen đến miệng lại bị cầm đi. Văn Lược quay đầu nhìn, An Trình Điển nắm hạt sen kia hướng hắn cười, sau đó đem hạt sen lột ra, xuất ra liên tâm bên trong.

“Cậu lột như vậy, bỏ vào miệng ăn sẽ đắng!”

Văn Lược bĩu môi cứng rắn cãi lại, “Tim sen tuy rằng đắng, nhưng tốt! Tôi cam tâm!”

An Trình Điển cũng không nói, trực tiếp đem liên tâm vừa nãy bỏ vào miệng Văn Lược, sau đó dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, “Cậu ăn nha!”

Ngại Tần Thấm ở đây, Văn Lược không thể mất mặt, quả nhiên đem liên tâm kia nhai nuốt xuống.

An Trình Điển vừa tức vừa đau lòng, vội vàng đem hạt sen trên tay nhét vào miệng hắn. Hẹn sen ngọt dịu đi liên tâm chua lúc trước, Văn Lược cơ hồ muốn khóc, hắn đây là tự đòi ăn đắng, quả thực dọa người.

An Trình Điển không nói gì thêm, chính là yên lặng đem đài sen trước mặt Văn Lược đến trước mặt mình, lột từng hạt cho hắn. Không khí trở nên quỷ dị, Đỗ Minh Thành cùng Tần Thấm một bên nhìn thẳng sang bên này. (Uầy, người ta đang làm nhiệm vụ của thê nô mà dòm cái gì =]])

“Các… cậu… quan hệ thật đúng là tốt!” Đỗ Minh Thành không biết phải hình dung một đoạn kia là thế nào, quả thực là tiểu hài tử đùa xiếc.

Tần Thấm ở một bên mỉm cười nhìn hai người, sau đó đem bàn tay đến trước mặt An Trình Điển, “Em cũng muốn ăn hạt sen.”

An Trình Điển trực tiếp đem đài sen đưa qua. Tần Thấm khuôn mặt tươi cười lập tức liền khóa, “Em vừa mới làm móng, không tiện lột hạt sen.”

Ý tứ chính là cũng lột cho em ăn.

An Trình Điển không có biện pháp đành phải cầm một hạt sen bên tay đưa qua.

Đỗ Minh Thành ánh mắt lại thẳng, này ba người… Không khí có điểm gì là lạ nha!

“Hai người từ khi nào thì tốt như vậy?” Đỗ Minh Thành là một người khẩu thẳng tâm mau, nghĩ cái gì liền hỏi.

“Chúng em nha!” Tần Thấm không chút để ý ăn hạt sen, “Chúng em sớm đã quen nhau!”

“Có ý tứ gì?” Văn Lược đi theo hỏi.

“Chính là chúng em từng cùng lạc một chỗ!” Tần thấm cười lại hướng An trình điển đưa tay, phải có hạt sen.

Tâm Văn Lược lập tức liền lạnh, này quan hệ… Quả thực là tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời) nha!

An Trình Điển cũng không nói gì, chính là cầm hạt sen trên tay mình nhét vào miệng Văn Lược, Tần Thấm thấy An Trình Điển không phản ứng cũng không nói gì nữa, Đỗ Minh Thành cuối cùng là biết không khí không tốt, lại đặt câu hỏi.

Văn Lược miệng nhai hạt sen, cảm thấy hiện tại An Trình Điển muốn báo thù cũng được nha nhưng nhai một hồi đều không thấy đắng.

Chính là ngồi không nói gì, bỗng nhiên có vài người lại đây.

“An Trình Điển! Là An Trình Điển..” Vài tiểu cô nương hưng phấn hét lên không hề để ý. An Trình Điển bên trong thay một bộ hoàn mỹ mỉm cười, Tần Thấm cùng Văn Lược quay đầu ra nhìn.

Quả nhiên tiếng thét chói tai càng lớn hơn, “Văn Lược! Văn Lược! Còn có Tần Thấm nha!”

Văn Lược tự mình phân tích, tên mình kêu ra có vài phần hưng phấn hơn lúc kêu tên An Trình Điển. Vài cô nương nhạt nhẽo ở một bên thét chói tai, Văn Lược không nhìn qua, mở miệng, “Phải ký tên sao?”

“Phải!” Tiếng thét chói tai làm người ở một bên không rõ chân tướng bị dọa không ít.

Vài cô nương cầm được chữ ký cùng ảnh chụp mới đi, đi không bao xa liền có ba người khác tới, xem bộ dáng là đến đây. Vài người vội vàng rút quân.

Văn Lược tâm tình mất mác trở vể khách sạn, An Trình Điển đưa Tân Thấm quay về khách sạn của nàng. Hắn buồn một hồi, trợ lý cứ tới đây hô đi quay, An Trình Điển còn chưa trở về, cũng chưa tới phiên hắn quan tâm, liền cùng trợ lý đi.

Phim trường còn có chút ẩm ướt, phó đạo diễn không biết như thế nào được thả ra, ôm máy móc thân thiết, lau chùi kiểm tra không ngừng. Văn Lược giở trò xấu, đi qua kế bên phó đạo diễn nói: “Bánh chưng!”

Phó đạo diễn đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hiểu được, mất mặt theo máy móc ngã xuống, một thân toàn bùn. Đỗ Minh Thành cách xa xa liền mắng lại đây, xem ra phó đạo diễn chính là linh vật của kịch tổ, trêu đùa tốt lắm nha!

Tâm tình Văn Lược cuối cùng vô sỉ tốt lên. Nhưng An Trình Điển còn chưa tới.

Đợi cho tất cả mọi người chuẩn bị xong, Văn Lược cũng đã hóa trang xong, An Trình Điển mới chậm rì rì đến đây, đến đây còn không nói cư nhiên còn dẫn theo Tần Thấm, này tính là cái gì? Không phải nói đưa người về khách sạn sao? Như thế nào còn mang đến?

An Trình Điển như vậy, làm sao như là đến quay phim, rõ ràng là đến xem náo nhiệt đi!

Tần Thấm dù sao cũng là người mẫu, nam nhân trong kịch tổ đều là fan của nàng, vừa xuất hiện liền được đối đãi như khách quý, ghế dựa nước trà đều chuẩn bị. An Trình Điển đi đến trước mặt Văn Lược, trộm làm khẩu hình hôn nhẹ, sau đó cười đi hóa trang.

Văn Lược trực tiếp đem kịch bản ném đi.

An Trình Điển không biết làm sao bị ném trúng đầu.

Hết chương 30


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.