Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 7



Ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một giọng nữ, làm người đang cắn chính Văn Lược bị dọa không nhẹ, An Trình Điển nhân cơ hội đánh vào ót hắn một cái ‘bốp’, miệng hoàn toàn cười không nổi vì tay bị cắn sắp rụng thịt. Văn Lược chỉ cảm thấy ót mình bị đánh rất đau, người cứng đờ trực tiếp từ giường lăn xuống.

An Trình Điển ôm tay bị cắn cũng không kịp hô người ở phía ngoài đợi một lát, mỹ nữ bên ngoài liền đấu đá lung tung xông vào.

Mỹ nữ lúc tiến vào chỉ nhìn thấy An Trình Điển, hưng phấn chạy qua hôn trên mặt hắn một hơi. Sau đó Văn Lược từ dưới giường đi ra, mỹ nữ liền phát ra tiếng hét chói tai. Tiểu Càng cùng Vệ Sanh nhất tề tiến vào.

Văn Lược cảm thấy đời mình cũng chưa từng mất mặt như vậy. Tầm mắt của mọi người trong phòng đều đặt vào hắn, hắn ngồi dưới đất liền cùng chậu than so sánh thật giống nhau, rõ ràng dọa người dưới đất ngồi bất động.

“Sao lại thế này?” Vệ Sanh vội vàng đi qua đem Văn Lược nâng dậy.

“Văn Lược! Anh cũng ở trong này?” Giọng nữ bỗng nhiên lại cao giọng lên tiếng.

“Ngả Thước?” Sắc đẹp của nữ minh tinh đem phân biệt thật có áp lực, Văn Lược mất không ít chất xám để nhận diện mỹ nữ này là ai.

“Anh cũng ở đây quay phim sao?” Ngả Thước hưng phấn hỏi Văn Lược, An Trình Điển giống như đã bị nàng quên đi.

Văn Lược gật gật đầu, hắn không có cùng người nhiệt tình quá phận trao đổi nhiều, cho nên đối mặt với Ngả Thước nhiệt tình quá độ này hắn có điểm không tiêu. Ngả Thước xem như là một nữ minh tinh đi! Trừ bỏ tính cách cởi mở hướng ngoại, trên cơ bản coi như bình thường, chỉ tham gia các bữa tiệc vài lần, nhưng cũng chưa nói qua cái gì. Không nghĩ tới gặp mặt nơi riêng tư cũng là một người nhiệt tình như vậy. Nghe nói gần đây dường như nàng luôn cùng An Trình Điển có scandal, phỏng chừng cũng là phụng mệnh tới. Văn Lược một lòng suy nghĩ.

“Thật là, anh ở đây quay phim, cũng không nói một tiếng, có rãnh có thể cùng đi ra ngoài uống một chén nha!” Ngả Thước đối với Văn Lược tựa hồ thực để bụng, gặp mặt không đến hai phút mà đã bắt đầu hẹn nhau uống rượu. An Trình Điển một bên khó chịu ho hai tiếng.

Văn Lược lườm hắn một cái, “Chú ý nghỉ ngơi! Tôi đi!”

Cứng rắn bỏ lại những lời này, tách ra khỏi phòng bệnh.

Mới vừa đi tới cửa, chợt nghe Tiểu Càng hỏi An Trình Điển, “Cánh tay anh bị làm sao vậy? Không phải chỉ bị thương một tay thôi sao?”

Văn Lược chột dạ thả chậm cước bộ.

“Nga! Vừa mới nằm mơ thấy bị chó cắn, tỉnh lại vừa thấy, cư nhiên thật sự có dấu răng! Cậu nói xem có thần kỳ không?” An Trình Điển trợn tròn mắt nói dối.

Văn Lược một cái lảo đảo thiếu chút nữa đụng vào cửa, Vệ Sanh còn buồn bực hỏi hắn có phải hay không không nghỉ ngơi tốt.

“Ha hả, Trình Điển anh rất hay nói giỡn! Cho em xem xem có thật hay không có dấu răng?” Ngả Thước cười hì hì cư nhiên tiến đến định vạch ống tay áo của An Trình Điển.

Thần kinh Văn Lược bắt đầu căng thẳng.

“Mễ tiểu thư, cô tiến qua tôi liền kêu lên!” Lời nói của An Trình Điển làm cho Ngả Thước cười càng thêm vui. Ngay cả Văn Lược muốn đi ra tới cửa cũng đều nghe được.

Thân là mỹ nữ trước mặt truyền thông thì đoan trang thanh lịch cư nhiên ở đây lại giọng lớn như vậy, Văn Lược một bên oán thầm một bên đeo kính râm, chuẩn bị bắt đầu lao ra bệnh viện.

Mới vừa ngồi vào xe, di động liền truyền đến tiếng chuông có tin nhắn, Văn Lược nằm ở trên ghế chậm rì rì lấy điện thoại ra, Vệ Sanh an vị ở bên cạnh hắn, đầu liền nghiêng qua, thuận miệng hỏi: “Ai gửi tới vậy?”

Văn Lược cũng không có ý niệm bảo vệ quyền riêng tư, làm trò trước mặt Vệ Sanh mở tin nhắn, chính là mở ra tin nhắn sau đó liền bưng kín di động. (đảm bảo thằng công của anh gửi chứ ko ai hết =]])

“Cái gì vậy?” Vệ Sanh nhíu mày, Văn Lược ở bên ngoài như thế nào là một chuyện, nhưng trước mặt hắn, có thể nói đơn thuần cùng với tờ giấy trắng là giống nhau. Một chút bí mật đều không có, cho nên Vệ Sanh mới có thể tự nhiên nghiêng đầu qua xem tin nhắn. Hiện tại người này cư nhiên làm trò trước mặt mình lấy tay bưng kín di động.

Lòng hiếu kỳ của Vệ Sanh nổi lên, hắn nghiêm mặt lại nhìn di động của Văn Lươc.

“Tôi muốn ngủ, tới thì gọi tôi!” Văn Lược cứng rắn bỏ lại một câu, nghiêng thân mình cuộn tròn ôm di động trên ghế giả bộ ngủ, một bên còn nhét tay vào trong ngực giữ gắt gao, miệng lẩm bẩm mắng: “An Trình Điển cậu cái đồ vương bát đản!”

Di động ở trong xe u ám phát ra u lam ánh sáng, màn hình hiện ra ảnh chụp dấu răng. Phía dưới còn có một hàng chữ, đây là lễ vật cho cậu.

An Trình Điển cậu thật ghê tởm!

Văn Lược hiện tại trên cơ bản đã xác định An Trình Điển là oan hồn. Trên đường quay về phim trường, đi ngang qua biển quảng cáo, poster, hộp đèn… Cơ hồ đều có hắn. Văn Lược chán ghét nhắm mắt lại, hắn đã thấy thật mệi mỏi.

Quay phim buổi tối là nhàm chán nhất, ban ngày còn có thể có fan tới tham ban, buổi tối đến tham ban thì chỉ có cô hồn ma quỷ.

Văn Lược nguyền rủa tin nhắn lúc nãy đã bị xóa sạch, trang điểm mặc quần áo, mới vừa đứng dậy, di động bắt đầu ‘Tích tích tích’. Văn Lược trộm lấy di động mở ra.

“Tôi muốn ăn bánh ngọt!” Người gửi tin nhắn tới không phải ai khác, chính là An Trình Điển.

Đi chết đi! Văn Lược tắt đi động, đưa cho trợ lý, bắt đầu làm việc.

Nữ diên viên cùng hắn hợp tác lần này là một tiểu minh tinh may mắn, nghe nói lần đầu tiên đóng vai chính. Vốn bộ diễn viên chính là nhất nam nhân trong việc đánh võ, nữ chính không có nhiều phân đoạn hơn nhưng nàng có bộ dạng rất có anh khí, cho nên chiếm được ánh mắt của đạo diễn.

Bất quá điều khiến cho người ta không ngờ đó là, đối với bộ phim lần này nữ diễn viên vẫn còn rất trẻ nhưng lại là một người thật sự phi thường. Ban ngày đã quay, buổi tối còn cùng Văn Lược cùng nhau tiếp tục. Hai mắt đều mệt đến sắp chết, nhưng vẫn không than lấy nửa câu. Vừa đến thời gian nghỉ ngơi liền ôm máy tính ở bên kia xem.

Văn Lược tò mò, mọi cô gái đều rất thích chưng diện sao con người này giống như muốn đem làn da mình bỏ đi? Thời gian nghỉ ngơi cũng không tranh thủ, chính là ở chỗ này xem cái gì?

Sau đó hắn liền hối hận! Hắn như thế nào không biết nữ diễn viên này là fan của An Trình Điển? Người ta đang xem phim của An Trình Điển.

“Văn ca!” Nữ diễn viên nhìn đến Văn Lược vội vàng chào hỏi.

Là một diễn viên rất chăm chỉ, lại lễ phép. Văn Lược ở trong lòng bình luận.

“Em cũng là fan của An Trình Điển?” Văn Lược làm bộ vô tình hỏi.

“Cũng không phải rồi! Văn ca, anh mới là thần tượng của em!” Nữ diễn viên cư nhiên mặt còn đỏ lên, trên tay đặt trên máy tính bắt đầu phát run, “Em chỉ muốn xem phim của An Trình Điển tiền bối để học tập một chút thôi!”

Văn Lược khó chịu, như thế nào lại muốn xem phim của An Trình Điển để học tập, không phải hắn mới là thần tượng của nàng sao? Vậy tại sao không xem của hắn?

Đại khái nhìn thấy Văn Lược khó chịu, nữ diễn viên vội vàng bổ sung thêm, “Phim của Văn ca em đều xem qua rất nhiều lần, nghe nói anh cùng An Trình Điển tiền bối là bạn tốt…”

Kế tiếp người ta muốn nói gì, Văn Lược đều không cần, hắn chỉ nghe ra một câu, thì ra nữ diễn viên này xem phim của An Trình Điển chỉ vì hắn có quan hệ với mình.

Tâm tình nháy mắt tốt lên, với tay lấy kịch bản, nữ diễn viên chính: An Miên Miên.

Họ An?

Không trách Văn Lược không biết tên của nữ diễn viên, hắn thực kiêng kị khi quay phim cùng nữ diễn viên lại truyền ra scandal, cho nên trừ bỏ tất yếu phải tiếp xúc hắn cũng sẽ không đi làm quen đối phương, mà lần này hắn cùng nữ diễn viên còn chưa bắt đầu diễn. Đạo diễn là quay cảnh kịch võ trước.

Nhìn đến tên, Văn Lược sửng sốt một chút, sau đó một bên hỏi Vệ Sanh, “Này An Miên Miên cùng An Trình Điển có quan hệ gì nha?”

“Có thể có cái quan hệ gì?” Vệ Sanh hỏi lại.

Văn Lược thầm nghĩ, chẳng lẽ chỉ có mình mới có loại liên tưởng. (thay mặt toàn thể fan gơ em xin trả lời: đúng vậy! =]])

An Miên Miên đúng là một cô gái tốt, đại khái Văn Lược bỗng nhiên biểu hiện ra ngoài chính là hóa giải khoảng cách giữa 2 người, nói chuyện nhiều hơn.

Quay phim đến khoảng hơn năm giờ sáng, vừa lúc mặt trời vừa lên, đạo diễn liền tuyên bố nghỉ một ngày. Lúc này An Miên Miên đã muốn làm việc hai mươi bốn giờ.

Văn Lược nghĩ đến, một nữ hài tử cùng một nữ trợ lý quay về khách sạn có điểm không an toàn. Liền tự mình ra ý kiến đưa họ về. (áh àh, chết anh rồi ~ scandal al al ~~~)

Nhưng phải biết rằng trong làng giải trí thường có bốn chữ ‘phim giả tình thật’, Văn Lược thật cẩn thận cũng không nghĩ tới rốt cuộc có một ngày mình cũng bốn chữ này liên quan.

Hắn từ trước đến nay không hề muốn cùng người khác quen thân, cho nên hợp tác với bao nhiêu nữ diễn viên đây là lần đầu tiên hắn đưa người khác về nhà, đương nhiên phải trừ bỏ An Trình Điển hôm qua.

So với An Trình Điển, An Miên Miên phải bớt việc hơn. Bất quá nghe nói Văn Lược muốn đưa An Miên Miên về, Vệ Sanh cũng không ngăn cản, xe đều đưa luôn cho hắn, chính mình đi theo đám nhân viên công tác Mỹ có tên: tán cá tảo bộ.

Thực tự nhiên hôm đó An Trình Điển ở trong bệnh viện thấy được tiêu đề của báo chí, ảnh chụp Văn Lược cùng An Miên Miên xuống xe thật lớn.

Khó lòng phòng bị nha!

Hiện giờ tin tức lớn nhất trong làng giải trí, chính là scandal giữa Văn Lược cùng An Miên Miên còn có scandal giữa An Trình Điền cùng Ngả Thước.

Một cái phim giả tình thật, một cái nhân cơ hội bị thương để gặp mặt.

Không thể ngờ được! Sao chỉ trong một buổi tối mọi chuyện lại phát sinh như vậy! Trên thực tế đây là scandal, nhưng đã có công ty quảng cáo mời hắn cùng An Miên Miên hợp tác, đương nhiên là lấy tình lữ trong nhân vật ra diễn.

Thái độ của Văn Lược chính là không trở về ứng phó, đó cũng chính là do Vệ Sanh yêu cầu, thời điểm kia tất yếu hơi hơi từ chối là tốt rồi. Kỳ thật Vệ Sanh vẫn đều oán niệm, minh tinh của người ta tin tức không ngừng, còn nhà mình thì cái gì cũng không tham dự, cho dù là một chút tụ hội cũng đều lười tham dự. Thật vất vả có tin tức, có thể hay không để bốn phía tuyên truyền một chút?

Cái này cũng khổ cho Văn Lược, không chỉ phải đối mặt với phóng viên, mỗi ngày còn đối mặt với người nào đó trong bệnh viện… Ách… Theo đuổi.

“Tiểu Lược, thích đồ ăn tôi gọi tới không?” Tin nhắn cùng điểm tâm là tới cùng một lúc, xem ra đối phương còn rất có tâm tình.

Sáng sớm làm việc, đã có người đưa đồ ăn tới, điểm tâm tinh xảo vừa nhìn đã thấy không phải thứ rẻ tiền.

“Ân, mỗi ngày đều có miễn phí thức ăn sáng, thật sự rất tốt!” Trợ lý vô tâm vô phế ăn đến miệng phình to ra.

Văn Lược mặt thực đen, trộm đem thẻ đi ở trên điểm tâm được đưa tới thu hồi, này An Trình Điển có phải hay không ngại bây giờ còn chưa đủ loạn? Có phải hay không cũng muốn hai đại nam nhân có scandal? (chứ gì nữa =]])

Dù sao Văn Lược cũng hạ quyết tâm trong khoảng thời gian An Trình Điển nằm viện, hắn tuyệt đối sẽ không tới thăm lần nữa. Chết sống gì đều cùng hắn không liên hệ.

Văn Lược còn đang tính toán rối rắm, trở về đem số điện thoại đổi luôn, miễn cho người khác quấy rầy.

Thời điểm vừa quay xong phim, tự nhiên cũng chính là lúc hội họp phóng viên, kế tiếp chính là hậu kỳ xử lý phim, không để cho phóng viên một chút dự đoán để viết, quay đầu lại liền như vậy chìm xuống, đây là thời gian chiếu phim!

Sau khi hội họp phóng viên mọi người có thể về nhà thăm gia đình, Văn Lược hôm nay tâm tình tốt lắm nghĩ có thể trở về nhà hảo hảo ngủ một giấc, ít nhất có thể nghỉ ngơi một tuần (điều kiện tiên quyết là Vệ Sanh không kéo hắn ra), thật hứng thú đến mức cái gì nhìn cũng đều thuận mắt.

Bộ phim này là do Văn Lược tham gia nên đã rất được chờ đón, sau lại có thêm An Trình Điển làm khách mời, hiện tại scandal giữa Văn Lược cùng An Miên Miên còn chưa chấm dứt, bộ phim này tính đến trong một năm liền có nhiều tin tức thật lợi hại.

Văn Lược có điều không biết đó là, tổ kịch đã mời An Trình Điển, An Trình Điển trên cổ treo cánh tay, đang cầm một bó hoa tươi đi lên, mặt Văn Lược ở nơi không ai để ý liền đen xuống.

An Trình Điển tay cầm hoa không phải đưa cho đạo diễn, cũng không phải đưa cho nữ diễn viên, mà là đưa cho Văn Lược. Văn Lược tiếp nhận giấu diếm đưa cho An Miên Miên, dưới đài phóng viên hưng phấn đứng lên.

“Chúng tôi chính là bằng hữu!” Văn Lược đúng là nói sự thật, nhưng ở dưới đài phóng viên không một ai tin tưởng hắn.

“Tôi cùng Văn Lược chính là bằng hữu tốt nhất!” An Trình Điển là nói dối, nhưng tất cả đều tin.

An Trình Điển mặc dù là khách mời nhưng bởi vì là hồng nhân, cho nên chỗ ngồi của An Trình Điển được an bài ở bên cạnh diễn viên chính, cũng chính là bên cạnh Văn Lược. An Trình Điển ôm Văn Lược cọ cọ, vô cùng thân thiết.

Nhìn đến quan hệ của hai người thật tốt, tự nhiên muốn nói tới tay của An Trình Điển, An Trình Điển cười nói để Văn Lược chịu trách nhiệm, Văn Lược tỏ vẻ cùng hắn không quen, dưới đài phóng viên cười vang, vẫn là không ai tin lời hắn.

“Kỳ thật là tôi muốn Tiểu Lược chịu trách nhiệm, bất quá hắn giống như là không thích.” Họp báo lại trở thành nhiều người nói đùa, tốt lên rất nhiều, Văn Lược tuy rằng không thích An Trình Điển, nhưng có hắn ở đây, hấp dẫn đại đa số ánh mắt cùng các loại vấn đề khó giải quyết, dưới đáy lòng Văn Lược có chút cảm động.

“Này nên nói về hai diễn viên chính của bộ phim!” Phóng viên không có hảo ý nở nụ cười, vậy đại khái chính là nhất đại bộ phận phóng viên đã muốn hỏi đến mục đích thực sự, điện ảnh cái gì đi nữa đối với bọn họ không có quan hệ gì, nếu hai diễn viên hôm nay có thể ra yêu sách, hoặc công khai tình cảm lưu luyến, vậy không thể tốt hơn.

“Chúng ta… Chính là bằng hữu…” Văn Lược nhớ tới Vệ Sanh đã nói loại thời điểm này nói chuyện nhất định phải mâu thuẫn, cuối cùng làm cho phóng viên tận dụng thời thế, viết loạn cũng đừng lo, mấu chốt là phải có tin tức, một minh tinh không có tin tức chẳng khác nào không diễn. Đó cũng chính là điều Văn Lược quan tâm nhất, cho nên hắn nghe Vệ Sanh.

Ai biết rằng, hắn còn chưa nói xong, một bên An Trình Điển liền xen vào, “Nhất định là bằng hữu nha! Tiểu Lược nếu yêu, như thế nào lại không cho tôi biết!”

Dưới đài phóng viên đều một mảng thất vọng, Văn Lược khí tuyệt, tay nhéo đùi An Trình Điển một cái, đau đến mức lông mày An Trình Điển nhíu vào một chỗ. Văn Lược hung tợn nhéo một phen, An Trình Điển đau đến mức thiếu chút nữa kêu lên.

“Tôi nghĩ, tay An Trình Điển… Có thể lại có vấn đề gì rồi!” Văn Lược mặt không thay đổi nói xong, bởi vì vẻ mặt An Trình Điển thật sự đau đớn, cái này cư nhiên tất cả mọi người đều tin.

Vệ Sanh đứng ở bên cạnh mặt cũng đen, hũ nút nhà này thật vất vả tạo ra tin tức, hắn lại đi bóp chết.

“Tôi cảm thấy… Văn ca rất tuấn tú!” Một bên An Miên Miên bỗng nhiên nhỏ giọng nói.

Dưới đài phóng viên lại hưng phấn lên.

Hết chương 7


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.