Bất Sát

Chương 13-3



Chương 3: Kế hoạch lỗ đen

Hỏa cầu cũng đã đốt đến trước mắt, Thanh Thanh chỉ là giương mắt liếc nó một cái, trong ánh mắt rất có hàm ý "hỏa cầu gần như thế, thật là nóng chết người đi được, thật đáng ghét", chính là không có một tia kinh hoảng mình sắp phải chết.

Y Đa Nhân ngây ngẩn nhìn cô bé kỳ quái này, dưới lòng vừa hoài nghi có quỷ, vừa lại nghĩ đến nói không chừng cô bé này cho rằng mình thật sự không dám giết nó?

Nhưng một giây sau, liền chứng thực Thanh Thanh tuyệt đối không có muốn chết, hoặc là ôm ý nghĩ Y Đa Nhân không dám giết cô, bởi vì vòng bảo hộ của Mai Nam sớm đã vững vàng bảo vệ cô, khi bụi mù do hỏa cầu nổ tung dẫn tới bao trùm cô, một mũi tên xuyên thấu khói bụi, bắn thẳng về hướng Y Đa Nhân.

Mũi tên chìm ngập vào vai của Y Đa Nhân, hắn gần như đồng thời kêu ra tiếng: "Làm sao có thể! Khói bụi lớn như thế, nó làm sao nhìn thấy ta được..."

Khói bụi tán đi, lộ ra thân ảnh của Thanh Thanh, lúc nhìn thấy vết thương trên người Y Đa Nhân, biểu tình của cô cũng không tỏ ra kinh ngạc, giống như sớm đã biết sẽ bắn trúng.

Cô ấy đương nhiên nhìn không thấy ngươi! Keisy và Mai Nam đồng tâm nhất chí nổi lên mỉm cười gian trá, nhưng tuyệt đối không ngu mà đi nói cho đối phương, Thanh Thanh rốt cuộc là làm sao nhắm trúng.

Trên thực tế, Thanh Thanh chỉ là ghi nhớ phương vị của Y Đa Nhân mà thôi.

Thanh Thanh nhiều năm thao túng trang giáp chiến cơ, chỉ cần liếc một cái, liền có thể hoàn toàn tỏa định phương vị của đối phương, hơn nữa không chút nghiêng lệch bắn trúng cái vị trí kia.

Nếu không phải phi hành thuật của Y Đa Nhân không đủ chuyên tinh, đình trệ ở không trung thường sẽ hơi hơi phiêu di, nếu không một tên này tuyệt đối có thể bắn vào tim của hắn. Cũng không biết, nếu như Y Đa Nhân biết nguyên nhân mình bảo trụ được tính mệnh, vậy mà là bởi vì phi hành thuật của mình không đủ tốt... hắn sẽ có biểu tình kiểu gì.

Y Đa Nhân đặt tay lên vết thương bên vai, xuất ra một ngọn lửa cỡ nhỏ thiêu đốt vết thương, bịt lại vết thương, để cho không chảy máu nữa.

Nhiều lần hóc xương, Y Đa Nhân rốt cuộc đã hiểu, đám trẻ con tuổi còn trẻ này mặc dù thực lực ma pháp không đủ. Nhưng mưu ma chước quỷ lại tầng tầng lớp lớp, hơn nữa sự thực chứng minh, lực sát thương của những mưu ma chước quỷ này quả nhiên khá lớn. Hắn sẽ không lơ là nữa, hắn nhìn hướng Barbarise, nói: "Nếu như ngươi không muốn ra tay, vậy tốt hơn để cho Misery đến giết bọn chúng."

Sắc mặt của Barbarise thay đổi, hắn biết Misery bây giờ là sẽ làm theo, mắt thấy Y Đa Nhân sắp mở miệng hạ lệnh rồi, hắn vội vàng quát lên: "Dừng tay!"

Y Đa Nhân lạnh lùng trừng hắn, Barbarise thở dài, nhìn hướng đám người Keisy, bất đắc dĩ giơ tay ra, triển khai công kích của hắn, đông đúc dây thừng ma lực vô ảnh vô hình bắn về phía ba người Keisy, nếu có thể, hắn thật hi vọng chiêu này đã có thể đánh bại bọn họ, hắn cũng không muốn thương tổn nhưng đứa trẻ này.

"Mai Nam!"

Keisy hét lớn một tiếng, ở cùng lúc này, vòng bảo hộ của Mai Nam cũng cấp tốc thăng lên, chỉ là tốc độ của Barbarise nhanh hơn một nhịp, đã có mấy bó thừng ma lực ập đến trước mặt Mai Nam, mấy sợi thừng ma lực quất lên thân thể của hắn, phát ra mấy tiếng "bốp bốp". Mai Nam chỉ là rên mấy tiếng, vòng bảo hộ vẫn thăng lên như cũ, chắn ở giữa song phương, cũng cắt đứt công thế của thừng ma lực.

"Ối..." Mai Nam đột nhiên phát ra mấy tiếng rên rỉ.

"Làm sao vậy?"

Keisy như chim sợ cành cong mà nhảy lên, cậu tin Barbarise sẽ không hạ sát thủ với Mai Nam, nhưng khẳng định sẽ nỗ lực khiến cho Mai Nam mất đi chiến lực. Dù sao, song phương đều hiểu, không có vòng bảo hộ như tường đồng vách sắt của Mai Nam, vậy nhóm Keisy thật sự vô kế khả thi rồi.

Nhất là lúc đối mặt Barbarise, Mai Nam càng trọng yếu, Barbarise hiếm khi thi triển ma pháp, khiến cho đám người Keisy căn bản không biết phương thức công kích thiện trường của hắn là cái gì, đầu mối duy nhất chỉ có lời Jones từng nói —- thực lực của Barbarise vô cùng cao, nhất là lực khống chế ma pháp càng là siêu tuyệt!

Dưới loại tình huống không biết đối phương sẽ thi triển chiêu số gì này, đương nhiên vẫn là để cho vòng bảo hộ của Mai Nam ngăn chặn toàn bộ là bảo hiểm nhất! Cho nên Mai Nam tuyệt đối không thể bị thương, khiến cho không thể thi triển vòng bảo hộ... Keisy vội vàng nhảy đến bên cạnh Mai Nam, mặc dù cậu không thiện trường ma pháp trị liệu, chẳng qua lúc tất yếu, ngựa chết cũng phải chữa cho thành ngựa sống!

Chỉ thấy Mai Nam buông đầu xuống, một tay che mặt, tay kia... cầm một tấm gương nhỏ nạm vàng mạ bạc phong cách Baroque hào hoa , vừa soi gương, vừa than khóc: "Mặt của tôi... ông lại có thể đánh mặt của tôi!"

Ta biết mà... Keisy hung hăng ký đầu Mai Nam một cái!

Mai Nam bị gõ đến choáng váng một chút, vòng bảo hộ cũng chớp mắt vặn vẹo một hồi, có thể nói là cơ hội rất tốt cho kẻ địch công kích... đáng tiếc không có kẻ địch nào sẽ ngờ đến đối phương lại có thể tự thương tổn người của mình, cũng liền bỏ lỡ cái cơ hội rất tốt này.

"Đám tiểu tử này, đại địch trước mặt còn đùa giỡn." Barbarise không chút đỏ mặt tự xưng mình là "đại địch".

Mai Nam vừa sờ cái đầu đau nhức, vừa thì thầm oán giận: "Vừa lại đánh đầu tôi, đánh đầu sẽ bị ngu đấy, cậu chẳng lẽ không biết... tốc độ của Barbarise quá nhanh rồi (câu này Mai Nam nói đặc biệt nhỏ tiếng)... hơn nữa khuôn mặt mỹ lệ của tôi bị xước rồi, tôi không đánh nữa đâu... hơn nữa tôi thấy đây không phải tốc độ lớn nhất, lần sau chưa chắc chặn lại được (câu này cũng rất nhỏ tiếng)... dù sao tôi cũng không phải nhất định phải đánh."

Keisy càng oai oái kêu lớn: "Làm ơn đi! Chuyện cũng đã đến nước này rồi, ai quản anh xước mặt hay là hủy dung hả... phải ngẫm lại biện pháp khác, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn Misery chết (Keisy thả nhẹ ngữ khí).... anh không thi đấu thử xem, có tin tôi đánh cho anh thành đầu heo còn giống đầu heo hơn không... tôi đang nghĩ nếu như ném Misery vào lỗ đen thì sao?"

"Hai người các cậu đừng ầm ĩ nữa! Bây giờ còn đang thi đấu đấy!" Thanh Thanh hình như là đang khuyên can, nhưng nếu như chú ý nghe, liền có thể phát hiện thời điểm cô mở miệng khuyên can đều ở lúc hai người nhỏ tiếng nói chuyện, lần lượt chính là đang che lấp câu trò chuyện mà hai người "thêm vào".

Mai Nam hô to: "Cậu dám đánh tôi thì cứ thử xem, có tin phụ thân tôi sẽ đánh cậu còn giống đầu heo hơn tôi không... Nhưng, lỗ đen không biết sẽ khiến Misery chạy đi đâu."

Keisy lộ ra biểu tình lưu manh, khinh thường nói: "Phụ thân anh? Ông ta chỉ biết trốn ở trong vòng bảo hộ mà thôi, mới sẽ không ra đánh tôi... Chung quy tốt hơn chết, hơn nữa đến bây giờ, cơ suất rơi đến thế giới khác không cao."

"Cứ quyết định như thế." Hai người vừa nói, vừa nhìn hướng Thanh Thanh, người sau cũng chớp mắt biểu thị hiểu rõ.

Thanh Thanh hít sâu một hơi, dùng tiếng hét chấn động toàn sân: "Đừng ầm ĩ nữa!"

Mọi người đều bị tiếng la hét vang tận mây xanh này nổ đến váng đầu trương não, sau khi tiếng la hét trải qua, trong não toàn là câu "đừng ầm ĩ..." kia vang vọng, không có người chú ý thấy, ba người kia vậy mà đã triển khai công thế, Keisy xuất ra công kích hỏa cầu như thiên nữ rải hoa, mà Mai Nam vừa ở quanh thân bày bố lớp lớp vòng bảo hộ, vừa cầm chủy thủ công kích Barbarise.

Barbarise đành bay lên bầu trời, nhưng Mai Nam vậy mà cũng thi triển phi hành thuật đuổi theo, ra sức cùng Barbarise triển khai công kích chiến cận thân. Barbarise cũng không muốn dùng ma pháp cường lực mang tính áp đảo để công kích Mai Nam, nhưng ma pháp uy lực nhỏ hơn vừa lại công phá không được vòng bảo hộ của Mai Nam, hắn đành nhiều lần tránh né, mà đây đồng thời cũng tỏ rõ sự tinh chuẩn trong khống chế ma pháp của hắn, Mai Nam căn bản ngay cả rìa của hắn cũng đánh không đến.

Chẳng qua, dù sao ý đồ của Mai Nam cũng không ở đây, hắn vẫn luôn đợi thời cơ, trực giác cảm thấy hai người cách Y Đa Nhân đủ xa rồi, mới thấp giọng nói: "Chúng tôi định ném Misery vào lỗ đen."

Barbarise nhất thời hai mắt phát sáng, mặc dù dưới kiềm chế của Long Hoàng và Y Đa Nhân, dịch chuyển tức thời không thể mang Misery đi, nhưng nếu như là lỗ đen thứ có thể xuyên thấu mọi thứ, hẳn là không có vấn đề.

"Ta giúp các ngươi áp chế hắn." Barbarise thấp giọng nói.

Nghe thấy câu này, Mai Nam đơn giản là mừng lên tới trời, có giúp đỡ của Barbarise, kế hoạch này cũng tỏ ra càng khả thi rồi.

Một mình Thanh Thanh ở trên mặt đất, tay cầm cung tên, niệm lên chú ngữ, trên thân tên dần dần phát ra hào quang của ma pháp, dưới nhìn sơ, giống như là đang thi gia ma pháp lên tên, nhưng đây chẳng qua là cách làm che đậy tai mắt người mà thôi, trên thực tế, thứ Thanh Thanh đang thi triển kỳ thực là ma pháp lỗ đen.

Barbarise vừa nhìn thấy cử động của Thanh Thanh, trong lòng thật sự có loại cảm thụ những đứa trẻ này đều trưởng thành rồi. Vốn hắn còn đang nghĩ phải dùng cách gì để giúp bọn họ che giấu sóng ma lực của ma pháp lỗ đen, nhưng không ngờ đến tự Thanh Thanh đã liên tưởng đến điểm này rồi.

Rồi lại nhìn xem Keisy đang dùng phương pháp đánh bất ngờ để công kích Y Đa Nhân, mục đích chỉ là muốn khiến hắn chuyển di lực chú ý, tuyệt đối không liều mạng với hắn, tiểu tử này từ trước kia đã một đống trò quỷ.

Barbarise không khỏi ở trong tròng nghĩ... Misery ơi Misery, ngươi còn không mau chóng tỉnh lại, nhìn xem đám trẻ lúc đó chúng ta bắt tới để chơi trưởng thành đến mức độ gì rồi.

"Barbarise! Lỗ đen của Thanh Thanh xấp xỉ sắp thi triển ra rồi." Mai Nam nhỏ giọng nhắc nhở.

Barbarise vội vàng thu lại tâm tình cảm khái, khẽ giọng nói: "Mai Nam, ta muốn công kích ngươi, chuyển di chú ý của mọi người."

"Oh." Mai Nam ngẩn người, sau đó nghiêm trọng thanh minh: "Đừng đánh vào mặt tôi nữa là được."

Trên tay Barbarise lập tức phát xuất hào quang mãnh liệt, tập kết thành một quả quang cầu, hung hãn đè xuống đầu của Mai Nam, Mai Nam trở tay không kịp, mặc dù vòng bảo hộ không có bị hao tổn, nhưng cả người lại từ không trung bị áp xuống mặt đất, như một khối sao băng, "ầm" một tiếng đem mặt đất nện ra một cái hố tròn, mặc dù vòng bảo hộ vẫn còn, nhưng Mai Nam lại phát hiện mình công với vòng bảo hộ cũng bị áp xuống mặt đất động đậy không được.

Quay đầu nhìn, bên cạnh lại đã xuất hiện một đôi chân, ánh mắt của Mai Nam phiêu lên phía trên một chút, quả nhiên là đôi chân của Misery, nhất thời, Mai Nam ra sức vùng vẫy, mục đích thế nhưng không phải vùng thoát, mà là muốn để cho cái màn bị áp chế này thoạt nhìn càng bức người, đồng thời cũng nỗ lực xáo trộn ma lực của Barbarise, để che lấp ma lực hắn dùng để áp chế Misery.

Y Đa Nhân quả nhiên không có phát hiện bất cứ dị trạng nào, trái lại Misery bị khống chế hình như hơi hơi nghiêng đầu qua nhìn Mai Nam, nếu là bình thường, sợ rằng hắn sớm đã hiểu Mai Nam đang giở trò gì, căn bản sẽ không bị trò bịp nhỏ này lừa gạt, đáng tiếc, hắn bây giờ là một hình nộm một mệnh lệnh một động tác, ngoại trừ bị mệnh lệnh hoặc bị công kích, nếu không hắn sẽ không có bất cứ động tác gì.

"Chính là bây giờ!"

Thanh Thanh quát lớn một tiếng, tên trên tay bắn ra, ma pháp màu đen trải đầy phía trên thân tên trong chớp mắt mở ra, như một tấm lưới lớn nhào về phía Misery. Mặc dù Misery phán định mình gặp phải công kích, hẳn nên né tránh, nhưng dịch chuyển tức thời trước giờ hiệu nghiệm lại mất hiệu quả, muốn di động chân tránh ra, vừa lại phát hiện mình vậy mà một bước cũng bước không ra, hình như xung quanh có một bức tường trong suốt ngăn chặn hắn.

Mà người ngăn cản hắn đương nhiên chính là Barbarise.

Mắt thấy tấm lưới to màu đen sắp bao trùm hắn rồi, một bức tường băng to lớn lại kịp thời ngăn chặn tấm lưới lớn kia, đó là ma pháp Y Đa Nhân xuất ra dùng để ngăn cản lỗ đen cắn nuốt Misery.

"Chết tiệt!"

Keisy rống giận một tiếng, khẩu súng lớn gào rít ra thánh hỏa cầu muốn đánh nát bức tường kia, nhưng thánh hỏa cầu lại bị cột băng liên tiếp không ngừng đánh lệch quỹ đạo, hung hãn đập vào phía trên vòng bảo hộ lôi đài, thậm chí đánh xuyên vòng bảo hộ, may là góc độ đánh trúng là hướng lên trời, nếu không một chuỗi thịt kỵ sĩ sợ rằng bởi vậy mà sản sinh.

Tấm lưới tốn chút thời gian ăn mòn tường băng, ở trong thời gian này, ma lực của Misery cũng tăng vọt lên, gần như bất chấp hậu quả vùng khỏi cầm cố của Barbarise. Mà Barbarise cũng không dám tiếp tục thi lực, bởi vì Misery bây giờ thế nhưng sẽ không quản thân thể của mình có sẽ bị thương hay không, có sẽ bởi vì ma lực sử dụng quá độ mà sụp đổ tinh thần.

Trên thực tế, chỉ là lần trước lúc Misery bị phái đi tấn công căn cứ bí mật, đã suýt nữa bởi vì hao tổn ma lực quá độ mà tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Tấm lưới nhào về phía Misery, mà Misery lại ở trong thời điểm nguy kịch, dùng dịch chuyển tức thời cỡ nhỏ dịch đến bên cạnh lỗ đen, lỗ đen lập tức "một hơi nuốt chửng", ngoại trừ mấy phiến đá lôi đài, không có thu hoạch cái khác.

Thất bại rồi... trong lòng của mọi người đều là một mảnh thất vọng khủng hoảng, nhất là Barbarise, sắc mặt hắn khó coi nhìn hướng Long Hoàng, không biết Long Hoàng có sẽ bởi vì mình trở giáo trước trận, mà phá bỏ lời "thắng trận thi đấu này sẽ thả Misery" của hắn hứa.

Long Hoàng ưu nhã vươn ra ngón trỏ giơ số một, tâm tình của Barbarise nhất thời vừa là buông lỏng, vừa là trầm trọng, hắn hiểu ý của Long Hoàng là muốn cho hắn thêm một cơ hội, cho nên hắn buông lỏng, Misery tạm thời sẽ không có nguy hiểm sinh mạng, nhưng đây vừa lại biểu thị, hắn cũng không còn lựa chọn khác nữa, ắt phải đánh thắng trận thi đấu này.

Nhưng, nếu như ba người Keisy thua rồi, Leola sẽ có hậu quả gì? Barbarise không khỏi nghĩ đến, cái ám chỉ mà trước lúc bắt đầu thi đấu ánh mắt Keisy phiêu về hướng Leola, nhưng Leola thoạt nhìn có vẻ không giống có chuyện, cũng đã thoát khỏi thôi miên, rốt cuộc là cái gì khiến hắn bị Long Hoàng quản chế?

Ánh mắt của Barbarise không khỏi phiêu về phía Leola, lại nhìn thấy Leola đang sững sờ nhìn lên lôi đài, thần tình hệt như nhìn thấy ma vương không bằng...

Hắn không khỏi thuận theo tầm nhìn của Leola nhìn qua, một mạch nhìn thấy cái lỗ đen kia, bên trong vẫn là đen kịt, có thấy cái gì đâu à... vì sao Leola lại có loại biểu tình như thấy quỷ kia?

Barbarise nghiên cứu thần tình của Leola nghiên cứu một cách rất khoái trá, bên cạnh trái lại đã lần nữa đánh như lửa bỏng dầu sôi rồi.

Y Đa Nhân đã để cho Misery gia nhập chiến cục, ma pháp trọng lực của Misery ngoại trừ vòng bảo hộ của Mai Nam, căn bản không ai có thể chống đỡ, nhất thời, ba người bị bức tụ tập ở cùng một chỗ, mà Mai Nam cũng bạt mạng sử xuất vòng bảo hộ để bảo vệ mọi người.

Mặc dù Barbarise đã làm biếng nghiêm trọng, nhưng chỉ là Y Đa Nhân và Misery đã đủ khiến đám người Keisy đau đầu rồi, cho dù tiến bộ của ba người Keisy đã là tốc độ rất nhanh, nhưng ma lực nền tảng lại vẫn phải dựa vào thời gian tích lũy, huống hồ Misery là người đã mấy trăm tuổi, càng đừng nói tới Y Đa Nhân, ai biết cái gã đi theo Long Hoàng này, rốt cuộc là sản vật của cái thế kỷ nào.

Nếu như không có điều bất ngờ xảy ra, ba người cách thắng lợi càng ngày càng xa rồi.

"Keisy?" Thanh Thanh hoảng loạn nhìn Keisy, không biết bước tiếp theo nên làm sao, bọn họ đã thua trận đầu tiên, nếu trận này lại thua, Leola sẽ phải ăn trái tim Long Hoàng... đó chừng như không có gì khác với chết.

Không thể thua!

Trong lòng ba người đều là nghĩ như thế, mặc dù lòng có dư mà lực không đủ, nhưng vẫn không thể thua!

"Keisy!"

Keisy ngẩn người, ai đang gọi mình hả? Âm thanh này vẫn thật quen thuộc... chẳng qua người đó hẳn là sẽ không có ngữ khí hoảng hốt như thế mới đúng...

"Keisy!"

Vừa lại là một tiếng kêu gọi, mà tiếng kêu gọi của lần này nghe lên càng thêm hoảng hốt rồi, Keisy mang theo thần tình đủ loại hoài nghi, nhìn hướng cái người cậu nghĩ thầm đó —- Leola.

Chỉ thấy Leola đang dùng thần tình "như thấy quỷ" mà Barbarise nghĩ thầm hoảng loạn gọi Keisy.

"Cái gì! Biểu tình đó của anh là gì hả?" Keisy ngớ ra, vẻ mặt kỳ quái hỏi ngược lại.

Leola chỉ vào lỗ đen, tầm nhìn của mọi người cũng di động qua theo, dù sao tình huống có thể khiến Leola thất thố như thế, thực sự quá ít thấy rồi, không nhìn một cái thực là có lỗi với mình. Thế là, hiện trường hiện ra một loại trạng thái quỷ dị, thi đấu thi đến một nửa, đoàn người lại đều nhìn một cái lỗ đen kịt mà ngẩn ra.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.