Bất Sát

Chương 2-8



Chương thứ 8: Lựa chọn khó khăn

"Papa?" Bảo Lợi Long mở to mắt, không hiểu Leola vì sao ngẩn người nhìn mặt nạ bạc.

Leola bị tiếng này gọi, đột nhiên hồi thần, đồng thời cũng phát hiện xung quanh có người, sau khi trong nháy mắt mang mặt nạ lên, Leola không nhịn được tự trách sự vô cảnh giác của mình.

"Đừng che nữa, là ta." Huyết Lang cười hì hì từ sau bụi cây nhảy ra.

Đối với Hắc Ám kỵ sĩ luôn cười hi hi ha ha, chẳng có một chút dáng vẻ kỵ sĩ này, Leola thực sự không biết nên có phản ứng gì, đành duy trì cách làm mọi khi, mặt vô biểu tình đứng ở tại chỗ, chờ đối phương tự mở miệng nói chuyện.

"Thế nào? Làm xong quyết định chưa?" Huyết Lang tò mò dò hỏi.

Leola hơi lặng đi một chút, trực tiếp mở miệng hỏi: "Quyết định gì?"

Huyết Lang há hốc miệng, không dám tin mà nói: "Có muốn đi làm hoàng tử của Long Hoàng đế quốc hay không đó, này này, chuyện lớn như thế, ngươi cũng có thể quên mất à?"

Đúng là quên rồi... Leola suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới lúc Barbarise nói cho hắn thân phận chân thực của Anse, hình như có nhắc tới một chuyện như thế, lại là một vấn đề khiến Leola không biết nên làm thế nào mới phải, Leola chỉ đành nói: "Tôi muốn suy nghĩ thêm."

"Có cái gì phải suy nghĩ?" Huyết Lang thuận miệng nói đến: "Đối với một sát thủ không giết người mà nói, làm hoàng tử, ngày ngày ở trong hoàng cung học lễ tiết cung đình, cũng không ai sẽ buộc ngươi giết người, cuộc sống trải qua một cách thảnh thơi."

Leola khẽ nhíu mày trả lời: "Đó vi phản nguyện vọng của tôi."

"Nguyện vọng của ngươi là gì?" Huyết Lang tò mò hỏi.

"Làm một thần y."

Huyết Lang trầm mặc một hồi, chỉ bỏ lại một câu: "Đây là nguyện vọng của ngươi? Hay là của công chúa Anse?"

"Là của Anse, nhưng tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng của cô ấy." Leola không hề chần chừ trả lời.

"Oh? Ngươi thật sự cảm thấy ngươi hoàn thành nguyện vọng của Anse, cô ấy sẽ cao hứng sao? Ngươi cho rằng Anse muốn cứu là Leola, hay là một Anse giả mạo chỉ biết mô phỏng mình?" Huyết Lang không chút lưu tình nói.

Leola lại trầm mặc không nói, hắn cũng không hoàn toàn hiểu hết lời của Huyết Lang.

Thấy Leola không có phản ứng, Huyết Lang thở dài: "Biết không? Leola, làm sát thủ phục tùng mệnh lệnh hết hai mươi năm, vấn đề lớn nhất của ngươi nằm ở chỗ, không có tư tưởng của mình." Huyết Lang đi đến bên cạnh Leola, còn vỗ vai của hắn: "Suy nghĩ cho kỹ đi, quan trọng chính là ngươi muốn làm sao, mà không phải Anse sẽ làm sao."

Leola lần đầu tiên lộ ra thần tình do dự, bắt đầu hoài nghi cách nghĩ của hắn sẽ tốt hơn của Anse sao? Vừa nghĩ, Leola vừa đi về túc xá, lại nhìn thấy ba người Keisy đã đứng ở cửa, mà trên mặt của Keisy còn xuất hiện biểu tình cực độ không kiên nhẫn.

"Leola đại ca cuối cùng cũng về rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Thanh Thanh lộ ra mỉm cười yên tâm, kéo theo Keisy đã sớm kêu đói đi đến tiệm lẩu mà cậu thích nhất.

Vất vả lắm mới thấy được đồ ăn, Keisy với cái bụng no nê cuối cùng cũng hòa hoãn lại sắc mặt căng cứng, vừa gặm đồ ngọt, vừa nhìn về phía Leola đang đút cho Bảo Lợi Long.

"Anh gần đây rất thích mất tích đấy!" Keisy khinh thường búng ngón tay, thấy Leola không trả lời, Keisy vẫn là không nhịn được, hai tay ấn lên vai sát thủ, trầm trọng nói: "Mau giải thích mọi chuyện cho rõ ràng, anh cái gã này từ lúc nào biến thành đồ đệ của Lancelot rồi?"

Leola nghĩ thầm, cuối cùng cũng đến rồi, liền bắt đầu nói hết mọi chuyện cho ba người Keisy nghe, lúc nói đến chuyện hắn trước mắt đang suy nghĩ có muốn trở thành hoàng tử hay không, cằm của ba người đều suýt rớt vào trong nồi lẩu, nấu cằm người.

"Whoa, anh với tôi đúng là người không cùng thế giới!" Keisy kêu rên: "Tôi còn đang nghĩ bữa tiếp theo phải ăn cái gì, anh lại có thể đang cân nhắc có muốn làm hoàng tử hay không."

Cậu với tôi vốn đã là người không cùng thế giới... Leola âm thầm nghĩ.

"Vậy Leola đại ca có muốn đi làm hoàng tử không đây?" Thanh Thanh do dự hỏi.

Lại là vấn đề này, Leola tiếp tục bảo trì trầm mặc, hắn hoàn toàn không biết nên làm sao mới phải, Leola theo quán tính ngẩng đầu lên hỏi Keisy: "Keisy, phải làm sao đây?"

Keisy bực mình trả lời: "Tôi làm sao biết, người muốn làm hoàng tử cũng đâu phải tôi."

Nghe thấy Keisy từ chối trả lời trực tiếp như thế, mặt của Leola khó tránh có hơi ảm đạm, vẫn là Thanh Thanh nhìn có chút không đành lòng, chủ động nói với Keisy: "Keisy, tôi gọi thêm dĩa thịt bò hoa tuyết thượng đẳng, cậu cứ giúp đại ca giải đáp một chút đi!"

Bò hoa tuyết thượng đẳng... Mắt của Keisy tuôn ra tinh quang, lập tức phát huy thái độ của cố vấn chuyên nghiệp, bắt đầu thay Leola phân tích: "Anh bây giờ có hai lựa chọn, một cái đi làm vương tử, sau đó từ nay về sau trải qua cuộc sống thư thái thoải mái, ở hoàng cung không cần lo ăn mặc, cái kia chính là ở lại học viện, trải qua những ngày được bữa sớm lo bữa tối, không biết ngày nào barbarise sẽ đuổi học anh."

"Tôi biết." Leola cũng vì thế mà phiền não, nghĩ làm sao hình như cũng là đi làm hoàng tử sẽ tốt hơn so với ở lại đây, nhưng Leola vẫn do dự, mà vấn đề lớn nhất là, hắn không biết mình vì sao do dự, nhưng hắn lại cũng không thể không đếm xỉa tới do dự của mình mà trực tiếp đi làm hoàng tử.

"Hơn nữa hả, trong mấy lần mạo hiểm này, vận khí của chúng ta thật sự tốt chết đi được, có thể sống sót trở về thật nên liệt vào thập đại kỳ tích hàng năm." Keisy nói xong, đột nhiên ngẩng đầu lên, không đầu không đuôi mà hỏi Leola: "Nếu như anh không cần giữ lời hứa không giết, ngày đó anh có thể đánh bại Mirrodin không?"

Leola trầm mặc một hồi, mới trả lời: "Có thể giết chết hắn." Sát thủ cũng không đánh bại người, chỉ biết giết người.

"Nhưng anh không có, nếu như không phải tôi và Thanh Thanh lâm thời tung bừa ma pháp bảo mệnh, sợ rằng chúng ta đều chết ở dưới tay Mirrodin rồi." Keisy lạnh lùng nói.

Nghe thấy những lên án này, Leola khẽ gầm lên: "Tôi không thể giết người."

Keisy đột nhiên đứng lên, rống giận: "Cái thế giới này không giết người sẽ chờ bị người giết! Tự anh muốn chết, tôi không thèm quản anh, nhưng nếu như có một ngày, anh phải giết người mới có thể cứu được ba người chúng tôi, anh muốn làm sao đây? Nếu như anh vẫn là giống như lần trước, đối diện với kẻ địch mạnh đến biến thái như Mirrodin, anh vẫn dám hạ thủ lưu tình! Anh tốt hơn là cút đi làm hoàng tử của anh con mẹ nó cho rồi, trốn ở hoàng cung không thấy mặt trời, ở đó có thừa kỵ sĩ mặc khôi giáp sẽ bảo vệ anh!"

Mắt của Thanh Thanh và Mai Nam đều lồi ra, bọn họ hoàn toàn không dám tin, Keisy lại có thể dám nói chuyện với đệ nhất sát thủ như thế. Mà Bảo Lợi Long thì cắn một miếng thịt, hoang mang nhìn cảnh tượng Keisy và Leola đối đầu.

Leola nhìn thẳng vào Keisy đang nổi giận, đáy lòng cuối cùng cũng xác định nơi mình nên đi, hoàng cung không thấy mặt trời... Chỉ có cái nơi đó, Leola mới có thể giữ vững lời hứa của mình với Anse, cũng mới sẽ không vì giữ lời hứa, trái lại khiến đồng bạn bồi thường tính mạng. Leola khẽ thở dài, bình tĩnh quyết định: "Tôi biết rồi, tôi sẽ rời khỏi cái nơi này."

"Leola đại ca!" Thanh Thanh mở to mắt, không dám tin Leola lại có thể cứ như thế quyết định muốn đi, vừa mới muốn giữ Leola lại, nhưng bị Mai Nam kéo về, Mai Nam lắc lắc đầu với Thanh Thanh, ra hiệu đừng can thiệp.

Keisy lần nữa bỏ xuống lời nặng nề: "Nếu như anh không thể tự mình quyết định đúng sai, vậy anh cứ trốn vào hoàng cung cho rồi."

Leola đứng lên, cũng không nói thêm nửa câu, đi ra khỏi gian ghế của ba người Keisy, thầm nghĩ, đi tìm Huyết Lang thôi, để hắn mang mình về Đại Lục Của Rồng, từ nay về sau sống quãng đời còn lại ở hoàng cung.

Do bị Mai Nam kéo, không thể giữ lại Leola, Thanh Thanh cuối cùng cũng bộc phát, nắm chặt hai tay bức hỏi: "Keisy, cậu biết cậu đang làm gì không? Thế này, Leola đại ca thật sự sẽ chạy đến Đại Lục Của Rồng mất, sau này cũng không thể nhìn thấy anh ấy nữa."

Keisy cúi đầu gặm thịt bò, mơ hồ nói: "Vậy cũng không tệ à, đi làm hoàng tử đó!"

Thanh Thanh tức đến tay không lôi ra thịt bò hoa tuyết thượng đẳng mà Keisy đang gặm dở chừng, tiếp đến, cùng Keisy triển khai trận chiến tranh đoạt thịt bò, trái lại là Mai Nam lắc đầu thở dài: "Keisy à, cách quan tâm của cậu vẫn thật là khiến người không chịu nổi."

◊◊◊◊

Leola đi ra khỏi nhà ăn, đáy lòng không nhịn được một hồi mất mát và chán nản, sự lên án của Keisy như là một cây kim đâm vào đáy lòng của Leola, nếu như hắn bởi vì không giết người mà hại chết ba người Keisy, chẳng lẽ đây thì không coi là giết người sao? Lòng của Leola càng ngày càng hỗn loạn, bước chân cũng càng ngày càng nhanh, nhưng lại không phải đi về phía phòng hiệu trưởng, mà là đi lung tung, ngay cả Leola cũng không biết mục tiêu của mình ở đâu...

"Papa!" Đôi chân nhỏ ngắn của Bảo Lợi Long ở phía sau ra sức chuyển động, nhưng vẫn không đuổi kịp bước chân nhanh chóng của Leola, Bảo Lợi Long lo lắng papa sẽ chạy mất, lập tức gào hét lên, nhưng với tâm trạng rối bời, Leola vậy mà không có nghe thấy, mặc cho Bảo Lợi Long mang hai hàng nước mắt, nhìn papa càng ngày càng xa.

Đột nhiên, một bóng người thuận tay túm lấy Bảo Lợi Long, sải bước nhanh về phía Leola, lúc tới gần Leola, vỗ nhẹ lên vai hắn, Leola đột ngột quay đầu.

"Huyết Lang?"

◊◊◊◊

"YAA!" Thanh Thanh ở bên giường của Keisy phát ra tiếng la hét mạnh bạo, ngay cả gối đầu dày cộm nhét đầy bông vải do Keisy đặc chế cũng không thể ngăn cản tiếng la hét của Thanh Thanh, tiếng ồn khủng bố hai trăm đề xi ben đâm thẳng vào tai của Keisy, vũ khí tiếng ồn sinh hóa của Thanh Thanh VS công lực ngủ vô địch của Keisy, uy lực của cái trước vẫn là nhỉnh hơn một chút...

"Argh, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?" Keisy cuối cùng chịu không nổi, từ dưới gối chui ra oán giận.

Thanh Thanh ứ nước mắt, ủy khuất nói: "Le-Leola đại ca đã biến mất ba ngày rồi đó, anh ấy có thật sự không trở về nữa?"

Keisy trở mình, ra vẻ không quan tâm nói: "Anh ta đến Long Hoàng đế quốc hưởng phúc rồi, làm hoàng tử đó, vì sao phải trở về xem chúng ta những bách tính bình dân chỉ ở chung mấy tháng này? Ngay cả chào một tiếng cũng không cần, muốn đi liền tự mình lẳng lặng đi mất! Hừ!"

Xem ra Keisy cũng rất không vui đối với ra đi không từ biệt của Leola... Thanh Thanh và Mai Nam cho ra kết luận.

"Chẳng qua, hôm đó Leola ra đi dứt khoát như thế, xem ra, Keisy lời của cậu nói đã tổn thương cậu ấy rồi." Mai Nam thở dài.

Keisy bất an nhúc nhích một chút trên giường: "Tôi chỉ là nói sự thật mà thôi."

"Bất luận làm sao, trước tiên đi hỏi thử hiệu trưởng đi, nói không chừng Leola vẫn còn ở trong trường, chỉ là không có ra gặp chúng ta mà thôi." Mai Nam vì để vỗ về Thanh Thanh đang bực tức, vội làm mặt cười kiến nghị.

Ai ngờ, nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo tới, nói đến hiệu trưởng, hiệu trưởng lại có thể cũng đạp toang cửa, Barbarise vừa xông vào, lập tức hỏi Thanh Thanh: "Leola đâu?"

Ba người trong phòng đều lộ ra biểu tình kỳ quái: "Leola chẳng phải được Huyết Lang mang về Đại Lục của Rồng rồi sao?"

Barbarise cũng ngẩn người, hắn còn đang phiền não ba ngày rồi đều không tìm được Leola, nhưng vì Long Hoàng đế quốc xảy ra chuyện, Huyết Lang phải trở về Đại Lục của Rồng gấp, Barbarise mới đến tìm nhóm ba người gần gũi Leola nhất, lại không ngờ nhóm ba người vậy mà nói Huyết Lang đã mang Leola đi rồi? Barbarise ngỡ ngàng gãi đầu: "Huyết Lang không có mang Leola đi, ta và hắn đều không nhìn thấy Leola ba ngày nay rồi."

Lần này, ba người Keisy cũng trợn lớn mắt, vậy Leola rốt cuộc chạy đi đâu rồi? Thanh Thanh càng thêm tái nhợt: "Le-Leola đại ca có phải bị Keisy làm cho tức đến nghĩ quẩn, cho nên đã..."

Keisy bực mình phản bác: "Cô nghĩ quá nhiều rồi đi! Nếu một sát thủ bị tôi mắng mấy câu đã đi tự sát, vậy tôi đã có thể dựa vào công năng đặc dị này sinh sống rồi, huống chi, Leola vẫn phải tuân thủ lời hứa không giết người, tự sát cũng tính là một loại giết người đi!"

"Chẳng lẽ Leola bỏ nhà ra đi rồi?" Mai Nam có chút do dự không chắc mà đề xuất, nhưng lập tức liền nhận được tám con mắt lườm, Mai Nam cũng chỉ có cúi đầu sám hối về cách nghĩ ấu trĩ của mình.

Barbarise nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ Mirrodin đã hành động nhanh như thế rồi?"

"Ông nói Mirrodin làm sao?" Keisy xông lên, túm lấy vai của Barbarise không buông, mà sự điên cuồng trong đáy mắt của Keisy ngay cả Barbarise cũng suýt nữa muốn né tránh.

Barbarise thở dài: "Nói cho các ngươi cũng được, Mirrodin chạy thoát khỏi tay Long Hoàng đế quốc rồi, căn cứ vào tin tức của Long Hoàng truyền đến, Mirrodin hình như cấu kết với một tổ chức, định lật đổ Long Hoàng đế quốc."

Keisy và Mai Nam đều hít mạnh một hơi, nhưng Thanh Thanh lại khó hiểu hỏi: "Đây cùng với Leola đại ca đâu có quan hệ gì đi?"

"Đương nhiên có quan hệ!" Keisy hét lớn một tiếng: "Trong tay Leola có hai thứ mà đối với song phương đều rất trọng yếu!"

"Long Thập Tự!" Barbarise nhíu mày nói.

"Thần Thánh Bạch Long!" Mai Nam cũng nói theo.

Thanh Thanh lúc này mới hiểu, hai tay sợ hãi che miệng, mà Keisy thì căng thẳng đi loanh quanh phòng, vừa chỉnh lý suy nghĩ hỗn loạn: "Thực lực của Leola mạnh như thế, vừa lại có quan hệ rất lớn với con gái của Long Hoàng, lại còn là chủ nhân của con trai Mirrodin, bây giờ song phương nhất định đều rất muốn lôi kéo Leola, chẳng trách, chẳng trách Long Hoàng lại dứt khoát như thế yêu cầu Leola đi làm con trai vốn có sẵn của ông ta, Leola căn bản là cao thủ trên trời rơi xuống mà."

Keisy nói đến đây, đột nhiên dừng lại, nhìn hướng Barbarise, nghiêm giọng hỏi: "Ông già, ông vừa mới nói Mirrodin có hành động rồi, nghĩa là sao? Các người đã biết Mirrodin có ý đồ với Leola?"

Barbarise hiếm khi nghiêm túc nói: "Giống như ngươi nói, Leola đối với song phương đều có lợi ích rất lớn, bọn ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, Mirrodin gần đây có thể sẽ ra tay với Leola, lôi kéo hoặc là... chết!"

"Leola đã mất tích ba ngày rồi." Mai Nam thử nhắc nhở mọi người cái chuyện nghiêm trọng này.

Thanh Thanh không nhịn được tuôn ra tiếng nghẹn ngào, mà Keisy cũng đi tới đi lui, điên cuồng cào túm đầu tóc, đem bộ óc của mình vận chuyển cao tốc nhất, thử kiếm ra một đầu mối, cuối cùng cậu gào lớn lên một tiếng: "Không khả năng! Tuyệt đối không phải Mirrodin bắt anh ta đi, ít nhất không phải chính bản thân Mirrodin!"

"Vì sao?" Ba người hỏi.

"Leola không bị bắt đi dễ dàng như thế, ít nhất cũng phải đánh một trận oanh oanh liệt liệt, Mirrodin mới có khả năng mang Leola đi, nhưng gần đây học viện Acalane căn bản không có xảy ra trận đấu lớn nào." Keisy điên cuồng cắn ngón tay: "Rốt cuộc là ai có thể vô thanh vô tức bắt Leola đi?"

"Thuật sĩ!" Mai Nam tự tin vén vén tóc, nói ra suy luận chắc chắn của mình: "Chỉ có lợi dụng năng lực thuật sĩ mà Leola không quen thuộc nhất, mới có khả năng bắt đi sát thủ mạnh như Leola."

"Kệ hết đi, mau chóng tìm được Leola đại ca, cứu anh ấy trở về!" Thanh Thanh vừa nghĩ đến sự khủng bố của Mirrodin, liền không nhịn được gào khóc sướt mướt, ai biết Mirrodin sẽ hành hạ Leola làm sao hả?

Barbarise lại nổi lên do dự, có chút ấp a ấp úng nói: "Ta thật ra có cái biện pháp..."

"Vậy thì nói mau!" Ba người đồng thanh hét lớn.

"Lợi dụng cảm ứng lẫn nhau của rồng." Barbarise thân thể lùi lùi lùi, có chút sợ sệt nói: "Nhưng Long kỵ sĩ chỉ có ba người... giai cấp càng gần với Leola càng tốt, đó chính là..."

"Bạch Thiên!" Ba người Keisy kiên định hô lên.

Keisy hô xong liền điên cuồng cào túm đầu tóc: "Mẹ nó, chúng ta lúc trước mới chọc viện kỵ sĩ, hơn nữa Leola còn đã đánh bại cái tên Bạch Thiên kia, bây giờ làm sao tìm hắn giúp hả?"

"Thanh Thanh nhất định phải cứu Leola đại ca! Cho dù muốn tôi uy hiếp Bạch Thiên đem toàn bộ học viện Acalane tống vào lỗ đen, cũng sẽ không tiếc!" Thanh Thanh lộ ra biểu tình âm hàn, khiến ba người ở hiện trường đều cảm thấy sống lưng phát lạnh, trong đầu xuất hiện bốn chữ "hung khí nhân gian"...

◊◊◊◊

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.