Bất Sát

Chương 4-4



Chương 4: Hành động cứu viện Leola

"Leola... đang ở Khu Phố Hắc Ám?"

Barbarise có chút khó khăn gật đầu, căn cứ vào mạng lưới tình báo của hắn, có người nhìn thấy cậu bé nổi bật này đi vào lối vào của Khu Phố Hắc Ám, rồi cũng không có đi ra nữa.

Biểu tình của Keisy hết sức kỳ quái, cả thân thể gần như cứng đờ, sau đó cả người ngã lên salon, ôm đầu rúc vào trong salon, Thanh Thanh bên cạnh thấy vậy vô cùng sốt ruột, cố lôi Keisy xuống salon, bạt mạng lắc Keisy đang không còn chút sức sống: "Nếu đã biết Leola đại ca đang ở đâu, vậy chúng ta liền mau chóng đi mang Leola đại ca trở về chứ, nếu để cho sát thủ tìm được anh ấy trước thì gay go rồi."

Nghe thấy lời của Thanh Thanh, Keisy lại nghiêng đầu đi, hình như không muốn trả lời cái vấn đề này.

Mai Nam nhíu mày, gia nhập hàng ngũ thúc giục: "Thanh Thanh nói đúng đó, chúng ta tốt hơn mau đến Khu Phố Hắc Ám mang Leola về đi, chậm trễ sợ rằng Leola sẽ có nguy hiểm."

Bạch Thiên lo lắng cũng đang chuẩn bị mở miệng khuyên Keisy, nhưng Keisy lại giành mở miệng trước, vừa mở miệng liền chửi ầm lên: "Mấy người được nuông chiều từ bé này rốt cuộc có biết Khu Phố Hắc Ám là nơi thế nào không hả? Toàn bộ sự vật tối tăm nhất nguy hiểm nhất ô uế nhất đều tụ tập ở đó, bao gồm tổng bộ của đệ nhất tổ chức sát thủ Phồn Hoa Tự Cẩm cũng ở nơi quỷ quái đó đấy."

Barbarise nghe ngóng được Leola lại có thể ở Khu Phố Hắc Ám, sắc mặt cũng có phần khó coi, căn cứ vào tin tức hắn có được, tình huống của Leola tuyệt đối còn tệ hơn Keisy nói, Leola chẳng những ở Khu Phố Hắc Ám, hơn nữa còn là ở lôi tháp hắc ám, chuẩn bị ba ngày sau liều mạng với một con rồng.

Lần này Barbarise thật sự bó tay rồi, vốn định bất luận Leola đang ở đâu, chính hắn sẽ đi lôi Leola về, dù sao đám người Keisy còn phải tham gia thi đấu, nhưng Leola nơi nào không đi, mà lại cứ bước vào khu vực của một cái nhân vật cấp X khác, hắn và cái nhân vật cấp X đó sớm đã có ký kết ngầm không phạm lẫn nhau, nhân vật cấp X đó sẽ không chạm vào học viện Acalane, Barbarise cũng sẽ không tiến vào Khu Phố Hắc Ám.

Barbarise đành khốn khổ nói với bốn học sinh: "Ta, ta đã điều tra được tình huống của Leola, hắn đang ở trong lôi tháp hắc ám, chậm nhất cũng là ba ngày sau sẽ liều mạng với một con rồng rồi."

Thanh Thanh, Mai Nam và Bạch Thiên nghe xong đều đầy mặt lo lắng, hận không thể mau chóng xông đi cứu sát thủ ra, duy chỉ có Keisy thật sự hiểu ý tứ trong lời của Barbarise, cậu lạnh lùng nói: "Chậm nhất ba ngày đúng không? Ông thật sự cho rằng Phồn Hoa Tự Cẩm trong vòng ba ngày đều sẽ không phát hiện người mình muốn giết lại có thể ở ngay tổng bộ của mình?"

"Tổng bộ?" Ba người Thanh Thanh đều lộ ra biểu tình khó hiểu.

"Lôi đài hắc ám chính là tổng bộ của Phồn Hoa Tự Cẩm."

Keisy lạnh lùng trả lời, sau khi ba người Thanh Thanh hít mạnh một hơi, cậu trái lại lộ ra vẻ mặt không sao cả, giống như đã hoàn toàn không quan tâm sát thủ rốt cuộc ở đâu, có còn mạng hay không.

"Vậy, vậy nên làm sao đây, Keisy." Thanh Thanh chớp đôi mắt to, nước mắt đầy ngập liền sắp tràn ra.

Bạch Thiên cẩn thận suy tính: "Keisy, nguy hiểm của Khu Phố Hắc Ám tôi cũng đã nghe qua, tôi nghĩ chúng ta hay là làm tốt mọi chuẩn bị rồi đi cứu Leola..."

Rầm! Hai tay của Keisy đập mạnh lên bàn, sắc mặt vừa âm trầm vừa lạnh buốt, phun ra một cách vô tình: "Tôi sẽ không đi cứu anh ta."

Sau khi ba người Bạch Thiên biến sắc, Keisy xòe hai tay, biếng nhác rúc trở về salon, giống như hoàn toàn không phải chuyện của mình: "Đây thế nhưng không liên quan đến tôi, tự anh ta chạy đến tổng bộ của Phồn Hoa Tự Cẩm chịu chết, còn muốn tôi mạo hiểm sinh mạng đi cứu anh ta? Anh ta cũng đâu phải là gì của tôi, tôi mới không thèm quản anh ta."

"Keisy! Cậu làm sao có thể nói như thế!"

Thanh Thanh mãnh liệt kháng nghị, nhưng Keisy quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: "Tôi vì sao không thể nói như thế? Nếu không cô nói xem, Leola là gì của mấy người? Mấy người có lý do gì muốn mạo hiểm tính mạng đi cứu anh ta?"

Lời nói của Thanh Thanh nghẹn ở trong họng, ngay cả Mai Nam cũng nhíu mày, bọn họ hình như đều đi cùng một chỗ với Leola một cách rất tự nhiên, trước giờ cũng chưa từng nghĩ tới mình và Leola kỳ thực không có quan hệ gì, mãi cho đến khi Keisy nhắc nhở, hai người mới phát hiện cái sự thật này, hai người ngay tại chỗ lâm vào tình huống không biết làm sao, nhưng bọn họ lại cũng không thể mặc kệ Leola.

"Là bạn bè đi?"

Bạch Thiên gãi gãi đầu, kỳ quái nhìn ba người đang lâm vào trong hỗn loạn, như chuyện hiển nhiên mà giải đáp giúp bọn họ, Thanh Thanh và Mai Nam giống như bừng tỉnh, mà Keisy vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, trên biểu tình không nghiêm túc lóe qua một tia âm trầm.

"Mau đi chuẩn bị đi, nếu lôi tháp hắc ám là tổng bộ sát thủ muốn ám sát Leola, vậy thì mỗi một giây đều rất quan trọng, nói không chừng chậm một giây, Leola liền bỏ mạng rồi." Bạch Thiên lộ ra biểu tình nghiêm túc.

"Anh là đồ ngốc sao? Anh quen biết Leola mới có mấy ngày, không cần thiết vì anh ta đi chịu chết đi."

Keisy rốt cuộc kiềm chế không nổi, nhảy lên túm lấy vai của Bạch Thiên lắc mạnh, thử lắc tỉnh cái tên ngốc quá thừa tinh thần chính nghĩa này, nhưng Bạch Thiên trái lại như chuyện hiển nhiên trả lời: "Cậu ta đã cứu tôi, bây giờ đổi lại tôi đi cứu cậu ta, có gì không đúng sao?"

"Leola đã cứu anh?" Keisy lộ ra thần tình nghi hoặc, loại chuyện này xảy ra lúc nào? Cậu làm sao không có nghe nói?

"Lúc tôi bị Y Vũ và Y Trụ đánh bại, chẳng phải chính là cậu ta đi ra bảo hộ tôi và Thanh Thanh? Mặc dù ý thức tôi không rõ lắm, nhưng vẫn thấp thoáng nghe thấy một ít đối thoại." Bạch Thiên cười nhắc nhở Keisy, chuyện xảy ra hôm học viện Tử La Lan đến gây hấn.

Keisy nghe xong, lại càng phẫn nộ gào rống lên: "Chuyện đó đối với anh ta mà nói, đơn giản giống như động ngón tay một chút, nhưng anh là phải đi lôi tháp hắc ám cứu Leola, là phải lấy mạng đi liều, anh không biết sao?"

Bạch Thiên gãi gãi mặt, như chuyện hiển nhiên nói: "Tôi biết, nhưng vẫn là phải đi cứu Leola."

Lần này đổi lại Mai Nam không nhịn được mở miệng nghi vấn: "Bạch Thiên, cậu vì sao có thể kiên định như thế? Thậm chí so với chúng tôi ba người quen biết Leola lâu nhất còn muốn kiên định hơn? Cậu thật sự không sợ chết sao?"

"Tôi chỉ là thành thật hơn các cậu một chút mà thôi, tôi cảm thấy ba người các cậu tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Leola, cho dù có nguy hiểm làm sao, tôi tin các cậu cuối cùng vẫn là đi cứu cậu ấy, nhưng ở lúc do dự, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, Leola đã không có thời gian chờ rồi."

Bạch Thiên vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ với thần tình lo lắng, sau đó xoay người lại, dùng thần tình kiên định bất di trước sau như một của mình nhìn ba người Keisy: "Trước hết xuất phát cứu người, các cậu có thể tiếp tục do dự ở trên đường."

Ở trên đường... tiếp tục do dự? Thanh Thanh và Mai Nam có chút dở khóc dở cười, nhưng cách làm thành thật đối với chính mình kia của Bạch Thiên hình như cũng lây nhiễm hai người, Thanh Thanh mặc dù rất sợ hãi, nhưng kỳ thực cũng tự biết rằng, cô tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Leola đại ca, mà Mai Nam sau khi gãi gãi mặt, lén liếc Keisy đang có sắc mặt khó coi bên cạnh, tự nhủ: "Leola thế nhưng cũng đã cứu chúng ta, hơn nữa cũng là liều mạng để cứu, tựa như sự kiện Mirrodin lần trước."

Nghe thấy Mirrodin, sắc mặt của Keisy cũng không khỏi biến đổi, cậu cũng đích xác nhớ tới chuyện đó, lúc ấy ở trong di tích, Leola khi đối diện với cường địch Mirrodin, đã từng có một tia do dự, lúc Keisy nhìn thấy Leola mang theo ánh mắt do dự nhìn về phía bọn họ, cậu gần như cho rằng sát thủ đã quyết định muốn bỏ bọn họ mà đi rồi, dựa vào tốc độ và năng lực ẩn nấp ngạo nhân của sát thủ, tuyệt đối có thể tránh được Mirrodin.

Mà ánh mắt lúc đó của Leola cũng đích xác có loại ý định này, Keisy tin mình tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm, nhưng gã đó vẫn ở lại làm cái chết tiệt gì chứ? Cuối cùng còn bị đánh đến thoi thóp, hắn chê thương mình chịu còn chưa đủ nhiều sao? Tay phải của Keisy nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm.

"Keisy." Thanh Thanh có chút do dự kéo góc áo của Keisy, dè dặt cầu xin: "Theo chúng tôi cùng đi cứu Leola đại ca được không?"

Sắc mặt Keisy trở nên hết sức khó coi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không muốn quay đầu nhìn Thanh Thanh, đồng thời âm thanh vô tình đến không giống cậu vang lên: "Tôi không đi."

Nghe thấy lời này, thần tình vốn sợ sệt của Thanh Thanh hoàn toàn biến mất, tức đến toàn thân phát run, cô gần như gào lên mà nói: "Không ngờ Keisy cậu vô tình như thế! Uổng cho Leola đại ca tốt với cậu như thế."

Thanh Thanh tức đến kéo cánh tay của Bạch Thiên và Mai Nam lôi ra ngoài: "Đi! Chúng ta đi cứu Leola đại ca, mặc kệ Keisy cái người vô tình đó."

Trước khi bị Thanh Thanh cưỡng lôi ra ngoài, Mai Nam có chút do dự quay đầu nhìn Keisy đang có sắc mặt khó coi, đáy lòng cứ luôn cảm thấy phản ứng lần này của Keisy hình như có điểm kỳ quái? Mirrodin, ma pháp sư của Mirrodin phái tới, Lục Đại Cấm kỵ, có cái nào là bọn họ có thể ứng phó? Nhưng Keisy lại cũng không có bỏ mặc Leola, vì sao lần này phản ứng kịch liệt như thế?

Đợi sau khi ba người Thanh Thanh đều rời khỏi phòng, Keisy lạnh lùng mở miệng: "Hiệu trưởng ông thật là rảnh, có thời gian ở một bên xem học sinh cãi nhau, không bằng đi chỉnh đốn học viện Acalane một chút đi."

Chung quy có người nhớ tới ở trong góc còn đứng một hiệu trưởng, Barbarise đi ra, nhếch lên một mỉm cười khiến người trầm tư, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: "Vấn đề không phải ở chỗ có cứu Leola hay không, mà là có vào Khu Phố Hắc Ám hay không đi?"

Sắc mặt của Keisy nhất thời âm trầm như trước lúc gió bão ập tới, cậu chỉ một ngón tay về phía cửa: "Cút!"

Sớm đã quen đức tính xấc láo của Keisy, Barbarise cũng không hề tức giận vì vô lễ của Keisy, trái lại lộ ra mỉm cười như cáo, còn thật sự rời khỏi căn phòng theo lời Keisy, Barbarise nghĩ thầm, thì ra Keisy là xuất thân từ Khu Phố Hắc Ám, chẳng trách ngay cả mạng lưới tình báo của mình cũng tra không ra Keisy đến từ nơi nào, bây giờ... cái tên xuất thân từ Khu Phố Hắc Ám phải trở về Khu Phố Hắc Ám đi cứu người? Thú vị, quá thú vị rồi.

Đợi đến khoảnh khắc Barbarise đóng cửa phòng, Keisy rốt cuộc lộ ra thần tình mệt mỏi, cậu vùi mặt vào giữa hai tay, giữa khe hở thấp thoáng truyền ra một câu nói.

"Mình không muốn... trở về cái nơi đó."

◊◊◊◊

"Keisy là tên khốn!"

Thanh Thanh lần thứ bảy mươi tám dùng đề xi ben lớn hét ra câu này, khiến hai chàng trai bên cạnh lần thứ bảy mươi tám bịt lỗ tai, may là Thanh Thanh lần này không có kéo chữ "khốn" cuối cùng ra thật dài, nếu không sợ rằng sẽ có hai chàng trai chịu không nổi đẩy một cô gái xuống lưng rồng đang bay trên cao, hét xong lần này, Thanh Thanh đại khái cũng mệt rồi, tự vùi mặt vào lưng rồng.

Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Bạch Thiên cũng có thời gian hỏi Mai Nam: "Cậu thật sự biết phải làm sao để vào Khu Phố Hắc Ám sao? Tôi nghe nói lối vào ở đó vô cùng ẩn kín."

Mai Nam gật đầu, không chút do dự trả lời: "Tôi hồi nhỏ thường đến đó."

Trả lời theo phản xạ xong, miệng của Mai Nam liền há hốc tại chỗ, đột nhiên nhớ tới mình vừa rồi hình như đã nói ra chuyện bí mật, hồi nhỏ của người bình thường... sẽ không thường thường đến đó đi? Mai Nam đột nhiên rất muốn cho mình mấy tát.

May là Thanh Thanh vùi ở trong lưng rồng, không biết đang nghĩ cái gì, hoàn toàn không nghe lọt lời của Mai Nam, mà Bạch Thiên cũng chỉ là gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, liền tiếp tục chỉ dẫn Liệt Diễm phi hành, Mai Nam không khỏi vuốt mồ hôi lạnh, không biết nên mừng vì thần kinh hai đồng bạn của mình đều thiếu hụt rất lớn, hay là nên đau buồn mình có lẽ phải cùng hai đồng bạn không có thần kinh chết cùng một chỗ?

Bạch Thiên đột nhiên vỗ vỗ lưng Mai Nam, chỉ xuống dưới: "Mai Nam cậu là nói chỗ đó sao?"

Mai Nam nhìn xuống dưới, mấy con đường u ám dơ bẩn giao nhau một cách rối loạn, dáng vẻ rách nát hư tổn của kiến trúc vật xung quanh gần như khiến người không dám tin mình đang ở thủ đô Acalane, Mai Nam phát huy trí nhớ hơn người, cẩn thận hồi tưởng ký ức lúc nhỏ, rồi chỉ xuống con đường phía dưới, Mai Nam vô cùng khẳng định mà gật đầu với Bạch Thiên, sau khi xác định không nhầm địa điểm, Bạch Thiên chỉ huy Liệt Diễm hạ xuống đường phố.

Mai Nam nhảy xuống lưng rồng, lúc Bạch Thiên đỡ Thanh Thanh xuống và mệnh lệnh cho Liệt Diễm biến nhỏ, Mai Nam đã xác định vị trí lối vào, đó là một con hẻm cứu hỏa chật hẹp, khi Mai Nam đang định gọi Bạch Thiên và Thanh Thanh tiến vào, một thứ quen thuộc đập vào tầm mắt hắn, mấy gã lang thang trên người chi chít vết thương đang đấm đá tay chân vào một cái người bù nhìn, mà dán ở trước ngực trái người bù nhìn, lại có thể là lệnh bài bảo thạch viện huy của viện thuật sĩ Acalane.

"Các ngươi là từ đâu tìm được cái này?"

Bạch Thiên chú ý đến viện huy còn nhanh hơn Mai Nam, đã cất bước đi lên, hô lên với mấy tên lang thang, mà đám lang thang vốn đang hừng hực nộ khí, nghe thấy tiếng la lớn này, mỗi tên đều càng tức đến đỏ cả mắt, quay đầu nhìn hướng Bạch Thiên, nhưng sau khi vừa nhìn thấy kỵ sĩ phục vân lam của Bạch Thiên và con rồng nhỏ đi ở bên cạnh, bọn họ tất cả đều trắng toát, đừng nhắc đến vân lam, cho dù là vân lục thấp giai nhất, bọn họ cũng không dám mạo phạm, huống chi trước mắt còn là Long kỵ sĩ

"Ta hỏi các ngươi cái huy chương này là ở đâu ra?" Bạch Thiên tiến thêm một bước, gỡ xuống huy chương trên bù nhìn, chất vấn với đám lang thang.

Mắt thấy chạy không thoát rồi, gã đàn ông dơ bẩn mặc áo ba lỗ dẫn đầu đành liều đến cùng nói: "Nhặt được."

"Oh?" Mai Nam lạnh mặt, tự nhiên mà sinh ra một cỗ uy nghiêm: "Có cần thiết phải thù sâu như biển đối với thứ nhặt được như thế? Thậm chí còn dán ở trên người bù nhìn đấm đá tay chân? Bạch Thiên, tôi thấy bọn họ không chịu một chút giáo huấn thì sẽ không ngoan ngoãn nói thật đâu, trước tiên dùng rồng của cậu đốt chết mấy tên rồi tiếp tục hỏi đi."

Bạch Thiên có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Mai Nam, Mai Nam mặc dù nghiêm mặt, lại len lén nháy mắt với Bạch Thiên, mà Thanh Thanh cũng ở bên cạnh len lén nhịn cười, Bạch Thiên sau khi đã hiểu nhẫn nhịn khóe miệng dương lên, cũng ra vẻ hung ác gật đầu, chỉ huy Liệt Diễm phun ra mấy ngọn lửa nhỏ dọa người.

Ngọn lửa tuy nhỏ, cũng thừa sức hù dọa mấy tên lang thang rồi, gã đàn ông đầu lĩnh vội vàng vẫy hai tay: "Chờ, chờ một chút, chúng tôi nói thật, ngàn vạn lần đừng đốt chết tôi!"

Bạch Thiên âm trầm gật đầu, mà gã lang thang đầu lĩnh cũng lập tức nói: "Là đồ của một gã con trai đi qua đây làm rớt, bởi, bởi vì hắn đã đánh chúng tôi một trận, cho nên chúng tôi mới đem huy chương của hắn dán lên người bù nhìn."

"Vậy người con trai đó đi đâu rồi?" Thanh Thanh không nhịn được xen vào.

Gã lang thang vốn định mắng con gái đừng chõ mồm vào, nhưng đứa con gái này nhìn làm sao cũng đều giống như là đồng bọn của Long kỵ sĩ, hắn vội vàng nuốt lời nói trở về bụng, thành thật trả lời: "Hắn bị Ba Khắc Vương mang về Khu Phố Hắc Ám rồi."

"Ba Khắc Vương?" Mai Nam nghi hoặc hỏi.

"Là một trong những người chủ sự của lôi tháp hắc ám, hắn thường thường sẽ ra ngoài tìm lôi đài thủ mới."

Mai Nam vừa lại cẩn thận suy nghĩ, Leola không thể giết người lại sẽ đáp ứng đánh lôi đài sao? Hắn có chút khó hiểu hỏi: "Cậu ta là bị người uy hiếp, hay là tự nguyện đi?"

Gã lang thang cẩn thận cân nhắc: "Có bị vệ sĩ của Ba Khắc Vương uy hiếp, nhưng cậu con trai đó hình như cũng không có phản kháng lắm."

Một gã lang thang loắt choắt hơn bên cạnh không nhịn được xen miệng: "Cậu con trai đó nói cậu ta không thể giết người, Ba Khắc Vương liền lừa cậu ta nói sẽ không cần cậu ta giết người, lừa ai chứ! Ai chả biết lôi đài thủ của lôi tháp hắc ám thường thường đều đánh không được mấy trận đã mất mạng rồi, nếu không bọn họ thường thường ra ngoài tìm lôi đài thủ làm chi?"

Thì ra là bị lừa rồi, Mai Nam thở dài, không nhịn được nghĩ trên đời này làm sao lại có đệ nhất sát thủ ngây thơ như thế? Mai Nam làm một cái xác nhận cuối cùng đối với gã lang thang: "Ngươi xác định cậu ấy sau khi bị mang vào Khu Phố Hắc Ám, liền chưa từng trở ra nữa?"

Gã lang thang cầm đầu gật đầu: "Hơn hai ngày đi vào, chúng tôi đều ngủ ở đây, hắn tuyệt đối không có đi ra."

Mai Nam gật đầu, sau khi tiện tay ném cho gã lang thang mấy đồng tiền vàng, kêu gọi hai đồng bạn, liền đi về phía con hẻm cứu hỏa chật hẹp, lúc đi đến miệng hẻm cứu hỏa, Mai Nam thuận tay dán viện huy thuật sĩ của Leola làm rớt lên tường, cuối cùng trước khi đi vào hẻm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.