Bắt Sống Một Tên Nhóc Nói Lắp

Chương 14: Ở chung



Lãng Yên mang Tần Sanh tới bờ sông đốt pháo rồi nắm tay cậu đứng xem. Rất nhiều người lục tục từ trong nhà ra đốt pháo, khá ồn ào náo nhiệt. Lãng Yên kéo Tần Sanh ra phía sau, tựa cằm lên  đỉnh đầu cậu, che lại hai tai cậu. Tần Sanh né tránh tay hắn, quay đầu lại nói, “Không ồn.”

Lãng Yên không nghe rõ, hả một tiếng, Tần Sanh lại lặp lại một lẳn, Lãng Yên vẫn không nghe rõ, ghé tai tới gần Tần Sanh. Cậu dựa qua nói, “Tớ thích cậu.”


Pháo hoa chưa xem xong, Lãng Yên đã kéo Tần Sanh vào ngõ nhỏ, đẩy cậu dựa sát vào tường, đè gáy cậu mà ác liệt hôn xuống; Tần Sanh còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Lãng Yên hôn tới không thở nổi. Pháo hoa đốt xong, hai người chậm rãi đi về. Lúc này trên đường vắng người, Lãng Yên nhích lại gần, nắm lấy tay Tần Sanh, nhét vào trong túi, lại nhéo nhéo ngón tay cậu, “Tay lạnh thế.”

Sau đó nắm càng chặt, tưởng như muốn dùng nhiệt độ của mình để sưởi ấm những ngón tay lạnh. Tần Sanh nhịn không được nghịch ngợm một chút, nhéo lại tay hắn. Lãng Yên nghiêng đầu nhìn cậu, “ Hồi đó nói sẽ cùng nhau ngắm tuyết, rốt cuộc làm được rồi, vui không?”

“Vui.”

Hai người về đến nhà đã là rạng sáng 3 giờ, nằm trên giường, Lãng Yên nắm chặt tay Tần Sanh, “Tốt nghiệp rồi cậu muốn làm gì?”

Tần Sanh nghĩ nghĩ, “Có lẽ là là mở hiệu sách, có thể có thể uống trà, ăn ăn ăn bánh ngọt ấy.”

“Vậy ban ngày cậu trông hiệu sách, buổi tối chờ tớ về rồi cùng đi siêu thị, cùng về nấu cơm, cuối tuần tớ cùng cậu trông cửa hàng.”

Tần Sanh đầy chờ mong nhìn Lãng Yên, “Vậy vậy vậy cậu muốn làm… Làm cái gì?”

Lãng Yên nhìn vào mắt cậu, “Tớ? Tớ sẽ tìm ở thành phố A một câu lạc bộ dạy bóng.”

Lãng Yên rất thích bàn bạc chuyện tương lai như vậy, trong tương lai của hắn có Tần Sanh, họ sẽ cùng nhau làm hết thảy.

“Thành phố A sao, không không không cần không cần trở về sao?”

Lãng Yên đáp trả, “Cậu về quê cùng tớ cũng được, mở cửa hàng ở đó, dù sao chúng ta cùng nhau là được, cậu muốn ở đâu, tớ đều sẽ theo cùng cậu.”

Thật tốt, có ở đây không thành phố A không quan hệ, hai người ở bên nhau là được.

Lãng Yên rời đi ngày hôm sau, Tần Sanh tỉnh dậy bên cạnh đã không còn ai. Lãng Yên để lại tờ giấy ở trên tủ đầu giường, nói là sáng sớm lên máy bay, sợ không nỡ đi nên không dám nói trước với Tần Sanh, mười ngày nữa là có thể gặp lại rồi.

Tần Văn Bành lúc biết Tần Sanh dọn ra ngoài, nhất định đòi đưa cậu đi để xem phòng như thế nào.

Lãng Yên đã đi trước một bước, tới dọn dẹp phòng rồi, Tần Sanh mới đưa Tần Văn Bành. Lãng Yên tưởng Tần Sanh đi một mình, lúc mở cửa mới có chút giật mình. Tần Văn Bành tự mình giải thích, “Tần Sanh nói dọn ra thuê nhà cùng bạn, bác tới xem mấy đứa có thiếu gì không.”

Lãng Yên nghiêng người mời vào, “Chào bác ạ, tụi cháu không thiếu gì, nếu thiếu thì tự mua cũng được, không cần phiền tới bác ạ.”

Tần Văn Bành nghe nói người cùng Tần Sanh thuê nhà là bạn đại học thân nhất của cậu, nhịn không được tán gẫu thêm vài câu, “Nghe Tần Sanh nói các cháu rất thân nhau, phải phiền nhiều đến cháu rồi. Nó nói chuyện không nhanh mồm nhanh mép, cháu chiếu cố nó giúp bác nhé.”

Ấn tượng ban đầu của Lãng Yên đối với Tần Văn Bành đã không tốt. Lần này gặp mặt mới phát hiện ra Tần Văn Bành có lẽ là người đối xử tốt nhất với Tần Sanh trong cái nhà kia. Ông ta vì ôm áy náy với cậu nên thực sự cưng chiều. Chỉ là Tần Văn Bành là thương nhân, nhiều khi không biết làm sao để quan tâm Tần Sanh, lúc nào cũng chỉ biết dùng tiền bù đắp. Tần Văn Bành lần này tới lại cho cậu một khoản tiền để sinh hoạt.

Dọn dẹp xong xuôi, Lãng Yên cùng Tần Sanh đi siêu thị mua đồ ăn. “Xem như luyện tập trước cho sinh hoạt về sau của chúng ta, từ nay mình sẽ tự nấu cơm.”

Tần Sanh nghĩ đến sau này, cùng nhau về nhà, cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau nấu cơm, cảm thấy thật là tốt. Mua đồ ăn xong, hai người vừa về đến nhà, Tần Sanh nhận được cuộc gọi từ biên tập viên, giục cậu mau giao bản phác thảo. Tần Sanh vẻ mặt đau khổ nhìn Lãng Yên, vốn tưởng là có thể cùng nấu cơm, Lãng Yên xoa xoa đầu cậu, “Cứ vẽ đi, nấu xong tớ gọi, muốn cùng nhau nấu cơm thì sau này vẫn còn rất nhiều thời gian mà.”

Tần Sanh ôm notebook, nhìn bóng dáng Lãng Yên bận rộn trong bếp, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nhớ tới lúc cùng Lãng Yên ra ngoài chơi, lúc Lãng Yên trốn tránh, rồi lúc bản thân quyết định theo đuổi hắn, quả thực bao nhiêu chuyện đã trải qua. Cũng may cuối cùng đã theo đuổi thành công rồi. Lần này vẽ truyện tranh, nam chính lấy cảm hứng từ Lãng Yên mà xây dựng nên, nhưng cậu không nỡ vẽ hắn và cô gái khác thành đôi nên chỉ vẽ truyện về mấy trò chơi vận động.

Lãng Yên làm cơm xong đi ra, thấy Tần Sanh đang ngồi trên mặt đất. Tuy đã vào xuân, nhưng khí trời hãy còn chưa ấm lên. Hắn đi tới, Tần Sanh không phản ứng gì, hình như là đang có linh cảm, rất tập trung hí hoáy vẽ. Lãng Yên muốn kéo cậu từ mặt đất lên, lại sợ quấy rầy cậu, chỉ có thể bế bổng cả người lên, để cậu ngồi lên đùi mình. Tần Sanh quay đầu nhìn hắn, Lãng Yên ý bảo cậu tiếp tục vẽ, Tần Sanh mới quay đầu vẽ tiếp. Đây là lần đầu tiên Lãng Yên xem Tần Sanh vẽ truyện tranh. Nội dung là về bóng rổ. Hắn muốn hỏi Tần Sanh cốt truyện đoạn trước đó như thế nào, nhưng thấy cậu tập trung cao độ nên chỉ an tĩnh nhìn. Tần Sanh vẽ xong, duỗi người, tựa vào Lãng Yên. Hắn ôm eo cậu, “Vẽ xong rồi à.”

Tần Sanh gật đầu đứng dậy, Lãng Yên nói, “Đừng ngồi dưới đất, thời tiết thế này dễ cảm lạnh.”

Tần Sanh giờ mới giật mình nhận ra vừa rồi ngồi trên đùi Lãng Yên, lúc vẽ không chú ý, hiện tại nghĩ tới liền có chút xấu hổ. Lãng Yên nói, “Lát nữa cho tớ xem phần trước đó đi.”

Cơm nước tắm rửa xong, Tần Sanh chậm rãi bò lên giường nằm bên cạnh Lãng Yên. Hắn đang xem truyện tranh cậu vẽ, thấy vậy liền đặt máy tính sang một bên, áp lên người Tần Sanh, hỏi, “Sao tớ cảm giác có mấy tình tiết quen quen nhỉ.”

Tần Sanh có chút ngượng ngùng, “Chính là chính là vẽ cậu cậu mà. Tớ tớ tớ hồi trước hay trộm xem xem cậu chơi chơi bóng.”

Lãng Yên quệt quệt chóp mũi cậu, “Trộm xem à, thế mà không bị phát hiện, có phải cậu đã thích thầm tớ từ lâu rồi không?”

Lãng Yên biết chỉ cần mình hỏi, Tần Sanh sẽ thực nghiêm túc nhìn hắn, lông mi khẽ chớp, “Đúng vậy. Trước trước kia cậu không để ý, tớ tớ lúc nào cũng cũng xem, liền thích.”

Lãng Yên nhớ rõ khoảng thời gian đó, hắn bị Thẩm Đạt nói mà hoảng hốt, mỗi ngày trốn tránh Tần Sanh. Cậu không còn loay hoay xoay quanh hắn giống như con cún nhỏ nữa, dường như cậu đã nhận ra mình bị bơ, chỉ lén đứng ở nơi xa, cẩn thận nhìn hắn.

Lãng Yên xoa xoa đầu Tần Sanh, “Về sau sẽ không như vậy nữa, tớ sẽ thực tốt với cậu, sẽ thật cưng chiều, cậu nổi giận hay vô cớ gây sự cũng được.”

Chuyện nói lời âu yếm với người mình thích như thế này, hình như là không cần thầy dạy cũng thông. Tần Sanh cọ cọ lên ngực Lãng Yên, có lẽ quá xấu hổ, tai cũng đỏ lên, mãi lúc sau mới nghẹn ra được một câu, “Biết biết rồi, chúng ta đi ngủ ngủ đi.”

Lãng Yên duỗi tay tắt đèn, cắn một miếng lên tai cậu. Tần Sanh không hoảng sợ, lại bị Lãng Yên đè lên không cho động đậy. Hắn nhẹ nhàng hôn một cái.

“Đừng ngọ ngoậy, ngủ đi.”

Tần Sanh không dám lộn xộn nữa, nhỏ giọng ậm ừ, hai người mới an tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.