Người trên giường giật mình, chau mày, lạnh lùng nói:
“Ngươi hạ độc ta? Đưa giải dược ra đây!”
Y rõ ràng yếu ớt nằm trên giường, muốn động một chút cũng không có khả năng, nhưng ánh mắt cùng giọng điệu của y đều tràn ngập sát khí.
An Minh Hiên thở dài, bản thân hành tẩu trên giang hồ nhiều năm như vậy, hiện tại thì hay! Không ngờ ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được, xong rồi xong rồi, một đời thanh danh coi như mất tiêu cả rồi!
Nhưng linh quang lại chợt lóe trong óc. Chẳng phải, nếu ngươi không phải là nữ tử thì bổn công tử đây lại cần gì phải thương hương tiếc ngọc?
An Minh Hiên hướng về phía giường, bộ dạng thập phần lưu manh, hai ngón tay khiêu khích cằm của y, ngả ngớn nói:
“Sinh ra một gương mặt thế này, thật đúng là so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn bội phần, tiểu Hồng Hạnh, ngươi lừa ta lâu như vậy, dù thế nào cũng phải trả một chút chi phí gì chứ!”
An Minh Hiên cho rằng nụ cười hắn đang phô bày ra lúc này là thập phần tà ác, thập phần gian manh, có thể khiến cho kẻ khác không rét mà run. Nhưng mĩ nhân đang nằm trên giường cư nhiên lại mỉm cười, khinh miệt mà cười.
“Ngươi cười cái gì?” An Minh Hiên nói.
“Chưa từng thấy qua người nào ngu xuẩn hơn ngươi! Thật là ngu y chang cái tên sư phụ Thiên Hương của ngươi!”
An Minh Hiên giận dữ cực điểm vừa cười vừa nói: (giận quá hoá cười)
“Ta có ngu hay không, về sau ngươi sẽ rõ. Còn về phần sư phụ ta – Thiên Hương, hắn quả thực là ngu ngốc. Nếu không năm đó sao lại có thể đem ‘Diệu hoa thập tứ’ phá huỷ đi, ít ra cũng nên làm thành đạo bản mà buôn bán a!”
“Bất luận kẻ nào dám có chủ ý với ‘Diệu hoa thập tứ’, đều phải chết.”
An Minh Hiên bĩu môi:
“Tiểu Hồng Hạnh, ngươi tên là gì?”
Người đang xích lõa nửa thân trên nằm ở giường giận dữ cảnh cáo:
“Nếu ngươi còn dám gọi như vậy nữa, coi chừng ta sẽ không khách khí đó!”
An Minh Hiên cười cười:
“Tiểu mỹ nhân, ngươi có khi nào đối với ta khách khí sao? Lần đầu tiên gặp mặt, ta cứu ngươi, giúp ngươi tránh khỏi sự xâm phạm của tên hái hoa tặc kia, ai ngờ ngươi lại đền ơn ta bằng một cái tát! Ngày hôm qua ngươi còn cầm phi đao ném ta, ta thương ngươi như vậy nhưng ngươi lại đối xử với ta như thế, thật đúng là làm tổn thương trái tim của ta mà. Bản công tử lúc trước nghĩ ngươi là nữ tử, nên cũng không cùng ngươi chấp nhặt, thế nhưng bây giờ đã biết rõ ngươi là nam nhân, vậy đừng có trách ta!”
An Minh Hiên vung tay lên, nhưng tiểu mĩ nhân vẫn nằm yên bất động trên giường kia chỉ thản nhiên đưa mắt nhìn hắn. Một lúc lâu sau tay hắn cũng không hạ xuống được, chỉ cần nhìn vào cặp mắt yêu mị kia, dù thế nào cũng không thể nhẫn tâm hạ thủ.
Thở dài một tiếng, liền đem quần áo giúp y sửa lại cho chỉnh tề, sau đó móc ra một chiếc bình, đong đưa trước mũi của y. Y có chút giật mình, đã thấy An Minh Hiên nhanh chóng xoay người rời đi.
Tiểu nhị thấy An Minh Hiên từ trong phòng mỹ nhân đi ra, nhanh nhảu chạy tới nói:
“Thiếu gia, nước tắm cho ngài đã chuẩn bị rồi, có bỏ thêm vài khối băng nhỏ đó!”
An Minh Hiên nhìn tiểu nhị một cái, tức giận nói:
“Cút! Đừng làm phiền ta!”
Tiểu nhị nhún nhún vai, xem ra vị công tử này lại có chuyện với mỹ nhân kia rồi!
An Minh Hiên từ nhỏ đến lớn, chưa từng trải qua một việc nào như vậy, hắn cảm thấy chính mình bị đùa giỡn, hơn nữa còn vô cùng nhục nhã. Hắn cư nhiên hôn một nam nhân, lại còn hôn tới hai lần! Điểm chết người chính là, sau khi hắn đã biết rõ y là nam nhân, nhưng nhìn thấy nửa thân trên xích loã của y, mái tóc dài giống như ngọc ‘tán phác’ trên giường, lộ ra vài sợi hồng sắc như ẩn như hiện, hắn cư nhiên vẫn bị rung động, vẫn muốn hôn y, muốn y nhu thuận nằm vào trong ngực mình, để bản thân có thể hết lòng yêu thương.
Điên rồi, quả thực đúng là điên rồi. Không phải chính mình cũng đoạn tụ rồi chứ?
“Tiểu nhị!”
An Minh Hiên hét lớn một tiếng.
Tiểu nhị không nhanh không chậm chạy đến.
“Thiếu gia có gì phân phó ạ?”
“Chuẩn bị nước tắm cho ta, cho thêm băng vào!”
Hắn, An Minh Hiên là người luôn để mình chịu thiệt sao, chắc chắn không phải rồi, hắn tin chắc rằng ngã ở nơi nào thì phải đứng lên ở nơi đó, cho nên đó là lí do vì sao mà hiện giờ hắn lại rón ra rón rén đi vào gian phòng của tiểu Hồng Hạnh.
Tiểu Hồng Hạnh cảm giác được có người bên cạnh, liền mở mắt ra, An Minh Hiên cười cười nhanh chóng điểm huyệt y.
“Hắc hắc hắc…………..”
An Minh Hiên cười, không được không được, kiểu cười này quá bỉ ổi rồi, vì vậy ngay sau đó hắn liền đổi sang nụ cười mỉm, ôm tiểu Hồng Hạnh xuống giường, đặt y ngồi trước bàn trang điểm.
Tiểu Hồng Hạnh căm tức nhìn hắn, hắn không thèm đếm xỉa gì đến y.
Dùng ‘thán bút’ vẽ lông mày vốn không phải là tốt nhất, thế nhưng ở trấn nhỏ này cũng không thể tìm ra được thứ thay thế nào tốt hơn, An Minh Hiên cầm thán bút, trên mặt y họa thêm trên đôi long mày như núi xa, lại điểm thêm một chút son môi, giúp y mặc hồng hạnh trang, khiến cho y trông thật kiều mà bất diễm.
Váy dài xẻ mười hai đoạn, khoác bên ngoài là một kiện hồng sắc sa y. Vốn ban đầu An Minh Hiên muốn búi tóc mây của y thành hình một đoá phù dung, hắn đã từng thấy qua nhiều phi tử trong cung búi tóc như vậy, nhìn rất đẹp, đáng tiếc là lúc này hắn không kịp tìm người đến hỗ trợ, mà chính hắn cũng không thông thạo việc trang điểm, thế nên liền tuỳ ý dùng một sợi dây lụa cột mái tóc rối tung của y lại.
An Minh Hiên nhìn y cười cười:
“Ngươi mặc nữ trang thật sự rất là đẹp, sách sách, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, ngươi nói sẽ có bao nhiêu nam nhân khuynh đảo vì ngươi đây?”
“Ngươi muốn làm gì?”
Làm gì? Hỏi rất hay, tất nhiên là trả thù ngươi rồi, ai bảo ngươi lừa gạt ta chứ. Thế nhưng An Minh Hiên cũng không có trực tiếp nói mà chỉ là quay sang mỉm cười với y, chậm rãi vuốt ve mái tóc dài đen mượt.
“Chỉ là giúp ngươi càng thêm như ngư đắc thủy a. Yên tâm đi tiểu Hồng Hạnh, thiếu gia ta sẽ yêu thương ngươi.”