*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ra khỏi Thính Vũ thành, thúc ngựa phi nước đại cả buổi sáng, vậy mà một đường vẫn bình an vô sự, việc này không khỏi làm cho Mạn Châu có chút kỳ quái.
Đường Lê nói hẳn là sẽ có rất nhiều người đánh chủ ý với ‘Diệu Hoa thập tứ’, chính là vì sao lâu như vậy rồi lại không hề có một người nào đến đây? Bọn họ sắp tới được Lạc Dương, lòng nghi ngờ của Mạn Châu lại càng tăng thêm, quá kỳ lạ rồi, vì sao cả một đường đi lại thuận lợi đến như vậy, quả thực là bất khả tư nghị, chẳng lẽ là thiếu chủ luyến tiếc An Minh Hiên, âm thầm phái người bảo hộ?
Sẽ không, thiếu chủ không phải là người như vậy, y đã nói sẽ không nhúng tay vào chuyện này, An Minh Hiên làm nam sủng của ai y cũng không quan tâm. Nếu như vậy thì là ai thu xếp cả đoạn đường này đây?
Bôn ba liên tiếp mấy ngày, người thì mệt còn ngựa thì yếu. An Minh Hiên kêu gào muốn được ăn cơm ở Thực Vi Thiên, vịt quay ở đó nổi tiếng thiên hạ. Mạn Châu vốn định tiếp tục gấp rút lên đường, thế nhưng thực sự không chịu nổi được quấy rầy kiên cường của An Minh Hiên.
Hai người ngồi ở trong nhã gian, An Minh Hiên rót một ly rượu đặt xuống trước mặt Mạn Châu, cười nói:
– Nếm thử xem, Trúc Diệp Thanh (tên 1 loại rượu) lâu năm đó.
Mạn Châu nói:
– Ta không uống rượu!
An Minh Hiên ngờ vực nói:
– Vì sao? Rượu này không hợp khẩu vị của ngươi?
Mạn Châu lắc đầu nói:
– Uổng cho ngươi là người tập võ, ngay cả điều này cũng không biết. Ta là nữ tử lại thuộc tính hàn, cho nên thích hợp luyện võ công chí âm chí nhu, rượu là đồ vật chí dương chí cương, nếu như ta uống vào chẳng phải là phá công sao!
An Minh Hiên sửng sốt một chút, nói:
– Vậy ngươi chẳng phải là cả đời cũng không thể hưởng thụ được rượu ngon?
Mạn Châu có chút ý vị hận thiết bất thành cương (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn):
– Ngươi có đầu óc hay không vậy? Thiên Hương, lão lừa ngốc kia dạy ngươi cái quái gì a? Chỉ cần võ công luyện thành rồi thì cho dù ta có uống ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề!
Không biết vì cái gì An Minh Hiên bỗng nhiên nghĩ tới Y Thần, hắn trước đây chính là rất thích uống rượu, nhưng bỗng nhiên có một ngày nói với mình là hắn sẽ kiêng rượu, từ đó về sau cũng không thấy hắn uống rượu nữa.
An Minh Hiên đang nghĩ ngợi, đột nhiên có người chụp lên vai của hắn.
Mạn Châu cả kinh, sau đó cấp tốc sử một chiêu cầm nã thủ, đem cổ tay người đằng sau nắm lấy, lạnh lùng hỏi:
– Ngươi là người nào? !
An Minh Hiên quay đầu lại nhìn, vội vàng nói:
– Mạn Châu tỷ, mau buông tay, hắn là bằng hữu của ta, hắn không có võ công đâu, ngươi đừng làm tay hắn tàn phế!
Mạn Châu nghi hoặc nhìn người này, khuôn mặt của hắn bởi vì đau đớn mà có chút vặn vẹo. Người này nhìn qua chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, vì sao hắn tới trước mặt mình mà mình lại không chút nào cảm giác được? Sờ mạch tượng của hắn, quả thực hắn là một người không hề có nội lực. Như thế thì càng kỳ quái hơn, nếu hắn đã không có võ công thì vì cái gì cước bộ lại nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa bản thân lại không chút nào cảm nhận được khí tức tồn tại của hắn?
Y Thần cố nén đau đớn trên cổ tay, trầm giọng nói:
– Cô nương, thỉnh buông tay.
Mạn Châu hung hăng nói:
– Ngươi là người nào? Thân phận thực sự của ngươi là gì? Đừng nói với ta ngươi không có võ công! Ta – Mạn Châu Bạch không phải là kẻ ngu si!
Y Thần không chút lo lắng, điềm tĩnh nói:
– Tại hạ chẳng qua chỉ đến đây để tìm bạn, cô nương là có ý gì?
Mạn Châu nói:
– Đừng giả bộ! Nói ngươi là người của môn phái nào? Vì sao ta không cảm giác được nội lực của ngươi?
An Minh Hiên nghe xong lời nói của Mạn Châu, quả thật là muốn tìm một khối bản chuyên (tấm ván?? nói chung là 1 thứ cứng rắn
) ) đến đập chết chính mình, hắn có chút bất đắc dĩ nói:
– Mạn Châu tỷ tỷ, Y Thần căn bản là không có nội lực, hắn vốn không có võ công, ngươi có thể cảm giác được mới là lạ a!
Trên đời này chỉ có một người khiến Mạn Châu sợ hãi, đó chính là Dịch Phi Yên, Mạn Châu cũng không chút nào cảm giác được khí tức của Dịch Phi Yên, cho dù y đứng ở trước mặt nàng, nàng cũng cảm thấy được, hiện giờ, người này lại làm cho nàng có cảm giác giống như vậy, nàng không tin hắn chỉ đơn giản như vậy.
Mạn Châu chậm rãi buông tay ra, cẩn thận đánh giá nam nhân mặt không đổi sắc trước mặt này.
Y Thần lắc lắc cổ tay, bên môi hiện ra một tia tựa tiếu phi tiếu, hắn nhìn An Minh Hiên, thản nhiên nói:
– Lần này ngươi lại càng nổi danh hơn rồi, chúc mừng a!
An Minh Hiên đảo cặp mắt trắng dã nói:
– Đi chết đi! Y Thần ngươi đúng là không phải người tốt! Ta như thế này có cái gì mà chúc mừng chứ, bây giờ thiếu gia ta cũng không còn là đại nhân rồi! ( chắc là ko được người tôn trọng nữa =.=, mà từ trc đến nay cũng vẫn như thế mà
)
Y Thần cười cười, lẳng lặng nói:
– Vương gia nguyên lai cũng biết cái gì gọi là mất mặt a.
An Minh Hiên đang định mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người nói:
– An Minh Hiên ở đâu? Lão tử muốn tìm An Minh Hiên cái tiểu bạch kiểm kia! (ý nói nam nhân mặt trắng => giống nữ nhân, yếu đuối, yếu ớt, sinh ra để làm thụ
))
Cánh cửa nhã gian bị đạp mở, người đến là một hán tử tướng mạo thô kệch. Hắn hết nhìn An Minh Hiên lại quay sang nhìn Y Thần, rồi mạnh mẽ bước từng bước về phía trước, ngay sau đó phác thông một tiếng té ngã xuống đất.
– Con mẹ nó! Thế nào lại có bậc cửa ở đây?!
Hán tử đứng lên, điềm nhiên như không có việc gì đi về phía trước, gắt gao nhìn chằm chằm vào Y Thần, sau đó kéo lấy cổ tay Y Thần nói:
– Theo ta đi! Lão tử dưỡng ngươi! ( =)) hự…..)
Y Thần là một thư sinh văn nhược, tự nhiên bị hán tử này lôi kéo, hắn nhíu mày nói:
– Ngươi là người phương nào? Mau buông tay, không được vô lễ!
Hán tử quay đầu lại nhìn thoáng qua Y Thần nói:
– Lão tử có tiền, lão tử có thể nuôi dưỡng ngươi, tuyệt đối không để ngươi chịu khổ cực. Dịch Phi Yên là loại người gì vậy, bản thân không thích lại làm nhục ngươi thế này! An Minh Hiên, ngươi đừng sợ, lão tử sẽ bảo hộ ngươi!
Y Thần vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn hán tử này.
Mạn Châu tung cước, đem hán tử kia đạp ngã, hét lớn một tiếng:
– Ngươi là ai, dám nói năng không lễ độ với thiếu chủ của chúng ta?! Ta xem ngươi là đang muốn tìm chết!
Hán tử kia đứng lên, tuỳ tiện lau lau vết máu trên khóe miệng, tức giận nói:
– Dịch Phi Yên có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải là ỷ vào vẻ ngoài xinh đẹp sao, hắn dựa vào cái gì mà bội tình bạc nghĩa? Lão tử ghét nhất là loại người như thế! An Minh Hiên, ngươi đừng sợ, cha ta là trang chủ Tụ Hiền trang, sau này đi theo ta, ta sẽ đối tốt với ngươi!
Lúc hắn nói lời này vẫn luôn luôn ẩn tình hàm ý nhìn Y Thần, Y Thần lại vô cùng bất đắc dĩ nhìn về phía An Minh Hiên.
Mạn Châu thở dài nói:
– Công Tôn trang chủ sao lại sinh ra một nhi tử giống như ngươi chứ? Ngươi không nói ta thực sự nghĩ ngươi chính là một tên đồ tể a!
Nam tử kia cả giận nói:
– Ta lớn lên chỗ nào không giống là danh môn chính phái? Ngươi cái nha đầu kia, còn nói lung tung nữa ta sẽ không khách khí đâu! Đừng tưởng rằng ngươi là nữ tử thì ta không dám!
Mạn Châu ôm vai nói:
– Ngươi có thế nào với cô nãi nãi ta?
Nam tử kia nói:
– Đừng làm ta tức giận, ta sẽ cưới ngươi! Đem ngươi về nhà chậm rãi giày vò! ( =)) uầy sự trừng phạt thật kinh khủng :-ss)
– Phi! Ngươi tự mình mà mộng đẹp!
Mạn Châu giận dữ nói.
Y Thần có chút buồn cười nhìn nam tử trước mắt này, chậm rãi nói:
– Huynh đài, ngươi nhận nhầm người rồi, tại hạ không phải là An Minh Hiên, vị bên cạnh kia mới đúng.
– Gì?! Ngươi không phải là An Minh Hiên? Vậy tại sao ngươi lớn lên lại giống tiểu bạch kiểm như vậy?!
Hán tử kia lại nhìn thoáng qua An Minh Hiên nói:
– Ngươi chính là An Minh Hiên a, lớn lên cũng không giống nữ nhân, không phải nói nam sủng đều giống như đàn bà sao?! Ngươi nói xem, ngươi giống nam nhân như vậy, tại sao lại có ý nghĩ muốn làm nam sủng cho người ta chứ?
An Minh Hiên giận dữ nói:
– Ta thì làm sao? Ta lớn lên chỗ nào không giống với nam sủng? ( =)) ôi hok còn gì để nói ng ta khen anh đàn ông anh lại hok thik….. số anh đúng là số làm thụ rồi
) )
Lúc hắn nói xong câu đó, tất cả mọi người đều sững sờ ngây ra.
An Minh Hiên nhẹ nhàng ho một tiếng, nói:
– Cái kia ý tứ là ta không làm nam sủng cho ai! Muốn thì cũng là người khác làm nam sủng cho ta! ( đừng biện bạch….. mọi lời nói vô ích)
Y Thần cảm thấy phi thường áp lực, chẳng lẽ bản thân mình lớn lên giống nam sủng đến như vậy?
Nam tử kia thỏa mãn làm một câu:
– Con mẹ nó! Lão tử thật là không tính toán! Còn tưởng rằng An Minh Hiên là một nhân vật giống như tiên nữ mới có thể khiến cho người khắp thiên hạ đầu rơi máu chảy! Không nghĩ tới hắn không chỉ lớn lên bình thường, mà tính tình lại còn chẳng tốt đẹp gì! Thật là con bà nó
Hắn xoay người rời đi, An Minh Hiên đột nhiên nói:
– Chậm đã! Ngươi vừa nói có đầu rơi máu chảy? Là chuyện gì xảy ra?
Nam nhân kia nghi hoặc nhìn thoáng qua An Minh Hiên nói:
– Lẽ nào ngươi không biết? Lục đại môn phái hợp thành một thảo phạt liên minh, thề rằng phải giết bằng được ngươi, thế nhưng ở đâu ra xuất hiện một nhóm khác, không biết vì sao cùng với người của lục đại môn phái chém giết, tử thương nhiều vô kể a! Ngươi chính là đương sự lại có thể một điểm cũng không biết?
An Minh Hiên cùng Mạn Châu đưa mắt nhìn nhau, những điều này quả thực bọn họ không biết, tuy rằng mơ hồ hiểu được dọc theo đường đi rất không bình thường, thế nhưng làm sao cũng không nghĩ tới bên trong lại ẩn tàng những điều như vậy.
Mạn Châu vội vàng nói:
– Có thể là người Minh giáo của chúng ta không?
Nam tử kia hừ lạnh một tiếng nói:
– Ta nói Dịch Phi Yên kia quả thực không phải là nam nhân, đem nam sủng của mình đưa đến tiền tuyến, còn bản thân trốn đi xem kịch vui! Ta nghe cha ta nói là có một người lãnh đạo một tổ chức rất thần bí, cùng với lục đại môn phái đối kháng. Về phần tổ chức kia là cái gì, ta cũng không biết! Ngày hôm nay thực xúi quẩy, ta đi! Vốn ban đầu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, không nghĩ tới là kết quả thành như vậy!
Huỳnh Hoặc! Không biết vì sao An Minh Hiên lại nghĩ tới tổ chức sát thủ này. Thế nhưng tại sao bọn họ phải giúp mình chứ? Vì ‘Diệu Hoa thập tứ’ sao? Nếu không phải như vậy thì vì cái gì mà lại gây thù chuốc oán với lục đại môn phái a!