Lúc mặt trời từ phía đông vừa mới bắt đầu hé ra, Y Thần đã thức dậy, rửa mặt chải đầu mặc triều phục, cỗ kiệu đã chờ ở trước cửa.
Y Thần xoay người đóng cửa phòng, phân phó quản gia:
– Trưa nay ta không trở về ăn cơm, làm ít thức ăn thôi. ( =)) đúng bản chất anh Thần)
Quản gia gật gật đầu, tiếp tục quét sân. Nghĩ thầm, lão gia thật sự keo kiệt a, lại muốn đến Hiên Vương phủ kiếm cơm ăn rồi đây.
Cỗ kiệu đúng là quan kiệu bình thường nhất, Y Thần chính là nhị phẩm thượng thư, lương tháng cũng chỉ có sáu mươi mốt thạch, hắn lại là một quan viên thanh chính liêm khiết, nên tất nhiên sẽ không có của cải dư thừa, những tiền lương này cũng chỉ vừa đủ để duy trì chi phí trong nhà, đó là lí do vì sao mà cỗ kiệu ở nơi hắn làm việc đều là sáng sớm từ hộ bộ qua đây tiếp hắn. (ý là anh í hok có kiệu riêng, toàn dùng kiệu của công sở ak~) [Chú: Bổng lộc được đề cập tới ở đây là phỏng theo chế độ bổng lộc của quan viên Minh triều). Thế nhưng ngày hôm nay quả thật là rất không bình thường, mọi ngày cỗ kiệu hắn ngồi đều là hai người khiêng, hôm nay không hiểu sao lại trở thành đại kiệu tám người khiêng.
Hắn chần chừ một chút, xốc kiệu liêm lên (rèm che kiệu) , bên trong kiệu không ngờ còn có một người khác, mà cái người này thực sự là không nên xuất hiện ở đây sớm như vậy.
An Minh Hiên cười cười nói:
– Sớm a!
Y Thần cảnh giác nhìn An Minh Hiên, chậm chạp không dám tiến lên.
An Minh Hiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói:
– Không thượng triều sao? Đi thôi!
Y Thần bị làm hoảng sợ, có chút kinh ngạc nói:
– Ngươi là An Minh Hiên?
An Minh Hiên bất đắc dĩ nói:
– Ngươi ăn sai dược à, An Minh Hiên không phải là ta chẳng lẽ là ngươi?
Y Thần gật đầu nói:
– Theo ta thấy người ăn sai dược chính là ngươi, Hiên Vương gia từ khi nào sẽ biết thượng triều sớm vậy? Ngày hôm nay chẳng lẽ là sẽ có bão ư? (nguyên bản: ngày hôm nay không biết là gió từ đâu thổi tới đây? – ta thay = câu kia cho thuần việt)
An Minh Hiên không nhịn được cười nói:
– Thế bản vương không thể thượng triều sao?
Y Thần cũng cười nói:
– Không phải là không thể, chẳng qua là thấy kỳ quái thôi.
Nói xong, thời gian cũng không sai kém nhiều lắm, hắn từ trước đến nay luôn luôn là người đến sớm, vì vậy liền không do dự nữa mà lên kiệu ngồi song song với An Minh Hiên.
Hắn nhìn chằm chằm vào An Minh Hiên, thấy thần sắc của y có một chút ảm đạm, sắc mặt có phần biến thành màu đen, liền hỏi:
– Ngủ không ngon sao?
An Minh Hiên gật gật đầu nói:
– Cơ bản là không ngủ.
Y Thần vô cùng kinh ngạc:
– Xảy ra chuyện gì?
Hắn suy nghĩ một chút lại nói:
– Là do tám nữ nhân kia?
An Minh Hiên gật đầu, tựa ở trên vai Y Thần, nhẹ giọng nói: (AAAAA~~~ 2 anh í tình cảm quá :X:X:X……..Ta tưởng tg. mà =P~ )
– Để cho ta ngủ một chút, các nàng náo loạn cả một buổi tối rồi.
Lúc An Minh Hiên đặt đầu ở trên vai của Y Thần, hắn rõ ràng cảm giác được bản thân run rẩy một chút, trái tim bắt đầu điên cuồng đập ùm ùm. (chẳng lẽ Y Thần có cái gì đó vs Hiên ca ? Cái này đáng để xem xét ak~)
An Minh Hiên mở mắt nhìn hắn một cái nói:
– Ngươi đỏ mặt cái gì?
Có sao? Bản thân đỏ mặt rồi ư?
Y Thần thanh thanh cổ họng nói:
– Ngươi thượng triều chuẩn bị làm cái gì?
An Minh Hiên nhắm mắt lại không mở miệng nữa.
Y Thần nói:
– Đừng nói cho ta là ngươi đột nhiên nghĩ đến việc nên vì triều đình đóng góp công sức.
An Minh Hiên vẫn không thèm quan tâm đến.
Hứa thị vệ canh giữ cửa cung biết ngồi bên trong kiệu là Hiên Vương gia, nên không ngăn cản, cũng không bắt đổi kiệu mà trực tiếp cho phép đi qua.
Văn võ bá quan lúc nhìn thấy An Minh Hiên đều vô cùng sửng sốt.
An Minh Hiên cười nói:
– Sớm a các vị đại nhân!
Không nghĩ tới lời vừa nói ra, các quan viên vốn đang đi lại liền ngay lập tức chạy nhanh ra chỗ khác, kéo dài khoảng cách cùng với An Minh Hiên và Y Thần. (Âu cũng là do cách làm người cả ;;) )
Muốn chết sao, bình thường chỉ có một Y thượng thư đã đủ phiền phức rồi, bây giờ lại thêm một Hiên Vương gia nữa, buổi lâm triều hôm nay nhất định sẽ vô cùng thê thảm a! Thái phó một bên vừa nghĩ, một bên vừa chạy, hoàn toàn quên mất bản thân đã là một lão nhân sáu mươi tuổi rồi, quả nhiên chạy được vài chục bước liền ùm một tiếng ngã sấp xuống, tiếp theo hai mắt tối sầm, cự nhiên đã tắt thở rồi!
Tể tướng vừa nhìn thấy, vội vã gọi người đưa đến viện thái y, bản thân cũng ẩn núp cách An Minh Hiên rất xa.
An Minh Hiên cười cười hỏi Y Thần:
– Ta thượng triều có rung động đến thế này sao?
Y Thần chỉ cười không nói, thực sự là đủ kinh sợ.
Thái giám cất lên tiếng nói lanh lảnh :
– Hoàng thượng giá lâm!
Quần thần cúi lạy dập đầu:
– Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
– Ái khanh bình thân!
Thanh âm trung khí mười phần của Hoàng đế vang lên.
An Minh Hiên và các đại thần cùng nhau đứng dậy, sau đó lui về bên cạnh thái tử.
An Minh Huy nhìn thấy đệ đệ của hắn, không ngờ đến việc y sẽ lên triều liền sửng sốt một chút, rồi tiếp theo quay sang An Minh Hiên cười cười.
Hoàng đế vừa lên đại điện, đã cảm thấy có chút không giống bình thường. Nhìn kỹ lại, không ngờ nhi tử bảo bối của mình lại ở đây, hắn nhíu nhíu mày nói:
– Hôm nay đại sự xảy ra sao?
Lúc hoàng đế nói những lời này vẫn luôn luôn nhìn vào An Minh Hiên, mặc dù hắn đứng ở phía sau thái tử, lại chọn chỗ góc khuất, thế nhưng hoàng đế vẫn thấy được hắn, đồng thời còn nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng một lúc lâu sau cũng không hề thấy An Minh Hiên có phản ứng.
Y Thần len lén liếc mắt nhìn An Minh Hiên một cái, không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn quả nhiên không phải là đến thượng triều để thảo luận chính sự, mà là tới đại điện để ngủ, đứng đều có thể ngủ, thực sự là công lực thâm hậu a!
Trong khoảng thời gian ngắn cả đại điện đều vô cùng tĩnh lặng, các đại thần đều đang suy đoán xem vì sao hôm nay Hiên vương gia lại đột nhiên thượng triều? Chẳng lẽ là Hoàng thượng muốn giao nhiệm vụ quan trọng? Chẳng lẽ là muốn trả lại ngôi vị thái tử? Bất quá thái tử hiện nay cần chính yêu dân, cũng không làm gì sai cả. Chẳng lẽ là tứ hôn cho Hiên Vương gia? Nghĩ lại xem nữ nhi của mình đã gả ra ngoài chưa? Chưa gả thì phải nhanh chóng khẩn trương gả đi a!
Lúc này đột nhiên có người nói:
– Khởi bẩm thánh thượng, Bỉ Lô quốc ở phía Tây Nam nước ta muốn cùng nước ta bách niên chi hảo (gắn bó suốt đời), hiện nay xin được đề nghị hòa thân công chúa. Thỉnh vạn tuế gia định đoạt.
Tể tướng nói:
– Thánh thượng, Bỉ Lô quốc tuy là tiểu quốc ở giáp biên giới, thế nhưng địa linh nhân kiệt (người giỏi đất thiêng), sản vật phong phú, thần cho rằng hòa thân đúng là một lựa chọn chính xác.
Hoàng đế gật đầu nói:
– Ái khanh nói đúng, như vậy thì chúng ái khanh cảm thấy vị hoàng tử nào thích hợp đây?
Lời còn chưa dứt, quần thần đều quỳ xuống nói:
– Thần tử cho rằng Hiên Vương gia là người thích hợp nhất!
Hoàng đế sửng sốt một chút, ngày thường sao chưa bao giờ thấy các ngươi đồng tâm hiệp lực như thế này? Bất quá tiểu Tam quả thật là cũng nên có một Vương phi quản hắn rồi.
Sinh ra tại hoàng thất, vốn là phải sớm thành thân, sau khi thành thân phải ra cung tự lập phủ đệ, thế nhưng Vân Quý phi luyến tiếc nhi tử, tiểu Tam cũng chưa tiêu dao đủ, vì vậy việc hôn sự cứ ngày một kéo dài. Vương phủ nhưng thật ra đã sớm lập rồi, quy mô lại là lớn nhất trong tất cả các thân vương, thế nhưng vị trí nữ chủ nhân lại chưa có ai ngồi cả.
Hoàng đế suy nghĩ một chút nói:
– Tiểu Tam !
Hoàng đế kêu liên tiếp ba tiếng, An Minh Hiên vẫn như cũ thần du thái hư. (Đi vào cõi thần tiên trong mộng)
Thái tử đẩy đẩy hắn, An Minh Hiên đột nhiên giật mình một cái nói:
– Ai lại bắt đầu ầm ĩ đấy? Là Phỉ Thúy hay là Thụy Đông?
Hoàng đế nhíu nhíu mày nói:
– Nói loạn thất bát tào cái gì đấy? Trẫm đang hỏi ngươi! Ngươi có bằng lòng kết hôn hay không? Cùng với công chúa nước láng giềng hỉ kết lương duyên?
An Minh Hiên duỗi người vươn vai, ngáp một cái nói:
– Việc này là do phụ mẫu chi mệnh (mệnh lệnh của cha mẹ), môi chước chi ngôn (lời nói của người làm mai mối)!
Hoàng đế vừa nghe thấy, liền nhịn không được gật đầu tỏ ý khen ngợi, xem ra nhi tử mình đã trưởng thành rồi.
Hoàng đế nói:
– Chuyện này coi như đã định! Tôn ái khanh tìm một ngày hoàng đạo cùng với sứ thần Bỉ Lô quốc bàn bạc một chút!
Tôn đại nhân chính là vị quan viên vừa mới đưa ra vấn đề hòa thân, hắn bước ra nói:
– Khởi bẩm thánh thượng, công chúa của Bỉ Lô quốc đã khởi hành, trong ngày hôm nay có thể đến đây rồi, ngày mười sáu tháng này vốn là ngày hoàng đạo trăm năm hiếm thấy!
Hoàng đế nói:
– Mười sáu? Vậy không phải là chỉ còn mười ngày nữa? Mà thôi mà thôi, việc này do lễ bộ toàn quyền phụ trách, hộ bộ giúp đỡ lễ bộ, trẫm muốn một cái đại hôn phong phong quang quang. (cảnh tượng náo nhiệt)
Lễ bộ Thượng thư mới nhậm chức thở dài, muốn hộ bộ giúp đỡ, ai chẳng biết hộ bộ thượng thư chính là tên keo kiệt bủn xỉn thế nào (còn ai khác ngoài anh Thần nhà mik` đấy), Hoàng thượng lại còn muốn một đại hôn phong phong quang quang, bạc từ đâu tới đây? Lễ bộ Thượng thư trước kia chính là hàng ngày cùng với hộ bộ thượng thư tính toán chi li, so đo từng tý về tiền bạc mới qua đời sớm như vậy, bản thân còn trẻ a, xem ra nếu không muốn tráng niên tảo thệ (chết trẻ) thì phải sớm đi từ quan thôi!
Thái giám cất tiếng:
– Bãi triều!
Y Thần nhanh tay kéo An Minh Hiên qua hỏi:
– Ngươi thật sự muốn sao?
An Minh Hiên rõ ràng còn chưa có tỉnh ngủ, có chút bực mình nói:
– Làm sao vậy?
Y Thần nói:
– Hoàng thượng cho ngươi lấy công chúa nước láng giềng! Ngươi thực sự nguyện ý sao?
An Minh Hiên ngay tức khắc hết sạch buồn ngủ, lôi kéo Y Thần nói:
– Ta vừa rồi nói như thế nào?
Y Thần nói:
– Ngươi sẽ không phải là không nhớ chứ?
An Minh Hiên trông thấy biểu tình của Y Thần, liền minh bạch rồi, xem ra năm nay thực sự là bất lợi hơn năm xưa mà!