Dọc theo đường đi, cứ nghỉ chân rồi lại đi tiếp, khi đi đến Dương Châu đã là giữa hè.
An Minh Hiên ở Dương Châu có một biệt viện, vừa đặt chân đến biệt viện này, những mỹ thiếp này liền tiến vào trong phòng không chịu đi ra, nhao nhao la hét kêu than quá nóng.
An Minh Hiên cười nói, không phải là các ngươi ầm ĩ đòi đi du sơn ngoạn thủy sao?
Đã nhiều ngày qua, An Minh Hiên hầu như là ngủ lại tại phòng của Ngọc Bích. Ngọc Bích là người ít tuổi nhất trong tất cả các nàng, An Minh Hiên thích nghe thanh âm làm nũng của nàng.
Kỳ thực từ khi ra khỏi Trường An, An Minh Hiên đã không có yêu cầu thị tẩm, hắn đối các nàng tuyệt đối tôn trọng, nếu là không đồng ý, hắn tuyệt đối không miễn cưỡng thị tẩm. Đồng thời, hắn hoàn đồng ý, lần này nếu các nàng gặp được người vừa ý, hắn sẽ biếu tặng hoàng kim vạn lượng, coi như là đồ cưới cho muội muội của chính mình.
Dù vậy, nhưng không ai ly khai.
Giờ ngọ oi bức, Ngọc Bích lại nằm trên người An Minh Hiên, ghé vào trong lòng hắn.
An Minh Hiên cười nói:
”Ngươi không phải sợ nhiệt sao?”
Ngọc Bích cười duyên nói:
“Trên người ngươi mát mẻ, giống như khối băng vậy!”
An Minh Hiên sửng sốt một chút, hắn đã từng ôm Tiểu Hồng Hạnh, cũng thấy trên người hắn lạnh, dường như khối băng.
Ngọc Bích cầm lấy khối ngọc bội trên lưng An Minh Hiên, nghi hoặc nói:
”Hiên ca ca, vì sao gần đây ngươi liên tục mang khối ngọc bội này a? Cũng không thấy ngươi đổi lại, ngọc bội này có ý nghĩa đặc thù gì sao? Kiểu dáng này ngươi rất thích sao?”
An Minh Hiên vội vàng nói:
“Ai nói ta thích?”
Ngọc bội này là lần trước Dịch Phi Yên lưu lại, hắn làm sao có thể thích.
(em ý đang dối lòng kìa)
Ngọc Bích cười nói:
“Thực sự không thích? Vậy tặng cho Ngọc Bích đi, lạnh lạnh thật là thoải mái!”
“Không được!”
An Minh Hiên mở miệng nói, Ngọc Bích vô cùng kinh ngạc nhìn hắn. Hắn chợt cười cười, đem Ngọc Bích ôm vào trong ngực nói:
”Cái này cũ rồi, cũng không trân quý, làm sao xứng với Ngọc Bích được, trở về gia tặng ngươi cái khác tốt hơn được không?”
Ngọc Bích ngửa đầu, hôn một cái trên mặt An Minh Hiên.
Nữ nhân chỉ cần ngươi đối tốt với nàng một chút, nàng sẽ cảm động, thế nhưng đối hắn, An Minh Hiên cũng không biết hắn nghĩ muốn cái gì. Khối ngọc bội này, An Minh Hiên vẫn mang theo, cũng không rời khỏi người. Chính hắn cũng không biết, vì sao lại quý trọng nó như vậy.
Trong viện bỗng nhiên ầm ĩ lên, An Minh Hiên ghét nhất bị đánh thức trong thời gian hắn ngủ, cả giận nói:
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Tiểu nha hoàn khiếp sợ tiến đến, hồi đáp:
“Hồi chủ tử, một hòa thượng cùng một ni cô ở bên ngoài ồn ào muốn vào đây, bị gia đinh ngăn cản, đang ở bên ngoài tranh chấp với nhau ạ!”
Hòa thượng, ni cô? Khẳng định là Thiên Hương cùng Quốc Sắc.
An Minh Hiên vội vã đứng dậy nói:
“Cấp gia thay y phục, gia tự mình đi nghênh tiếp!”
An Minh Hiên đi hai bước lại nói:
”Ngọc Bích ngươi nhanh đứng lên, đem toàn bộ tỷ muội tới đây, sư phụ tới!”
Một đám người hạo hạo đãng đãng (1) theo An Minh Hiên tới cửa, một hòa thượng ôm một ni cô đang ở đó lải nhải, không phải Thiên Hương thì còn ai vào đây được nữa.
An Minh Hiên bước lên phía trước, khom người nói:
”Sư phụ đại giá quang lâm, đồ nhi không tiếp đón từ xa. Mong sư phụ thứ tội.”
Thiên Hương nghe nói như thế ngây ngẩn cả người, đây là tên đồ đệ không ra gì của ta sao? Làm sao lại ra vẻ nho nhã thế này chứ?
“Sư phụ?” An Minh Hiên gọi to một tiếng.
Thiên Hương hoàn hồn, vươn tay dò xét trên trán An Minh Hiên:
”Bị bệnh? Làm sao nói chuyện quái lạ thế?”
An Minh Hiên hai mắt trắng dã cố nén kích động, đối sư phụ cùng sư mẫu cười cười, xoay người nói:
”Mau thỉnh an sư phụ sư mẫu!”
Tám mỹ thiếp phía sau cùng một người nam thê cùng khom người nói:
“Sư phụ sư mẫu vạn phúc kim an!”
Tình thế này làm Thiên Hương nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó nói:
“Đây đều là thê thiếp của ngươi?”
An Minh Hiên gật đầu nói:
“Mới vừa thành thân không lâu.”
Thiên Hương nhất thời nghĩ tới đầu muốn nổ tung:
“Đồn đãi là thật sao, đồ đệ a, một lần cưới chín, ngươi còn chịu được không?”
Thiên Hương liếc mắt nhìn qua, nhìn đến Cảnh Xuân, Thiên Hương kinh ngạc một chút: