Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 5: Xú danh chiêu trứ (thượng)



An Minh Huy bị đệ đệ ức hiếp mười mấy năm, bỗng nhiên đến một ngày y phát hiện đệ đệ của mình quả thực rất xinh đẹp, đã vậy còn mười phần đáng yêu, càng chết người là bản thân mình không ngờ lại phải lòng đệ đệ này. Thầm yêu mến đệ đệ là chuyện đáng xấu hổ, bản thân hoàng tử trưởng như An Minh Huy cũng biết thế, với thân phận của y thì nữ nhân nào mà không thể có, nhưng y lại nhìn trúng gã đệ đệ vênh váo này. Bộ dạng hiện giờ của y như muốn nắm lấy tay áo gã, thậm chí còn muốn hôn hít gã, muốn ôm chặt gã vào ngực, ý nghĩ này khiến An Minh Huy ngầm hốt hoảng.

“Minh Huy ca ca, sao mặt ca đỏ vậy?”

Khi đó tiểu Tam đã trở thành một thiếu niên cao gầy, dù vẫn còn vài nét ngây thơ nhưng hắn quả thực đã là một mỹ nam tử.

Sắc mặc An Minh Huy càng đỏ hơn, y chột dạ không dám nhìn vào đôi mắt hồn nhiên chân thật của đệ đệ. Tiểu Tam bèn cười cầu tình nói:

“Minh Huy ca ca, ca là ca ca tốt nhất của Minh Hiên.”

Minh Huy ngẩn người, giọng run run:

“Đệ… Đệ… Đệ muốn làm gì?”

“Đệ muốn giao thứ trân quý nhất của đệ cho ca, chỉ có ca mới có thể sở hữu nó.”

An Minh Huy mở lớn đối mắt nhìn hắn, mặc dù hiện tại“nam phong” (đồng tính nam) thịnh hành nhưng bản thân y nếu thực sự làm gì đó với đệ đệ, phụ hoàng không giết y mới là lạ, vả lại y cũng không thể tự xuống tay được.

“Minh Huy ca ca, ca làm sao vậy?”

Minh Huy không dám nhìn đệ đệ nữa, y cảm thấy sau lưng dính dớp, cả người đẫm mồ hôi.

“Không, không có gì. Minh Hiên, chúng ta là huynh đệ ruột thịt, làm vậy không tốt đâu? Huống hồ đệ còn nhỏ, đệ còn phải cưới vợ nữa chứ.”

An Minh Hiên nhất thời trợn trắng mắt, vị ca ca này nghĩ gì thế, chuyện này thì có liên quan gì, nhưng mà vì chút mục đích cá nhân, hắn vẫn nhịn được, cố tỏ vẻ hồn nhiên nói:

“Minh Huy ca ca, đệ muốn tặng cho ca vị trí Thái tử,t iểu Tam cảm thấy chỉ có người như Minh Huy ca ca mới có thể đảm nhiệm được. Đệ đã nói với phụ hoàng để ca ca sau này sẽ làmThái tử rồi.”

An Minh Huy tròn mắt, nguyên lai đệ đệ nói đến việc này, hắn nghĩ, đầu óc mình trở nên xấu xa thế này từ khi nào vậy?

An Minh Hiên nói xong liền bỏ chạy, hắn mừng rỡ, rốt cuộc đã thoát khỏi chức vị Thái tử phiền phức này.

Nhưng thật ra, chân chính khiến An Minh Hiên nổi danh thiên hạ là vì hai sự kiện.

Việc thứ nhất là năm hắn 10 tuổi, nghe nói phiên bang muốn tiến cống 20 mỹ nữ, Vân quý phi liền nghĩ, những ả phong tình dị vực này, ai ai cũng đều trẻ trung xinh đẹp, nếu tiến cung ở lại bên cạnh hoàng thượng, rồi khiến nàng bị thất sủng thì sẽ thế nào.

Bởi vậy nàng mới than khổ trước mặt nhi tử của mình, An Minh Hiên thiện lương thấy mẫu thân buồn bực như thế, liền giữa đường chặn đoàn sứ giả, không biết dùng phương pháp gì mà dọa cho sứ giả phiên bang vãi tè ra quần, sau đó đổi 20 nàng mỹ nữ thành 20 nam nhân. Thật ra, hắn chỉ tiết lộ với sứ giả, phụ hoàng của hắn bị đồng tính luyến ái, đây lại là việc ai ai cũng biết, hôm nay ngươi đem mỹ nhân cống nạp, vậy chẳng phải là cười nhạo phụ hoàng hay sao? Phụ hoàng ta lúc đó tâm tình bực bội, phái binh tấn công các người cũng không phải là không có khả năng.

Sở dĩ nói truyền ngôn đáng sợ, chính là ở chỗ một việc tầm thường như thế, truyền đến kinh thành liền thay đổi thành tam hoàng tử vung tay một cái liền biến 20 nữ tử phiên bang thành nam tử

Khi truyền tới Lạc Dương lại thành tam hoàng tử vung tay một cái liền từ hư không hiện ra 20 nam nhân! Khi truyền tới Hàng Châu, bản gốc đã bị sửa hoàn toàn, tam hoàng tử vung tay liền biến một phiên bang sứ giả trở thành 20 người, đã vậy còn là 20 gã bán nam bán nữ!

Cho đến lúc truyền tới tai tiểu Tam, hắn chỉ cười hì hì, vỗ vai Y Thần nói:

“Danh nhân luôn phải có vài thói xấu.”

Cho nên, người Hàng Châu sợ tiểu Tam là hiển nhiên.

Kế đó, sự kiện thứ 2, chính là chuyện tiểu Tam nhường ngôi Thái tử, lúc ban đầu, vô luận là quan viên hay dân chúng đều giơ ngón cái tán dương trước hành động này. Vốn là chuyện tốt đẹp, tuyệt đối là thông tin trực tiếp, nhưng không biết là gã thấy bói nào ăn no rửng mỡ, rêu rao rằng gã xem tinh tượng ban đêm rồi bấm độn tính ra, nói là phương bắc có ‘tai tinh’

(người xấu, người gây tai ương), nếu thành đại sự sẽ mất nước, thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán. Mọi người đều ngóng mắt đợi thời khắc ấy, đột ngột phát hiện ra, ngày sinh tháng đẻ của gã thầy bói không ngờ trùng khớp với Tam hoàng tử vĩ đại của chúng ta. Kết quả, một chút nhân tâm không dễ gì thu được, lại tan tành mất.

Khi chuyện này đến tai Y Thần, y liền vào cung xem phản ứng của tiểu Tam. Tiểu Tam nằm dưới gốc hoa lê, tóc rối bù, hoa rụng trắng trên người hắn. Một cây chiến phiến, một hồ rượu thơm, dửng dưng cười.

“Ngươi không ngờ lại thoải mái thế này.”

Tiểu Tam vẫn nhắm mắt nhàn nhã, phe phẩy chiết phiến, phải nói rằng, lúc đó hắn đã là một mỹ thiếu niên khiến cho vô số nữ tử si dại, hắn cũng đến tuổi biết dùng đạo cụ tỷ như chỉ phiến ngọc tiêu gì gì đó để tôn lên vẻ đẹp của mình. Hắn cười khì, đáp:

“Ngươi coi bản vương giống với người suốt ngày cầm bàn tính so đo hơn thiệt như ngươi hay sao?”

Y Thần lắc đầu, chỉ thấy buồn cười, cha của ngươi nhất định nhìn trúng ưu điểm này của ta, nếu ta không so đo hơn thiệt nhưthế, người kiếm đâu ra lắm tiền mà tiêu xài. Y nói không sai, tiểu Tam thật sự là kẻ tiêu tiền như rác, không có cách nào khác, dựa theo lời hắn nói, hành tẩu giang hồ không chăm chút mã ngoài thì làm sao đi cho nổi, bởi vậy không thể không hao phí tiền bạc được.

“Chưa nghe lời đồn đãi về ngươi sao?”

Tiểu Tam lúc này mới mở mắt, thản nhiên liếc nhìn Y Thần đáp:

“Ta từ xưa đến nay chẳng phải thiện nam tín nữ gì, vả lại hoàng huynh làm Thái tử thích hợp hơn ta.”






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.