Bắt Tang Thi Về Làm Ruộng

Chương 17: C17: Gáng nặng đường xa



Chương - Gánh Nặng Đường Xa

Edit - Syeol

Trở lại tiểu viện, trời cũng đã tối, Lưu Tử Thần đang dùng dị năng của mình để phát điện, Lưu Phương thì đang nấu cơm trong phòng bếp.

Tô Nguyễn Nguyễn vừa trở về liền đi thẳng lên phòng thay quần áo, chạy qua chạy lại cả buổi chiều, trên người cô đã ướt đẫm, thật sự rất khó chịu.

Nếu bây giờ đi tắm rửa, không có nước ấm để tắm, không bằng cứ trực tiếp thay quần áo là được.

"Nguyễn Nguyễn, chị đã nấu cho em một nồi nước ấm, em vào trong tắm rửa rồi thay quần áo!" Lưu Phương thấy Tô Nguyễn Nguyễn vào phòng đoán rằng cô bị dầm mưa quá lâu, không muốn phải tắm lại bằng nước lạnh.

Vì thế Lưu Phương giải thích nói: "Lúc trước không có điện, chúng ta dùng nồi vừa nấu cơm vừa xào rau. Hôm nay Tử Thần phát điện, chúng ta dùng nồi điện nấu cơm, nồi trên bệ bếp cũng không dùng đến nữa. Em yên tâm, chị đã rửa nồi rất sạch sẽ, tuyệt đối không có mùi vị gì cả!"

Cải Cải cũng đến hỗ trợ đem nước ấm đổ vào bồn tắm, "Chị ơi, em giúp chị bưng nước ấm vào phòng tắm, chị mau vào tắm nước nóng đi."

Tô Nguyễn Nguyễn nghe được, loại đãi ngộ trong phần tình cảm này thật tốt a, bây giờ tiểu viện của cô xem ra càng ngày càng có cảm giác của một gia đình.

Thấy có nước ấm để tắm, Tô Nguyễn Nguyễn cũng không vội, cô lên lầu lấy cho Cải Cải cùng Đại Lực mấy bộ quần áo sạch sẽ, để lát nữa chúng nó tắm xong thay ra giặt sạch.

Tắm trong nước nóng hầm hập, lại ăn cơm nóng hầm hập, Tô Nguyễn Nguyễn cảm giác rốt cuộc cô cũng đã sống lại, cô bị cơn mưa to này xối đến đầu nhức ong ong.

Nghĩ đến buổi tối hai tang thi không có chỗ ngủ, Tô Nguyễn Nguyễn chỉ có thể đi lên trên lầu sắp xếp lại nhà kho.


Cải Cải cùng Đại Lực cũng đi theo bên cạnh, không cần cô tự mình làm, cô chỉ cần đứng một bên chỉ huy là được. Trên lầu có ba phòng ngủ thêm một phòng khách lớn đều chất đầy các loại quần áo.

Vì để giải phóng một gian phòng, Tô Nguyễn Nguyễn cứng rắn kêu Cải Cải và Đại Lực đem toàn bộ quần áo trong phòng khách lầu hai xếp chồng chất đến khi không nhìn thấy trần nhà.

Lúc này khó khăn lắm mới giải phóng được một gian phòng ngủ.

Mỗi phòng đều có sẵn giường ngủ, đây là của chủ nhà trước kia để lại.

Tô Nguyễn Nguyễn cầm một bộ ga trải giường trải lên: "Về sau hai ngươi ngủ cùng nhau. Hôm nay ta thật sự rất mệt mỏi, ta muốn đi xuống ngủ!"

Trước khi đi xuống, Tô Nguyễn Nguyễn từ trong không gian lấy ra một tủ đông lớn chứa đầy thực phẩm tươi sống, để Đại Lực chuyển xuống đặt trong phòng bếp.

Nhìn phòng bếp nhiều thêm một tủ đông lớn, Lưu Phương cái gì cũng không hỏi, nhưng cô biết, nếu đặt ở phòng bếp, vậy có nghĩa những thứ trong tủ đông chính là để cho bọn họ ăn.

Tô Nguyễn Nguyễn ngủ một giấc đến ngày hôm sau, thời điểm đi xuống lầu, nhìn thấy tám cục pin cô mang về vẫn còn nguyên vẹn đặt một chỗ.

Lưu Tử Thần tránh ở bên cạnh, vẻ mặt buồn rầu, mặt mày rối rắm như sắp quấn lại vào nhau.

Nhìn thấy cô đến, Lưu Tử Thần có chút áy náy, lẩm bẩm nói: "Chị ơi, em không biết cải tạo."

"Không sao, ta biết!"...cái rắm!

Sau đó vội vàng gọi Hệ thống ở trong thức hải: "Hệ thống Hệ thống, có chuyện gấp, cần giúp đỡ!"


[Chuyện gì?]

"Mau dạy ta cách cải tạo lại pin sạc điện để có thể nối chúng vào đường điện trong nhà dùng đi!"

Hệ thống chỉ dạy nửa ngày không có kết quả, ngược lại đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của Tô Nguyễn Nguyễn lại bị dây điện đâm đ ến máu tươi chảy đầm đìa.

Lưu Tử Thần đứng ở một bên nhìn thấy, không đành lòng nói: "Nếu không, chị cứ để em truyền dị năng vào công tắc nguồn điện mỗi ngày đi?"

Rốt cuộc Hệ thống cũng nhìn không được nữa, gửi cho Tô Nguyễn Nguyễn một yêu cầu, tạm thời khống chế thân thể ký chủ.

Tô Nguyễn Nguyễn mới vừa nhấn, liền thấy thao tác trong tay mình đâu vào đấy, các loại dây điện vốn dĩ không nghe lời, giờ phút này ở trong tay cô đều trở thành bảo bảo ngoan ngoãn. Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, vô cùng thành thạo, chỉ nhìn thôi cũng thấy rất đẹp mắt.

Sau khi cải tạo xong, thừa lại một sợi dây chính, thời điểm pin hết điện, Lưu Tử Thần chỉ cần nắm lấy sợi dây chính kia, thúc giục dị năng Lôi điện truyền vào đó là có thể tiến hành nạp điện.

Lưu Tử Thần lại một lần sợ ngây người, rốt cuộc chị Nguyễn Nguyễn biết làm hay không biết làm đây?

Làm xong hết thảy, Hệ thống đem quyền khống chế thân thể trả lại cho Tô Nguyễn Nguyễn.

Tô Nguyễn Nguyễn hưng phấn nói: "Còn có thể làm như vậy? Về sau có phải ta đều có thể kêu mi ra hỗ trợ được không?"

Hệ thống lạnh lùng nói: [Không sợ ta đoạt xá(*linh hồn chiếm đoạt thân xác), ký chủ cứ việc kêu!]


"Ách!" Tô Nguyễn Nguyễn bị lời này của nó làm cho mắc nghẹn, không biết nói gì mới được.

Có điện chính là rất tốt, tuy không có internet, nhưng không ảnh hưởng tới chuyện cô chơi game offline, cũng không ảnh hưởng đến chuyện cô xem những bộ phim truyền hình điện ảnh cô đã download trước đó.

Tô Nguyễn Nguyễn đem 50 viên tinh hạch cấp hai dung hợp ra 12 viên tinh hạch cấp ba. Trong đó chỉ có một viên là hệ Lôi điện, hai viên hệ Hoả, còn có một viên hệ Phong. Còn lại đều là tinh hạch trong suốt giống như những tinh hạch mà Hệ thống đã đưa cho cô.

Hệ thống nói loại tinh hạch trong suốt này không mang theo thuộc tính, bất kỳ dị năng giả nào cũng đều có thể dùng, nhưng chúng không phải là xuất phầm* của Hệ thống, cho nên hiệu quả của chúng cũng không bằng với những tinh hạch có thuộc tính cùng cấp.

(*Xuất phẩm: Sản phẩm+sản xuất)

Đem tinh hạch trong suốt cùng tinh hạch có thuộc tính Lôi điện chia cho hai mẹ con Lưu Phương.

Dư lại ba viên Tô Nguyễn Nguyễn chuẩn bị thu vào trong không gian, lại cảm giác sau lưng bị hai đạo ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm, quay đầu nhìn lại thì thấy ánh mắt sáng quắc của Cải Cải cùng Đại Lực. Thậm chí chúng còn kích động đến nước mắt chảy đầy mặt.

"Các ngươi có thể ăn sao?" Tô Nguyễn Nguyễn hỏi Hệ thống: "Chúng nó ăn được tinh hạch không có thuộc tính à?"

Nhận được đáp án Tang thi không sợ cái gì cả.

Thật giống như được trời cao ưu ái.

Trên tay chỉ còn lại ba viên tinh hạch cấp ba, vì không muốn nặng bên này nhẹ bên kia, Tô Nguyễn Nguyễn đem ba viên tinh hạch cấp ba cho Cải Cải, rồi lại đem viên tinh hạch cấp bốn mà Đại Lực đã đào ra trước đó đưa lại cho nó.

Hai tang thi vui tươi hớn hở cầm tinh hạch quăng vào trong miệng.

Quả nhiên, đi theo chị gái sẽ có tinh hạch ăn miễn phí. Cải Cải nghĩ như vậy, lại hoàn toàn quên mất tinh hạch này là do nó đào ra.


Nhìn mọi người đều đang dung hợp tinh hạch, Tô Nguyễn Nguyễn cũng từ trong không gian tiêu hao một viên tinh tach cấp năm, đem kỹ năng miễn dịch của mình thăng lên cấp ba.

Sau khi thăng cấp, Tô Nguyễn Nguyễn giản lược thống kê lại những khen thưởng gần đây. Tổng cộng có được 6 khối không gian, 6 rương dị năng, tinh hạch còn thừa lại một viên cấp năm, chủy thủ 1 cái, lang nha bổng 1 cái, còn có 1 cân phân hóa học, hơn 100 hạt giống lộn xộn, 1 khối đất đen.

Cô giữ lại Lang nha bổng cũng không dùng đến, lấy ra đưa cho Lưu Phương, cũng lấy ra khối đất đen đặt ở trên mái nhà.

Dưa hấu trên mái nhà đã chín, chỉ lớn bằng quả bóng rổ, nhưng lại cực kỳ ngọt.

Hai khối đất tổng cộng thu hoạch được 16 quả dưa hấu, thu xong dưa hấu, Tô Nguyễn Nguyễn để Đại Lực trồng đầy dâu tây.

Mầm ớt cay đã trưởng thành, có không ít ớt cay, ước chừng hái được 10 cân, dưa leo bên cạnh cũng kết không ít trái, tổng cộng hái được 20 trái dưa leo.

Cà chua nhỏ kết quả rậm rạp, vẫn còn chưa đỏ, dưa Hami cũng kết ra năm sáu quả, bất quá cũng chưa có chín.

[Đinh, kích hoạt nhiệm vụ, <Lao Động Là Vinh Quang>. Khen thưởng bốn khối đất đen, nhiệm vụ đã hoàn thành, đã phát khen thưởng!]

Một khối đất đen có 10 mét, hiện giờ cô đã có bảy khối đất đen, hơn nữa vừa rồi nhận được thêm bốn khối, như vậy số diện tích đất đen cô có là 110 mét.

Tô Nguyễn Nguyễn thuê cả căn nhà cùng với đất vườn xung quanh, tổng cộng có diện tích là 140 mét, 110 mét đất đen này cơ hồ có thể che phủ toàn bộ mái nhà.

Đột nhiên có nhiều đất đai như vậy, Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy cả người đều an tâm hơn không ít.

Đối với bốn khối đất đen mới có được kia, Tô Nguyễn Nguyễn chọn trồng chút rau quả có chu kỳ sinh trưởng ngắn.

Hệ thống nói còn có hơn 20 ngày nữa sẽ tiến vào giai đoạn cực hàn, cũng không biết đến lúc đó đất đen này có thể trồng được đồ ăn hay không.

Ai, gánh thì nặng mà đường thì còn xa a!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.