Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 1



Tục ngữ có câu ‘có tật giật mình’, Thư Hoàn bất an đi trên đường phố không có chú ý dưới chân, ‘bốp’ một tiếng ngã trên mặt đất, tư thế này rất không tao nhã...

Có người nghe tiếng liếc mắt nhìn lại.

Thư Hoàn nắm chặt túi tiền trong tay áo, bình tĩnh đứng dậy, người qua lại trên đường đi không nhiều lắm, nàng vứt một cái khăn tay thêu hình con vịt chơi đùa, vội vàng chạy đi.

Lưu Chỉ Hàn thấy nàng mặt mũi thanh nhã, chủ động lên tiếng: "Cô nương, khăn tay của cô!"

Hỏng rồi!

Thư Hoàn xoay người lại, "Đừng quản nhiều... chuyện không đâu..."

Nàng vừa dứt lời, Lưu Chỉ Hàn đã nhặt cái khăn tay nàng cố ý vứt đi lên.

Chiếc giày thêu bị cô nương giẫm phải một đống ở dưới cái khăn tản ra hương vị mới mẻ mới ra lò.

Cứt trâu?

Lưu Chỉ Hàn sững sờ một lát, lại ngẩng đầu lên, nàng kia đã sớm không thấy bóng dáng đâu.

Văn Sơn nhìn lướt qua, dùng tay bóp lỗ mũi lại, "Công tử, mau ném đi."

"Ồ." Đáy mắt Lưu Chỉ Hàn xẹt qua một chút đáng tiếc.

Chiếc khăn thêu hai con vịt nghịch nước lại một lần nữa bị người ta vứt bỏ, che cái đống ở trên mặt đất.

Thư Hoàn đi đến cửa hàng gần đó mua đôi giày thêu mới, sau một hồi trả giá với bà chủ, mất hơn mười văn tiền khiến nàng đau xót cả da thịt.

Bà chủ tô đôi môi đỏ chót gẩy gẩy bàn tính, "Nhìn cô nương cô có bộ dạng hiền lành vậy mà miệng lưỡi lại cực kỳ lanh lẹ, lần sau đến tiếp nhé!"

Thư Hoàn nhe răng, không giẫm phải cứt trâu ai thèm tới, hắc điếm!

Nghênh ngang đi ra khỏi cửa tiệm, Thư Hoàn đi về phía cửa thành. Nàng đắc tội với nhiều người, không thể ở lại trong thành được nữa.

"Đứng lại!" Cô nương áo vàng hô to.

Bị người kêu đánh kêu giết đã thành thói quen, Thư Hoàn phản xạ có điều kiện tháo chạy về phía trước, lúc này không chạy thì đợi đến bao giờ!

"Trả ví tiền lại cho ta!" Cô nương áo vàng đuổi theo phía sau.

Tiền bạc tới tay, làm gì có đạo lý trả lại?

Thư Hoàn cười vô lại, quay đầu làm mặt quỷ, tháo chạy còn nhanh hơn cả khỉ, một lát sau đã không thấy bóng dáng đâu.

Lúc này ánh mặt trời chậm rãi bay lên đầu cành, trên đường người đến người đi, tiểu thư nhà giàu Lý Nhược Mai được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng thời gian dài có thể chạy theo kịp Thư Hoàn chân dài trộm cắp cả ngày mới là lạ đấy, mặt nàng ta nhăn dúm sắp khóc đến nơi.

"Tiểu thư, tiểu thư..."

"Bội Hương, ngọc bội của ta ở trong ví tiền kia!"

Ngọc bội gì?

Bội Hương thở hồng hộc đuổi theo tiểu thư nhà mình, từ trước tới nay không biết cô nương mảnh mai có thể chạy xa như vậy, khiến nàng mệt chết đi được, "Không phải tiểu thư có rất nhiều ngọc bội sao, đừng đuổi theo nữa, về nhà ăn chút băng giải khát đi."

Lý Nhược Mai lắc đầu, nước mắt rơi lả chả, "Không có bội Hồng Loan, cha mẹ sẽ không có cách nào giúp ta đi đến Lưu gia, ta và Tiếu ca ca sẽ..."

Từ lúc U thành được tạo dựng lên coi như đã có mấy trăm năm lịch sự, thương hộ (gia đình thương nhân) trong thành quan hệ rắc rối khó gỡ, đa số đều lấy con gái đưa đi đám hỏi để củng cố mối quan hệ hợp tác. Lưu gia ở U thành đời đời thế thế đều làm thương nhân, có quan hệ thông gia với Lý gia mấy lần, hôm nay đến thế hệ của Lưu Chỉ Hàn, vừa vặn có đính ước từ nhỏ với Lý Nhược Mai của Lý gia. Cùng thống nhất ở lại U thành, Lý Nhược Mai sững sờ là vì da mặt mỏng, sau bảy tuổi chưa bao giờ gặp mặt Lưu Chỉ Hàn, ngược lại tương đối thân thiết với biểu ca nhà cậu.

Thường xuyên qua lại, Lý Nhược Mai liền trao trái tim của mình cho biểu ca Tiếu Cảnh Thăng, đối với hôn ước được định từ nhỏ của mình càng thêm bất mãn. Chuẩn bị sau khi khi sinh nhật mười lăm tuổi sẽ nói thẳng với cha mẹ, thoái thác hôn sự với Lưu gia. Lý Nhược Mai là một người có chủ kiến, làm sao biết hôm nay ra ngoài lại làm mất ví tiền và tín vật đính hôn muốn trả lại cho Lưu gia. Tên tiểu tặc đáng chết kia không biết là ai lại cố tình trộm đồ của nàng.

Nghe nói bội Hồng Loan là tổ truyền của Lưu gia, chuyên dùng làm tín vật đính hôn với bên nhà gái, gắn bó với nhân duyên của mấy thế hệ, vậy mà hôm nay nàng lại làm mất, sợ là rất khó lừa gạt để qua ải.

Trên đường cái đông đúc ồn ào, một cô nương gia đứng ở trước mặt mọi người khóc nức nở thật sự khó coi. Bội Hương nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, vội vàng kéo Lý Nhược Mai trốn vào cửa hàng ở một bên, an ủi: "Tiểu thư đừng vội, không muốn để cho lão gia biết thì đi nha môn, thỉnh cầu quan đại nhân bắt trộm, nhưng tiểu thư có nhìn thấy bộ dạng của tên trộm đó không?"

"Nàng che mặt, mặc đồ trắng, nhưng mặt mày rất thanh nhã, có lẽ là dung mạo xuất chúng, rất dễ nhận ra." Lý Nhược Mai suy nghĩ nói.

Bà chủ tô đôi môi đỏ chót đang gẩy gẩy bàn tính dừng tay lại, thầm nghĩ hai tiểu cô nương quá non, nói chuyện mà không nhìn xung quanh thật sự không ổn. Bà chủ ho khan vài tiếng hấp dẫn sự chú ý của hai cô nương, lúc này mới cười tủm tỉm nói: "Hai vị cô nương quần áo hoa lệ, chắc hẳn xuất thân nhà giàu nhỉ, không giấu giếm hai cô, vị tiểu tặc mặc áo trắng kia vừa mới ở trong quán của tiểu phụ nhân mua giày."

"Vậy bà có biết nàng ta không?" Lý Nhược Mai vui mừng hỏi.

"Cái đó..." Hai ngón tay của bà chủ khẽ xoa, cố tình muốn nói lại thôi, đôi môi đỏ chót giống như sư tử tham lam.

Bội Hương mày nhíu lại có thể kẹp chết một con muỗi, ‘bịch’ một tiếng ném ví tiền lên quầy hàng, "Nói!"

Bà chủ cầm bạc mặt mày hớn hở, bắt đầu "bán rẻ bạn bè", "Thư Hoàn cô nương có danh tiếng lớn ở U thành này, chậc chậc, kẻ cắp chuyên nghiệp! Nhưng tính tình của nàng miệng ngọt lại dài ra vẻ hời hợt, cho dù là trộm cũng rất được đám công tử trong thành hoan nghênh, dưới váy thạch lựu có một đám người theo đuổi, không ai nhẫn tâm muốn đưa nàng vào đại lao, cho nên rất nhiều người bị trộm thì trộm, nể mặt đám công tử không so đo. Nhưng mà..."

Bà chủ lái sang chuyện khác, có chút nịnh nọt nói: "Mỹ nhân thế nào thì cũng chỉ là một tên trộm, không đùa giỡn ở trên mặt bàn được, sao có thể so sáng với cô nương chứ, nếu Thư Hoàn không có mắt trộm đồ của cô nương, vậy cô nương cứ đi nha môn tìm quan đại nhân đi!"

Bội Hương há to miệng, hoàn toàn không biết một tên trộm cũng có sức hấp dẫn lớn như vậy, đám công tử ca ở U thành đều là kẻ háo sắc tổn hại đến vương pháp.

Còn Lý Nhược Mai thì thần sắc khó coi, Bội Hương không biết tiểu thư nhà nàng cũng biết chút tin tức về nàng kia. Mấy ngày trước cha mẹ mới khuyên bảo nàng không thể đắc tội với một nữ tặc trong thành tên là Thư Hoàn, nếu không sẽ đưa tới họa sát thân. Mặc dù Lý Nhược Mai không biết Thư Hoàn là một tên trộm có bối cảnh cỡ nào, nhưng cũng không dám tùy tiện làm việc, chỉ có thể sầu khổ lo lắng vẫy tay gọi Bội Hương, hai người cùng nhau đi ra cửa hàng, về nhà.

... ......

Thư Hoàn đi đến cửa thành, bắt chuyện với một cụ ông đánh xe lừa, cho ông mấy đồng tiền rồi ngồi trên xe lừa ra khỏi thành.

Cụ ông họ Trương, sáng nay đánh xe lừa vào thành bán củi.

Theo như lời ông cụ Trương nói, hơn mười mấy dặm ngoài U thành có không ít trấn nhỏ, rất nhiều cư dân trên trấn dựa vào việc bán củi kiếm ít tiền lẻ. Nhưng thanh niên khỏe mạnh cường tráng đương nhiên sẽ không làm chuyện mua bán chỉ kiếm được mấy đồng lợi nhuận này, người lớn tuổi mới có thể không chịu ngồi yên lên núi đốn củi, sau đó đánh lừa vào thành.

Thư Hoàn từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, sau khi xuất cung lại tiêu tiền như nước đã thành thói quen, không lĩnh hội được loại bần cùng khốn khổ, buồn rầu không có cơm ăn. Càng quan trọng hơn là, không có tiền nàng có thể trộm, phụ hoàng nói toàn bộ thổ địa của nước Đại Ngu đều là nhà của ông, tùy cho nàng trộm!

Ước mơ của Thư Hoàn là trộm khắp thiên hạ không có đối thủ, chuyện quan trọng hơn là cần phải cười to ba tiếng ha ha ha!

Ông cụ Trương kỳ quái hỏi, "Nha đầu cháu cười cái gì vậy?"

"Không có gì, chỉ nghĩ đến chuyện thú vị thôi!" Có thể nói cho ông biết bản cô nương là trộm mới là lạ đấy!

Ông cụ Trương lắc lắc đầu, khuyên bảo nói: "Thế đạo hiện nay, nữ tử đi ra ngoài một mình mọi chuyện cần phải cẩn thận, tránh phải bị người ta lừa gạt còn giúp người ta đếm tiền."

"Vâng, nghe nói gần đây U thành có hái hoa tặc lảng vảng, nên con nhanh chóng chạy ra ngoài." Gừng càng già càng cay, Thư Hoàn không ôm thái độ tin tưởng lời nói của ông cụ, nhưng vẫn ôm thái độ cần phải nghe, sau khi nghe xong quyết định thế nào còn không phải do nàng sao? Nhưng lời của ông cụ Trương, Thư Hoàn vẫn cho là đúng, nữ tử ở bên ngoài một mình rất không dễ dàng, dễ kêu gọi mấy gã lưu manh đến.

Ông cụ Trương gật đầu nói: "Trong thành bàn luận rất náo nhiệt, nha đầu con cũng thông minh, biết tránh dữ tìm lành."

Ông cụ Trương lại hỏi, "Sau khi ra khỏi thành thì định đi đâu?"

"Đi bất cứ đâu, bằng hữu của cháu sẽ đến đón cháu." Thư Hoàn không vui khi nghe người khác hỏi mình đi đâu, suy nghĩ dừng lại tiếp tục nói chuyện một chút, thỉnh thoảng câu hỏi của ông cụ Trương nàng sẽ chọn im lặng.

……

Lưu Chỉ Hàn về đến nhà thu dọn châu báu, thông báo với Lưu phụ Lưu mẫu một tiếng, xoay người định đi ra khỏi nhà.

Lưu mẫu gọi hắn lại, tận tình khuyên bảo nói: "Con mới về nhà mấy ngày, chờ cô nương Lý gia cập kê, thành hôn xong rồi đi cũng được mà!"

"Mẹ." Lưu Chỉ Hàn đứng lặng im ở trước cửa, trên mặt hiện lên một chút ngượng nghịu, "Đợi hai năm nữa đi."

Lưu mẫu lắc đầu, "Con trai trưởng thành, không còn nghe lời của mẹ nữa rồi, mặc dù mẹ không biết con làm gì mà chạy ra ngoài cả ngày, nhưng con đã hơn hai mươi mà không cưới vợ, chẳng phải khiến người ngoài chê cười sao?"

"Đợi hai năm nữa đi." Lưu Chỉ Hàn hờ hững nói một câu như vậy. Hắn đã đồng ý với bệ hạ ở bên ngoài chăm sóc cho Cố công chúa năm năm, đổi lấy một Kim bài miễn tử, hôm nay mới qua hai năm còn phải đợi ba năm nữa. Nhưng cha mẹ không biết hắn từng vào cung làm ám vệ, có chút liên quan đến chuyện bí mật hoàng cung, không thể nói chuyện được.

"Lão gia phu nhân, Lý lão gia của Lý phủ tới bái phóng." Dưới bóng cây của cửa bán nguyệt có một tỳ nữ mặc quần áo màu hồng phấn đi ra, kính cẩn lễ phép truyền lời.

Lưu mẫu nhìn sang Lưu phụ, dùng ánh mắt dò hỏi, có phải chuyện trên phương diện làm ăn không?

Lưu phụ lắc đầu, có lẽ cũng đang kỳ lạ lúc này Lý lão gia đến nhà làm gì.

Còn Lưu Chỉ Hàn vừa nghe thấy nhạc phụ tương lai đến nhà bái phỏng, thì lập tức nhanh nhẹn nói: "Cha, mẹ, con đi trước đây, qua mấy tháng nữa con sẽ trở lại."

Lưu mẫu liếc mắt khinh thường, tức giận nói: "Đi đi đi đi, đừng về nhà nữa!"

Mặc dù hai nhà Lưu Lý có quan hệ thông gia, nhưng ngày thường ngoại trừ qua lại trên phương diện làm ăn, người của hai nhà qua lại rất ít, hôm nay Lý lão gia đến nhà, chắc là có khổ khó nói.

Tỳ nữ cho mời Lý lão gia vào đại sảnh ngồi, rồi rót trà xanh cho ông.

Khuê nữ nhà mình chẳng những muốn từ hôn, còn làm mất tín vật đính hôn của hai nhà, Lý lão gia không biết giấu mặt ở đâu, làm gì còn tâm tư thưởng trà. Hàn huyên với Lưu lão gia hồi lâu, mặt dày nói thẳng, "Bội Hồng Loan bị trộm rồi."

"Cái gì?"

Lưu lão gia suýt chút nữa vỗ bàn đứng lên, cũng may tu dưỡng nhiều năm nên khiến ông nghiêm túc trở lại, tự nói với mình đừng xúc động, nghe Lý lão gia từ từ nói.

Còn Lý lão gia cười khổ nói: "Là bị cô nương đến từ Kinh thành trộm!"

Cô nương đến từ Kinh thành?

Lưu lão gia nhất thời không kịp phản ứng, Lưu mẫu ở một bên nhỏ giọng nói: "Chỉ Hàn có nhắc tới, con gái của quan lớn ở Ngu thành, không động được, có thể nhẫn thì nhẫn."

"Ồ!" Lưu lão gia có vẻ đăm chiêu vuốt vuốt chòm râu trên cằm, "Chính là cái người tên là Thư Hoàn?"

"Đúng vậy."

"Cô nương này dường như rất thích trộm, vậy tại sao Nhược Mai cô nương lại chọc vào nàng ta?"

"Cái này nói ra rất dài dòng." Bên thông gia cũng không làm ầm ĩ lên, Lý lão gia cảm thấy hơi bớt khẩn trương, bưng ly trà trên bàn lên nhấp một hớp, nhuận nhuận yết hầu nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.