Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 16



Trời xanh mây trắng.

Gà trống trong sân kêu cục cục, nhưng thấy nam tử áo xanh bắt mắt lại hung hăng nhào tới.

Hoa Diện phe phẩy cây quạt đi ra ngoài, trốn con gà trốn đuổi theo sát mổ người được mấy lần, lúc đuổi tới cửa sân thấy phiền quá liền dứt khoát đá một cước;

Cục cục cục!

Cục cục cục...

Gà trống lăn mấy vòng trên mặt đất, hoàn toàn tắt tiếng.

Kiều San ở trong phòng làm xong thức ăn bưng lên bàn chuẩn bị ăn sáng, nàng ta đi ra khỏi phòng vừa vặn trông thấy bóng lưng Hoa Diện thảnh thơi cùng với con gà trống thất khiếu chảy máu.

"Hu hu hu..." Kiều San lập tức không còn lòng dạ ăn cơm, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc nức nở.

"Cha mẹ ai chết vậy hả? Mới sáng sớm ngươi đã khóc tang rồi!" Thụ Thôn kéo quần lên từ nhà xí đi ra, con gà trống chết thê thảm trên mặt đất thình lình xuất hiện dọa hắn nhảy dựng lên, chửi bới mấy câu lại nói: "Được rồi được rồi đừng khóc nữa, không phải chỉ một con gà thôi sao, lát nữa ra phố mua mấy con về! Ta có bạc, có rất nhiều bạc ha ha ha ha..."

Lại nói Hoa Diện ở nhờ nhà Kiều San một đêm sáng sớm đi tới khách điếm, nghe đại hán ở bàn rượu bên cạnh liếc mắt nói tối hôm qua có cô nương bị hái hoa tặc hái!

Hoa Diện nghe xong hồi lâu chỉ cảm thấy buồn cười, nhiều ngay nay hắn chưa xuất thủ, ai giúp hắn gánh tội vậy? Hay là thật sự có thêm hái hoa tặc khác xuất hiện cướp địa bàn?

Phùng Điềm Thu thở phì phò đi xuống lầu ăn cơm, nhân tiện gặp đám gã sai vặt tỳ nữ của Phùng phủ;

Bộ dáng xinh đẹp ngọt ngào!

Thiên kim hà giàu!

Điệu bộ nhiệt tình!

Trong phong cách lẫn cử chỉ tràn đầy hơi thở hào sảng!

Mỗi tiếng nói mỗi cử động của Phùng Điềm Thu quả thực khiến kẻ vô sỉ Hoa Diện chuyên môn hái hoa có hứng thú!

Phùng Điềm Thu không câu nệ tiểu tiết ngồi ở đại sảnh khách điếm, ngồi cùng bàn đám tỳ nữ sai vặt dùng bữa, nói chuyện đến vui vẻ cười ha ha, đã sớm vứt chuyện phiền não qua một bên, nghe người khác nghị luận tối qua nàng bị hái hoa tặc hái, nàng còn khoa trương buôn chuyện theo, "Đúng vậy, nghe nói quần áo của cô nương kia bị xé thành nát bươm, rất nhiều người đều nhìn thấy, làn da mềm mại kia..."

Khá khen cho một cô nương miệng mồm không chừng mực! Mắt Hoa Diện lộ ra vẻ tán thưởng!

Khách điếm buôn bán náo nhiệt, âm thanh của đại sảnh lầu một nhao nhao ồn ào, lộn xộn lung tung rất khó phân biện;

Tiểu nhị bận tối mày tối mặt;

Chưởng quầy đang ở bên kia đau đầu phải giải quyết chuyện khách điếm gặp phải phiền phức như thế nào;

Cũng không biết sáng nay ai nhiều chuyện tìm nha dịch đến, ông phải đút rất nhiều bạc mới đuổi người đi;

Mà chưởng quầy cũng đang do dự, bạc mời nha dịch uống rượu có thể đi tìm cô nương tên Thư Hoàn kia bồi thường hay không?

Nhắc tới Thư Hoàn, cô nương này đang ăn rất vui vẻ;

Ăn bánh bao bị mắc nghẹn;

Uống chút nước ấm sau đó há miệng ăn cá kho tàu ám vệ Lục dùng đũa kẹp đến.

Ám vệ Lục cẩn thận nhặt xương cá, giống như đi theo hầu hạ đại gia, đợi Thư Hoàn ăn gần no hắn mới cầm đũa trên bàn lên ăn bánh màn thầu. Thư Hoàn rung đùi đắc ý tiến tới hì hì cười nói: "Công chúa ta không nói phạt ngươi ăn rau quả dại, làm gì ra vẻ đáng thương ăn đồ thừa cơm nguội!"

"Làm cấp dưới phải có tự giác, chờ công chúa mở miệng, e rằng không cầu được cơ hội tha thứ, hoặc là công chúa xử phạt sẽ nặng hơn." Giọng của ám vệ Lục trầm lắng, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào mặt nạ màu đen hiện lên sự thần bí.

"Có tự giác là tốt! Vậy ngươi nói xem mình làm sai chuyện gì!" Thư Hoàn ngồi ngay ngắn lại, vuốt vuốt ly trà, ngược lại không đề cập đến chuyện xử phạt, có lẽ là đợi đến lúc hoàn toàn khép tội?

"Ngông cuồng nhúng chàm công chúa đây là một tội!" Dáng vẻ nghiêm trang, ám vệ Lục nghiêng đầu, "Nhận lầm người là hai tội! Bịa đặt nói dối đi sòng bài là ba tội..."

Khụ...khụ!

Đi sòng bài cũng là nói dối? Đầu óc Thư Hoàn có chút choáng váng không dùng được!

Cái này thì có cái gì đáng để nói dối chứ? Chẳng lẽ chỉ vì để công chúa hoài nghi nhân phẩm hắn có vấn đề xa lánh hắn khinh thường hắn không để ý tới hắn?

Lý do vì sao?

Thư Hoàn đột nhiên nhớ đến hôn nhân được hai gia đình định sẵn từ nhỏ của ám vệ Lục!

Ám vệ Lục nói mua cho nàng một hộp phấn có hương nhẹ, kết quả quay đầu nói phấn không có còn nói đi sòng bạc chơi cả ngày, buổi tối ngày thứ hai lại nói có hôn sự phải về nhà thành thân;

Thái độ của ám vệ Lục từ đầu đến cuối lúc nóng lúc lạnh rất có vấn đề, trước khi hắn quyết định có nên về nhà thành thân hay không đã đấu tranh một thời gian ngắn, là vứt bỏ hôn sự được định tự bé hay là theo đuổi tình cảm với công chúa đại nhân đã hầu hạ nhiều năm!

Thư Hoàn vỗ bàn cười ha hả;

Cười ra nước mắt!

Thư Hoàn đoán được mình bại bởi cô nương có hôn ước với ám vệ Lục, nhưng việc này không có gì phải khóc, đời người luôn có lúc thành bại thắng thua; nàng khóc chính là:

Thì ra ám vệ Lục đã sớm đoán được công chúa nhìn trúng hắn!

Ám vệ Lục còn giảo hoạt tự bôi đen mình để công chúa sinh lòng hiểu lầm không để ý tới hắn, sau đó hắn mới có thể không chịu áp lực mặt mày hớn hở về nhà thành thân.

Nhưng cho dù ám vệ Lục hắn quỷ kế đa đoan cũng không thể ngờ tới về nhà lại phải từ hôn.

Sau đó Thư Hoàn bị một nữ nhân khác đánh bại, cô nương kia lại thượng vị lần nữa thành "chính thê" trong mắt ám vệ Lục có "nhân sinh hơi u ám"?

Người khác không cần nam nhân, dựa vào cái gì dưới tình huống cùng đường không ai có thể mới chọn ta?

Công chúa đại nhân mới không cần làm lựa chọn thứ hai!

Cũng thỉnh cầu công chúa làm như "không có mình" gọi thì đến đuổi thì đi, ám vệ Lục ngươi tránh ra!

Mấy ngày gần đây Thư Hoàn tích góp nghi ngờ, dùng sức trợn tròn hai mắt, giống như nước mắt kia sẽ không tràn mi mà ra?

Động tác công chúa vỗ bàn quá lớn, rõ ràng là tức giận!

Ám vệ Lục lau mồ hôi có lẽ có ở trên trán, hỏng rồi! Vừa rồi hắn tự mình tự kiểm điểm không đủ triệt để, chọc cho lửa giận của Thư Hoàn nhảy lên cao.

Thư Hoàn đuổi người đi ra ngoài!

Đương nhiên ám vệ Lục không thể đi ra như ý nàng, nếu không lần sau càng không có cơ hội giải thích.

Ỷ vào thân hình cao lớn, ám vệ Lục cứng rắn ôm cô gái đã khóc thành mặt mèo đang ngăn mình ở cửa vào ngực, dùng tốc độ cực nhanh nói, "Đừng vội đuổi ta đi, nàng đang tức cái gì thì nói ra, cho ta một cơ hội giải thích cầu xin tha thứ!"

"Nữ nhân khác không cần ngươi nữa ngươi mới quay lại tìm ta, ta cũng không cần ngươi!" Thư Hoàn khóc nức nở, nhưng nàng cũng không nói nói lẫy, thích một người có thể vì ngượng ngùng nói không nên lời, nhưng tức giận một người có thể vì nổi giận mà dễ dàng chỉ trích.

Ám vệ Lục sửng sốt, chậm rãi thả lỏng bắp thịt trên người ra, "Ta chưa từng không coi trọng công chúa! Những thứ khác, ta có lòng giải thích nhưng lại ăn nói vụng về nói không rõ, nàng đừng giận ta!"

"Vậy ta hỏi từng vấn đề một, ngươi từ từ trả lời." Thư Hoàn cũng không phải là người không nói đạo lý, lau sạch nước mắt dựa vào bàn.

"Được."

Ám vệ Lục đi theo đóng cửa, đứng đối diện Thư Hoàn, để nàng nhìn rõ ánh mắt "chân thành" của hắn.

Bị ánh mắt sáng ngời có thần của một đại nam nhân nhìn chằm chằm, da mặt dày như công chúa cũng ngượng ngùng, Thư Hoàn chịu đựng xúc động lùi về sau ho khan một tiếng;

Ám vệ Lục đi tới, "Sao thế? Bị cảm vẫn chưa khỏe?"

"Không sao! Ta đang làm công tác chuẩn bị!" Thư Hoàn có chút phát cáu, "Ngươi đừng đứng gần ta như vậy, lui về phía sau!"

"Được!" Ám vệ Lục híp mắt phun ra một hơi nóng, chậm rãi lui về phía sau.

Thư Hoàn đỏ mặt tía tai, "Ngươi!"

"Thuộc hạ làm sao?" Ngón tay ám vệ Lục cọ cọ mũi.

Thư Hoàn mài răng xoèn xoẹt! Đâu thể hùng hồn chỉ trích nói tên khốn ngươi đừng thổi hơi vào tai bản công chúa, mập mờ chết đi được; cũng cảm thấy sẽ khiến ngươi như ý nguyện!

"Ngươi không sao, tiếp tục!"

"Được!" Ám vệ Lục lại hoà nhã đáp ứng lần nữa, so với lúc trước còn thoải mái hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.