Trời quang mây tạng gần nửa canh giờ, lúc người đi đường nhiều lên lại mưa to không ngớt.
Theo sát vùng lân cận sòng bạc phần lớn cũng là nơi vui đùa, không phải nơi dành cho người có cuộc sống đứng đắn có thể đi. Thư Hoàn bị Kiều San phòng như phòng trộm, nói cái gì "không muốn hồng hạnh xuất tường cô nương hãy thu hồi tâm tư này lại" vặn vẹo lời của người khác, hiện tại tâm trạng đi dạo lung tung của Thư Hoàn đã không còn, đương nhiên cũng sẽ không đi đến nơi hỗn loạn như sòng bài kia... tránh mưa.
Lúc đi Thư Hoàn không mang theo dù giấy, vì thế dùng áo choàng khoác lên người chạy trong mưa, quyết định lấy tốc độ cực nhanh trở về khách điếm. Nước đọng dưới chân nhiều hơn, khiến người ta không chịu nổi mà phàn nàn thời tiết quỷ quái này không biết phải kéo dài mấy ngày, chuyện ra khỏi trấn hoàn toàn bị trì hoãn.
Bị dính mưa dễ cảm lạnh, ám vệ Lục ẩn thân ở chỗ tối không chần chờ nữa, nhảy lên bật dù giấy trong tay, mưa tơi rơi tí tách trên thanh trúc phía trên cây dù.
"Oa!" Cả người Thư Hoàn ướt cũng gần hết, thầm trách ám vệ Lục vừa rồi nhất định đứng ở nơi không xa lén nhìn trộm, đợi đến khi nàng ướt như chuột lột mới ra ngoài giả bộ làm người tốt bung dù, ám vệ Lục này đúng là keo kiệt thù dai. Chỉ bỏ đói hắn một ngày vậy mà lại dùng khí trời ác liệt tự nhiên như vậy ra tay "báo thù"? Trong lòng Thư Hoàn có chút bất mãn, nhưng lúc dùng đến nô bộc xảo quyệt này, nàng không thể trở mặt dưới trận mưa to, còn phải yếu ớt nói: "Lạnh quá, lạnh quá!"
Chỉ có một cái dù, ám vệ Lục đỡ Thư Hoàn đang dùng ôm hai run rẩy ôm vai đi về phía trước, "Một lát nữa là đến khách sạn rồi, cô kiên trì một chút."
Ám vệ Lục lo cho công chúa có thể bị cảm lạnh hoàn toàn không biết chuyện hắn nói dối đi sòng bạc đã tạo ảnh hưởng đến chút tính phán đoán của Thư Hoàn, từ trước tới nay Thư Hoàn luôn là người dùng phương thức chính diện để đối đãi với hắn, lần này nàng vô thức dùng phương diện tiểu nhân ti tiện để đối đãi, điều này có liên quan đến chuyện ngày hôm nay Thư Hoàn đi sòng bạc mở mang kiến thức gặp phải đám người Kiều San.
Ý nghĩ bây giờ của Thư Hoàn là: Buông tay thôi, nam nhân xấu đi sòng bài vĩnh viễn nhiều hơn "nam nhân tốt"!
Mặc dù thiên tử cũng có lúc nhìn nhầm, ừm! Ám vệ Lục ở trước mặt này không phải là như vậy sao?
Trước mặt hoàng đế biểu hiện giữ khuôn phép, cũng không làm chuyện trái với quy định, đợi đến lúc Hoàng đế ban hắn cho công chúa đã làm ám vệ rồi, hắn liền giương nanh múa vuốt lộ ra diện mạo thật.
Suốt dọc đường đi đến khách điếm Thư Hoàn đều nghiến răng, bị giội thành như con chim ngốc hoàn toàn nín nghẹn rồi.
Lý phủ U thành.
"A!" Tiếng thét chói tai của nữ tử.
Chuyện Lý Nhược Mai hẹn hò với Tiếu Cảnh Thăng ở khách điếm bị bại lộ, sau đó Lý Nhược Mai bị tỳ nữ Lý phủ vác hai cánh tay lên rời khỏi cửa sau của khách điếm.
Trở về Lý phủ, Lý lão gia tát cho Lý Nhược Mai ba tai, mắng to là đề tử* không biết xấu hổ cả ngày vụng trộm với nam nhân không biết ngại!
[* = đồ đĩ (tiếng chửi con gái thời xưa)]
Nếu không có Lý phu nhân mở miệng khuyên bảo, chỉ sợ hôm nay không phải mấy cái tát là có thể giải quyết vấn đề. Nhưng Lý lão gia tức giận, cũng không quan tâm vấn đề mặt mũi, lúc xế chiều mang theo nước mưa đến Tiếu phủ, nói ra toàn bộ chuyện của hai người Lý Nhược Mai và Tiếu Cảnh Thăng không cố kỵ có hôn sự với người khác không biết xấu hổ liên tục thông đồng với nhau, để người của Tiếu phủ cho lời giải thích, cũng để cho Tiếu Cảnh Thăng bọn họ đừng tiếp dây dưa với người ta nữa, nếu không sẽ cắt đứt quan hệ thân thích của hai phủ!
Vào mấy tháng trước Tiếu phủ đã sớm bắt đầu thu xếp hôn sự cho Tiếu Cảnh Thăng, để hắn đính hôn với thiên kim tiểu thư của một hộ gia đình giàu có khác ở U thành, Tiếu Cảnh Thăng cũng tỏ vẻ khá hài lòng với chuyện đính ước này, cho nên Tiếu lão gia và Tiếu phu nhân có chút khó hiểu khi Lý lão gia đến nhà trở mặt la mắng om sòm giống như một bát phụ*.
(* người đàn bà chanh chua)
Nhất là Tiếu lão gia nghiêm mặt lên nói: "Đều là thân thích mấy chục năm nay, không phải một mình ông nói cắt là có thể cắt, có chuyện thì cứ từ từ nói, nếu như thằng nhóc Tiếu Cảnh Thăng kia làm chuyện gì có lỗi với Nhược Mai, chuyện này Tiếu phủ cũng sẽ phụ trách!"
"Đừng có ở đó mà nói suống, Tiếu Cảnh Thăng vừa đính hôn với cô nương Phùng gia vừa dây dưa không dứt với Nhược Mai, chuyện bẩn thỉu này ông đây không muốn nói thêm, bảo con của ông từ nay về sau mở to hai mắt đối nhân xử thế, người nào nên đụng người nào không nên đụng, đừng mang thân chuột gan mèo nữa!" Lý lão gia vốn không tin lời Tiếu lão gia, cho rằng cha con bọn họ đều nói lời ngụy biện.
Chuyện không thể đồng ý, đàm phán không thành rồi.
Lý lão gia tức giận khó trôi trở về Lý phủ.
Tiếu lão gia gọi Tiếu Cảnh Thăng tới sắc mặt không tốt chất vấn, "Thằng nhóc con qua lại với biểu muội con từ lúc nào?"
Tiếu Cảnh Thăng ở trước mặt cha mẹ hắn luôn luôn yếu bóng vía, hai ba câu liền khai ra chuyện, "Tình yêu nam nữ giữa con và biểu muội đã sớm không còn sau khi nhìn thấy Phùng cô nương! Là biểu muội vẫn luôn dây dưa không dứt, con lại không tiện cự tuyệt, nhưng con thật sự không cố ý gạt người, nếu không cũng không sai gã sai vặt len lén gọi dượng đến khách điếm!"
"Đồ khốn nạn!" Tiếu lão gia mắng to, nếu không có Tiếu phu nhân ngăn trở, chắc chắn Tiếu Cảnh Thăng sẽ lãnh một gậy dạy dỗ của Tiếu lão gia.
Nhưng Tiếu lão gia cũng chỉ cảnh cáo. Chuyện của con trai, đợi mấy ngày nữa Lý lão gia hết giận sẽ đến Lý phủ nhận lỗi, nếu không thì đuổi hắn ra khỏi nhà!
Tiếu Cảnh Thăng kêu khổ trong lòng, trên mặt cũng chỉ tạm thời đáp ứng.
Giờ Tý, mưa dầm ngoài cửa sổ không ngừng, tiếng côn trùng ồn ào trong ngày thường đã không còn nghe thấy nữa.
"Đại phu đi thong thả!"
"Được rồi, ngươi cũng mau trở về chăm sóc cô nương kia đi, ta thấy con bé nóng đến nói mê rồi đấy!" Đại phu râu dài mang theo cái hòm thuốc đi ra khỏi khách điếm, tay kia cầm dù giấy bước nhanh trong mưa.
Ám vệ Lục lên lầu đóng cửa phòng lại, đến bên chậu nước giặt khăn nóng đắp lên trán Thư Hoàn.
"Hắc xì! Hắc xì!" Mũi Thư Hoàn ngưa ngứa hắc xì hai cái, nước mũi vừa vặn phun lên mặt ám vệ Lục đi tới đắp khăn nóng cho nàng... Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Thư Hoàn trợn mắt há mồm quả thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhất là ánh mắt sâu xa không nhúc nhích của ám vệ Lục này khiến cho người ta ảo não biết bao.
Ám vệ Lục giữ im lặng không lên tiếng nhặt khăn lông bị Thư Hoàn làm rớt trên mặt đất, thả vào trong nước giặt lần nữa, vắt sạch nước, lần này dùng để lâu sạch mặt nạ màu đen của mình. Thư Hoàn nhìn một loạt động tác ghét bỏ của người này, nàng chỉ cảm thấy trong lòng càng khó chịu hơn, khó chịu giống như con cá bị dày vò đặt trên lửa nướng, nàng phải nói chút gì đó để phá vỡ yên tĩnh trong phòng.
"Mưa bên ngoài thật lớn!" Cố ý làm động tác ngó ra ngoài cửa sổ, thật ra ngoại trừ nghe thấy tiếng ngọn đèn mờ tối ‘tí tách’ ra thì không nghe thấy cái gì cả.
Ám vệ Lục nghe tiếng, động tác bưng chậu đẩy cửa dừng lại, "Ừ."
Thư Hoàn nhìn theo bóng lưng của ám vệ Lục hoàn toàn biến mất ở trước cửa phòng buột miệng nói ra, "Ngươi không muốn nói gì với bản công chúa sao!"
"Công chúa miệng vàng!" Lời vừa dứt, một tay của ám vệ Lục từ từ cọ cọ lỗ mũi màu đen.
Ngôn từ và động tác của hắn vốn có tính ám chỉ, Thư Hoàn cố tình coi như nước mũi ban nãy không phun lên mặt hắn cũng không được, quá mất mặt nha!
Thư Hoàn miễn cưỡng tiếp tục giả vờ không biết, nhưng lần này nàng thông minh không chủ động đáp lời, ngoan ngoãn nằm trong chăn đợi uống thuốc.
Trận mưa lúc chiều cực lớn, Thư Hoàn ướt đẫm quần áo đương nhiên không tránh khỏi bị cảm lạnh mà phát sốt.
Ám vệ Lục đi ra ngoài khoảng chừng gần nửa canh giờ, lúc đẩy cửa vào phòng trên tay bưng một cái mâm cùng chén thuốc, hắn kéo tấm màn đánh thức Thư Hoàn mơ mơ màng màng dậy uống thuốc.
Lúc nàng đi ngủ cũng không mặc nhiều áo, trong phút chốc Thư Hoàn từ trong chăn ngồi dậy không cẩn thận ngồi lên dây lưng cột trên eo, sau đó nàng nhận lấy chén thuốc trong tay ám vệ Lục uống từng muỗng thuốc, miệng phàn nàn thuốc quá đắng hoàn toàn không biết làn da trên vai đã lộ ra ngoài...
Ám vệ Lục nhìn đi chỗ khác ho khan.
"Sao vậy?" Ngẩng đầu ra khỏi chén thuốc.
"Không!"
"Sao ngươi ho, không phải cũng bị cảm lạnh chứ!"
"Không!"
"Ngươi có thể nói thêm mấy chữ không hả?" Thư Hoàn cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút quái dị.
"Được!" Ám vệ Lục dứng dậy khỏi mặt ghế, "Uống thuốc xong thì để chén trên bàn, ta quay về phòng ngủ."
Thư Hoàn nghe xong có chút nghẹn, qua một hồi lâu, cầm chén thuốc đã uống xong bỏ lên bàn lại kéo lê đôi giày bò đến trên giường, ước chừng một nén nhang thì lâm vào trạng thái ngủ say.
Giờ Sửu, mưa dần dần ngừng, vạn vật đều tĩnh lặng.
Ám vệ Lục một thân một mình ngồi dựa bên giường không chút buồn ngủ, bồ câu đưa tin màu trắng ru rú bên gối vỗ cánh 'phành phạch'.
Nói là ngủ, có lẽ từ lúc ở trong phòng Thư Hoàn trở về, ám vệ Lục vẫn luôn duy trì tư thế ngồi này rất lâu.
Ám vệ Lục suy nghĩ rất nhiều, hôn sự với Lý Nhược Mai được định từ nhỏ hắn không thể nói đổi ý là đổi ý, như vậy không công bằng với Lý Nhược Mai, nhất là chuyện hủy hôn sẽ rất tổn hại đến đàn gái. Hắn biết từ từ từng chút một, chậm rãi đào khoét đem hình bóng công chúa ra khỏi lòng mình, tựa như thong dung chú ý quan tâm như lúc trước, qua nhiều năm sau hắn cũng sẽ nước chảy thành sông yêu Lý Nhược Mai - thê tử sau này của hắn.
Nhưng trước đó, mỗi lần nhìn thấy chim bồ câu đưa thư này thì cảm thấy buồn bực làm sao!
Ám vệ Lục có chút giận chó đánh mèo lên con bồ câu đưa tin tức cố gắng về nhà sớm thành thân.
Trong một căn nhà dân bình thường trên trấn Trương gia.
Có một nam một nữ ngồi quanh bàn đã bị gãy một góc, hơn nửa đêm bọn họ lại dưới ánh đèn dầu ăn cơm cũng là lạ, nam nhân vừa đào bới thức ăn vừa phát cáu với nữ nhân bên cạnh, "Khóc khóc khóc! Khóc cái gì mà khóc! Không phải ông đây chỉ tiêu chút tiền ngươi bán thêu hoa sao? Còn đội trời mưa chạy đến sòng bạc khiến ông đây mất mặt!"
Đối mặt với sự chỉ trích và mắng chửi, Kiều San yên lặng khóc nức nở, tay vuốt ve bụng, "Nếu như không phải vị Thư Hoàn cô nương kia, e rằng tối nay không có tiền ăn bữa cơm này!"
Thụ Thôn không có bản lĩnh, nói hắn nghèo không có cơm ăn hắn cũng không thấy tổn thương lòng tự trọng nam nhân gì gì đó, ngược lại không biết xấu hổ nói: "Nữ nhân kia nhiều bạc, sao ngươi không nhân cơ hội đó lấy nhiều chút hả?"