Sau khi dùng cơm xong thì Lạc Uyên gọi Ôn Nhiễm lại.
“Đây là Tổng giám đốc của Z.E, tạp chí kỳ tiếp theo cô ấy muốn tìm người giúp đỡ chụp vài kiểu ảnh.”
Ôn Nhiễm nhìn về phía người phụ nữ kia.
Người phụ nữ mặc bộ tây trang màu vàng cam, chân đi giày cao gót màu đen, cẳng chân đặt sát vào nhau, đang mỉm cười nhìn Ôn Nhiễm: “Chào cô.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Chào bà.”
“Tôi vẫn còn là học sinh.” Do dự một lát cô nói tiếp: “Hơn nữa tôi cũng không phải người chuyên nghiệp.”
Cô từ chối rất tinh tế, một là chỉ còn một tuần nữa sẽ kết thúc học kỳ, nhưng kỳ thi cuối kỳ rất nhanh sẽ đến. Cuối kỳ Lý Mộng Giác chắc chắn sẽ tăng thời gian tập luyện lên nên cô thật sự không có thời gian.
Lạc Uyên cho rằng cô đang lo lắng bản thân không đủ chuyên nghiệp, biểu hiện không tốt: “Có chuyện nghiệp được thì tốt, không chuyện nghiệp thì càng phù hợp với tạo hình, thế nào hả, thôi cứ suy nghĩ cho kỹ đã được không?”
Ôn Nhiễm im lặng vài giây mới đáp: “Được rồi, để tôi suy nghĩ lại.”
Trợ lý phía sau người phụ nữ nhanh tay đưa danh thiếp cho cô.
Buổi tiệc liên hoan kết thúc, bên ngoài đã là đêm khuya. Tùng Nam ngoài cái tên là thành phố mưa ra thì vẫn còn một cái tên khác chính là thành phố không ngủ.
Ban đêm ở Tùng Nam đôi khi còn náo nhiệt hơn so với ban ngày. Làn khói lan tỏa từ những gánh hàng rong bên đường hòa vào không khí, cảm giác thoải mái khi kết hợp xiên que nướng và bia khó mà miêu tả, nước chanh và đá hòa quyện vào nhau, ớt cay và dầu mè cuồn cuộn bên trong nồi lẩu, trên quảng trường là dàn nhạc cùng với đám nam nữ chơi trượt ván.
Tạ Quan Tinh lái xe chở mọi người quay về trường.
“Vẫn còn tốt, chưa có muộn lắm, còn chưa có ai ra gác cổng, nếu không dì quản lý ký túc xá lại mắng tôi tiếp cho xem.” Dương Tiểu Mạn mua nước chanh ít đường ở lề đường, ngon đến mức cô ấy nheo nheo đôi mắt.
“Ôn Tân Nhĩ, hai đứa sao lại đi phỏng vấn người mẫu vậy?”
Ôn Tân Nhĩ ngồi ở ghế phụ cúi đầu bấm điện thoại: “Thiếu tiền ạ.”
“Em thiếu tiền?”
“Vâng.”
“Vậy em trai nhỏ là đi cùng Ôn Tân Nhĩ hay tự bản thân muốn đi?” Dương Tiểu Mạn lại quay sang hỏi Tạ Quan Tinh.
Không biết có phải ảo giác không nhưng Dương Tiểu Mạn cảm thấy trước khi Tạ Quan Tinh trả lời câu hỏi này thì ánh mắt như có như không mà liếc nhìn Ôn Nhiễm một cái qua kính chiếu hậu.
“Em muốn trải nghiệm chút thôi.”
Muốn đứng ở vị trí của đàn chị, nhìn những thứ mà chị ấy nhìn thấy.
Ôn Nhiễm ho khan một tiếng.
Không phải cô cố tình ho như vậy, cô quay sang mở cửa sổ, rồi lại liên tục ho khan.
Dương Tiểu Mạn quay sang nhìn: “Uống thuốc rồi mà vẫn chẳng hề giảm bớt.”
Không phải mắc mưa sẽ lập tức bị cảm, nhưng ngẫu nhiên phát sốt một lần sẽ khiến bạn nâng cao hệ miễn dịch.
Ôn Nhiễm cởi mũ ra, biểu cảm của cô vừa nhìn có chút mệt mỏi, ánh đèn xẹt qua chiếu lên mặt cô, có một loại cảm giác xinh đẹp lay động lòng người hòa vào chút mệt mỏi sa sút tinh thần.
“Ngày mai là thứ sáu.” Giọng nói của Tạ Quan Tinh vang lên, cậu nói không nhanh, tiếng nói còn ép xuống rất nhỏ khiến người nghe có cảm giác cậu đang buồn ngủ: “Đàn chị có thể xin nghỉ, thuận tiện nghỉ ngơi mấy hôm luôn.”
Ôn Nhiễm xua tay: “Cảm nhẹ thôi không cần đâu.”
Thật sự là không cần thiết.
Ngày hôm sau có tiết của Lý Mộng Giác.
Dương Tiểu Mạn ôm cánh tay Ôn Nhiễm, trong lòng nơm nớp lo sợ: “Cậu xem ánh mắt của cô ấy đi, giống như muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta nhỉ?”
Ôn Nhiễm thở dài: “Là ăn tươi nuốt sống tớ.”
“Ăn tươi nuốt sống cậu cũng không được đâu!” Dương Tiểu Mạn nhỏ giọng nói.
“Cô Lý đang nhìn cậu kìa, tớ đoán là muốn gọi cậu qua đấy đó.”
“…”
“Tôi không phản đối các em đi làm thêm bên ngoài trường học, nhưng có làm gì cũng phải nhớ thân phận của bản thân, các em vẫn còn là học sinh.” Lý Mộng Giác gọi Ôn Nhiễm đi đến một góc, giọng điệu nghiêm khắc giáo huấn. (E b o o k T r u y e n.Net)
“Tôi gọi em tới tập luyện, em nói em không thoải mái tôi cũng có thể hiểu được.” Lý Mộng Giác dừng lại rất lâu, lâu đến cái mức làm Ôn Nhiễm thấp thỏm không yên. Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh nhạt của Lý Mộng Giác, bà ấy nói: “Ôn Nhiễm, tôi thừa nhận em rất có thiên phú, nhưng thiên phú cũng chính là con dao hai lưỡi.”
“Tôi đã dẫn dắt qua nhiều lứa học sinh, trong đó cũng không ít người có thiên phú như em, và các em ấy đều tự cao tự đại như nhau.”
Khi nói đến tự cao tự đại, giọng điệu của Lý Mộng Giác đột nhiên nhẹ nhàng lại.
Đối với những học sinh có năng lực, Lý Mộng Giác hiểu rõ phải nói gì để khiến họ cảm thấy xấu hổ.
Cảm thấy đã nói đủ, Lý Mộng Giác bèn vỗ lên mu bàn tay Ôn Nhiễm: “Được rồi, về sau nhớ chú ý một chút, làm thêm cũng không sao, chỉ cần không ảnh hưởng việc học là được. Thôi em lên lớp đi.”
“Vâng.” Trước khi đi Ôn Nhiễm nói một tiếng cảm ơn.
Cô quay về bên cạnh chiếc ghế dài, Dương Tiểu Mạn đang ở đó khởi động chân thì nhìn thấy Ôn Nhiễm bước tới. Cô ấy nhanh chóng dừng động tác, chồm người qua hỏi cô: “Cô Lý nói gì với cậu thế? Tớ tò mò ghê. Sao đột nhiên tâm trạng cô ấy lại tốt lên?”
“Chắc do cô ấy vừa mắng tớ một trận nên tâm trạng mới tốt lên đó.” Ôn Nhiễm cười cười, cô không hề để lộ ra chút cảm giác buồn bã hay tâm trạng bị ảnh hưởng bởi lời nói của Lý Mộng Giác.
Bốn người bọn họ lập một cái group chat dùng để hẹn nhau ăn cơm.
Dương Tiểu Mạn nhắn tin vào nhóm nói Ôn Nhiễm đi học bị cô giáo mắng vì hôm qua không chịu luyện tập mà chạy đi làm thêm, còn nói dối bản thân phát sốt.
Ôn Tân Nhĩ trả lời lại rất nhanh.
[ Cái gì vậy? Đây chẳng phải chuyện ngoài ý muốn sao? Người phụ nữ kia không phải ghen ăn tức ở với Ôn Nhiễm đó chứ? ]
[ Dương Tiểu Mạn: Chắc là không phải đâu, cô Lý là Chủ tịch Hiệp hội Múa, cũng là người có tài năng. ]
[ Tạ Quan Tinh: Đàn chị không có việc gì đúng không ạ? ]
[ Dương Tiểu Mạn: Không có gì đâu, đang tập luyện đến đổ mồ hôi bên kia kìa. ]
[ Ôn Tân Nhĩ: … Từ bé chị ấy đã vậy rồi. Lúc bố mẹ ly hôn thì chị ấy ăn gì vẫn tỏ vẻ rất ngon. ]
Dương Tiểu Mạn há hốc mồm, mấy lời thế này cũng có thể tùy tiện nói à.
Sợ Ôn Nhiễm nhìn thấy nên cô ấy muốn nhắc nhở Ôn Tân Nhĩ thu hồi tin nhắn, nhưng cô ấy còn chưa kịp nhắc thì Ôn Tân Nhĩ đã nhanh chóng thu hồi tin nhắn.
[ Ôn Tân Nhĩ: Đừng nói cho Ôn Nhiễm biết. ]
Dương Tiểu Mạn: “…”
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, Ôn Nhiễm và Dương Tiểu Mạn cùng nhau thay quần áo, cô cầm lấy balo trên đất lên muốn đi ra.
Bất chợt Lý Mộng Giác ngăn cô lại: “Ôn Nhiễm ở lại đi, ở lại luyện tập thêm hai mươi phút nữa.”
Giáo viên quá nghiêm khắc cũng không phải chuyện tốt, những bạn học khác còn chưa ra khỏi phòng tập đều quay đầu nhìn Ôn Nhiễm, ánh mắt của họ thậm chí còn mang theo chút thương hại.
Làm học trò cưng của giáo viên chắc đau đớn cũng vui vẻ đấy.
“Tớ ở đây…” Dương Tiểu Mạn chỉ ra ngoài cửa, ý cô ấy muốn nói mình sẽ ở bên ngoài chờ Ôn Nhiễm. Nhưng cô ấy còn chưa kịp dứt lời đã bị Ôn Nhiễm cắt ngang.
“Tớ đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Ôn Nhiễm lạnh nhạt nói. Áo khoác vắt trên vai, balo được cô cầm trên tay, lúc quay lưng bước đi đôi mắt cũng chưa từng chớp một cái.
Lý Mộng Giác ở cách đó không xa gương mặt xị xuống trong nháy mắt.
Nhảy múa là ước mơ của Ôn Nhiễm, nhưng gia nhập đội vũ đạo quốc gia thì không phải.
Cho dù đó là con đường mà cô thích thì cô cũng không muốn ai dùng nó để uy hiếp mình.
Phòng tập ở lầu 3, hai người đi cầu thang để xuống dưới. Trong sảnh có mấy cô gái ngồi xổm ở trước máy bán nước tự động đợi mua nước. Bọn họ thấy Ôn Nhiễm đi xuống thì ngạc nhiên hỏi: “Ôn Nhiễm, không phải cậu bị cô Lý giữ lại rồi à?”
Ôn Nhiễm cười nhẹ: “Tớ trốn được.”
Trong đám người có một cô gái giơ ngón cái lên với vô: “Trốn hay lắm!” Cô ấy đã không thích Lý Mộng Giác từ lâu.
Mà cô ấy chính là loại người trong lòng nghĩ gì sẽ thể hiện hết lên mặt.
Nhưng biểu cảm của mấy cô gái bên cạnh cô ấy thì rất khác, Ôn Nhiễm công khai chống đối Lý Mộng Giác thế này tương đương với việc từ bỏ thư đề cử của Lý Mộng Giác, có phải người được nhận thư đề cử sẽ đổi thành người khác không?
Cửa kính xoay.
Ánh nắng buổi chiều nóng như thiêu như đốt, mỗi một vòng sáng đều lập lòe chỗ sáng chỗ tối.
Bồn hoa trước cửa trồng một cây cổ thụ thật lớn, nó bị ánh hoàng hôn nhuộm vàng. Rễ cây rối rắm quấn lấy nhau, tán cây rủ xuống bên dưới giống một cây dù khổng lồ.
Bên cạnh bồn hoa có hai chàng trai đang đứng, một người đội mũ lưỡi trai, đeo tai nghe, ngồi xổm trên bồn hoa chơi điện thoại.
Người kia một tay đút túi quần, tay còn lại xách theo một túi đồ, dáng đứng vô cùng ngay ngắn.
Nhìn thấy Ôn Nhiễm đi ra từ khu dạy học khiến chàng trai mặc áo thun màu xanh nhạt nở nụ cười.
Cậu đi về phía Ôn Nhiễm.
Khi Ôn Nhiễm nhìn thấy cậu thì hơi bất ngờ: “Sao hai đứa lại đến đây?”
Ôn Nhiễm vừa mới học xong, nhiệt độ rất cao, cô mặc bộ quần áo tập ôm sát cơ thể để lộ xương quai xanh xinh đẹp từ cổ kéo xuống tận đầu vai, vừa tinh tế vừa thẳng.
Ánh mắt Tạ Quan Tinh nhìn sơ qua rồi lại lo lắng hỏi cô: “Không phải đàn chị đang bị cảm ạ? Chị mặc áo khoác vào đi.”
Ôn Nhiễm khụt khịt mũi: “Chị vẫn ổn, đỡ hơn hôm qua nhiều rồi.”
Hoàn toàn không có ý nghe lời Tạ Quan Tinh.
“…”
Dương Tiểu Mạn nhìn thoáng qua bên cạnh, với kinh nghiệm đọc thuộc lòng các bộ tiểu thuyết tổng tài bá đạo trên web, cô ấy lập tức hiểu hàm ý được che giấu trong lời nói của Tạ Quan Tinh.
Chính là, cậu ấy đang ghen đó, chuyện này mà cũng không nhìn ra nữa.
“Đàn chị, cái này em mua cho chị và chị Tiểu Mạn.” Tạ Quan Tinh đưa chiếc túi trong tay cho cô.
Dương Tiểu Mạn nghe thấy tên mình thì nhìn qua thăm dò. Nhóc con này được lắm, chính là bánh kem của cửa hàng bánh kem nổi tiếng ở Tùng Nam, một cái giá cũng phải mấy trăm tệ. Thời điểm Ôn Nhiễm còn học cấp ba thường xuyên có người tặng cho cô.
Sau khi Ôn Nhiễm nhìn thấy cũng có chút bất ngờ.
Cái người tặng bánh kem kia từ sau khi thi đại học thì cũng biến mất.
Cô cũng không phải trông chờ bánh kem của người ta, chỉ là trong lòng có chút trống trải. Sau đó cô nhờ dì giúp việc trả giá gấp đôi để mỗi chiều bọn họ đều giao bánh đến, nhưng mùi vị lại không giống như trước nữa.
“Em mua vị anh đào với kiwi, em may mắn nên họ vừa làm xong là em mua ngay luôn.” Tạ Quan Tinh đưa vị kiwi cho Ôn Nhiễm còn vị anh đào thì đưa cho Dương Tiểu Mạn. Xong rồi cậu quay sang nhìn Ôn Nhiễm nở một nụ cười thật tươi.
Chàng trai nhỏ cười thật ngây thơ nhưng lại khiến mọi người không chống cự được vì sức sát thương quá lớn.
Ôn Nhiễm có hơi bối rối mà tránh né.
Cô nhìn thoáng qua bánh kem trong tay.
Chiếc bánh to bằng lòng bàn tay, phôi bánh có màu xanh nhạt, bánh hình tròn, lớp kem bên ngoài là màu xanh lục. Nhìn vào cảm giác vô cùng tươi mát, bên trên trang trí một vài miếng xoài và vài lát đào vàng.
Vốn được tuyên truyền là chú trọng sức khỏe nên cửa hàng này luôn xài trái cây và bơ nhập khẩu. Ôn Nhiễm đã lâu không ăn lại bánh của cửa hàng này.
Từ khi phát hiện bánh mình mua không có mùi vị như cái lúc ban đầu thì cô cũng không ăn bánh ở cửa hàng này thêm lần nào nữa.
Nhưng cô vẫn nhớ rõ, chiếc bánh đầu tiên của cửa hàng này xuất hiện trên bàn cô cũng có vị kiwi.
Trên mặt bánh cũng trang trí Y hệt nhau vậy.
Mùi bơ thơm thoang thoảng, mùi chua chua của trái kiwi vẫn như cũ chẳng hề thay đổi.
Ôn Nhiễm nhìn bánh kem một lúc mới nâng mắt lên.
Lập tức đập vào mắt cô là nụ cười ngại ngùng của Tạ Quan Tinh.
Giọng nói của cậu nghe như có chút ít mùi sữa, cậu nói: “Đàn chị sẽ thích món này đúng không ạ?”