Bắt Tay Với Trà Xanh

Chương 34



Vậy à? Sao lần đầu gặp tôi lại cảm thấy cậu ta giống như một cậu bé ngây thơ nhỉ?”

Trần Phủ Án tháo mắt kính xuống, nở nụ cười lạnh lùng: “Nếu để cho cậu nhìn ra thì cậu ta không phải Tạ Quan Tinh.”

Phạm Quân gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi rất tò mò sao cô ấy lại rơi vào tay của cậu ta đấy?”

Trần Phủ Án dừng một lúc rồi kể lại tóm tắt toàn bộ sự việc xảy ra trong thời gian này. 

Phạm Quân ban đầu chỉ là nghe cho vui mà thôi, bởi vì Trần Phủ Án lý trí đến mức khó ai có thể khiến anh ta sinh ra cảm giác thất bại. Vốn dĩ còn đang nghĩ không biết có phải Trần Phủ Án đang nói giỡn thôi hay không thì sau khi nghe kể xong nét mặt của Phạm Quân hiện rõ sự hứng thú.

“Ranh con này cũng không phải dạng vừa.” Phạm Quân uống một ngụm rượu sau đó ra hiệu cho cô gái ở bên cạnh rót đầy ly rồi quay sang nói chuyện với Trần Phủ Án. 

“Chẳng phải trước đây Ôn Nhiễm không thích loại người thế này à?” Phạm Quân tò mò hỏi.

Trần Phủ Án quay sang nhìn thoáng qua Phạm Quân: “Cô ấy nói với cậu à?”

Phạm Quân lắc đầu: “Nào có, tôi đoán đấy.”

“…”

“Có điều Ôn Nhiễm cũng không phải người dễ dụ như vậy đâu, cậu với cô ấy từng có một đoạn tình cảm mà cô ấy còn chẳng chừa mặt mũi cho cậu chứ nói gì đến cái tên ranh con không ra gì này.”

Trần Phủ Án lắc lắc chén rượu trong tay, anh ta nhìn màu đỏ thẫm trong ly va vào thành cốc rồi lại rơi xuống chầm chậm nói: “Đừng quên, cậu ta có Bentley còn cậu thì không.”

Phạm Quân: “…”

“Tôi bây giờ là đang giúp cậu nói chuyện đấy nhé.”

Trần Phủ Án giống như đã cảm thấy phiền, anh ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu: “Giúp tôi nói chuyện thì có ích gì, chi bằng cậu nghĩ cách giúp tôi đi thì hơn.”

Phạm Quân sững sờ, cậu ta lập tức có chút không hiểu gì mà gãi gãi đầu: “Nghĩ cách á, Ôn Nhiễm mềm cứng đều không ăn thì tôi có thể nghĩ cách gì được chứ, ai mà biết Ôn Nhiễm thích gì…”

Cậu ta luyên thuyên oán trách một tràng, còn chưa oán trách xong đã bất ngờ ngừng lại.

Trần Phủ Án nhìn về phía cậu ta: “Nói tiếp đi.”

Phạm Quân đặt ly xuống tỏ vẻ thích thú nói: “Chẳng phải Ôn Nhiễm thích bộ dạng của thằng nhãi ranh kia sao? Cậu cũng làm giống vậy xem sao.”

Trần Phủ Án suy nghĩ một lúc rồi trực tiếp từ chối lời đề nghị này: “Tôi không làm được.”

“Cậu còn ở đó mà được không được gì nữa chứ?”

Trần Phủ Án nhíu mày: “Tôi với cậu ta không cùng một loại người.”

Phạm Quân cười cười, không chút để ý mà nói: “Chỉ cần đem được Ôn Nhiễm về là được, cậu quan tâm cùng hay không cùng làm khỉ gì.”

Lần này Trần Phủ Án không nói nữa, anh ta vẫn cầm ly rượu đã cạn trong tay mà không đặt xuống, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.



Sau khi Ôn Nhiễm dùng cơm với Ôn Tùng Hàn xong thì ông ấy đưa ra đề nghị muốn đưa Ôn Nhiễm về ký túc xá.

“Không cần đâu, con còn có chút việc nên lát nữa mới quay về trường.”

Ôn Tân Nhĩ nhìn Tạ Quan Tinh: “Cậu đi cùng chị ấy luôn à?”

Tạ Quan Tinh gật đầu: “Tớ đi trước nhé.” Cậu đuổi theo Ôn Nhiễm đã sớm quay người rời đi.

Ôn Tân Nhĩ nhìn theo bóng lưng của hai người một lúc lâu, cậu ấy đứng bên cạnh cánh cửa nhà hàng nói với Ôn Tùng Hàn: “Ôn Nhiễm giống như có thành kiến với bố.” 

Ôn Tùng Hàn nhìn về phía Ôn Tân Nhĩ: “Sao con lại nói vậy?”

“Nếu chỉ vì ly hôn chị ấy chắc chắn sẽ không lạnh nhạt với bố như thế.” Ôn Tân Nhĩ chậm rãi nói: “Có phải bố với mẹ đã làm ra chuyện gì rất có lỗi với chị ấy mà bị chị ấy biết được không?”

Gương mặt lạnh lùng của Ôn Tùng Hàn thoáng chốc cứng ngắc một chút rồi khôi phục như cũ nhưng cũng không tránh được ánh mắt của Ôn Tân Nhĩ.

“Bây giờ con đã mười tám rồi chứ chẳng phải đứa trẻ mười lăm nữa nên bố đừng có gạt con.”

Ôn Tùng Hàn im lặng rất lâu.

Ôn Tân Nhĩ vẫn chờ, cậu ấy chưa từng kiên nhẫn như vậy bao giờ.

Hai người cứ đứng như vậy. Vóc dáng không khác nhau là mấy nhưng khí chất thì cách biệt rất lớn, chỉ cần nhìn qua đã biết là cha con.

Đến cuối vẫn là Ôn Tùng Hàn thua trước, ông ấy thở dài một tiếng, trong giọng nói dường như còn mang theo sự hối hận, nuối tiếc và đau đớn. 

“Năm đó khi bố với mẹ con bàn chuyện ly hôn…” Ông ấy không nhanh không chậm kể hết mọi chuyện.

Biểu cảm của Ôn Tân Nhĩ từ lạnh lùng chuyển sang khó chịu và cuối cùng là đau khổ. 

“Khó trách sau đấy Ôn Nhiễm kéo con vào danh sách đen.” Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi nói.

Mấy năm nay mối quan hệ của cậu ấy và Ôn Nhiễm vẫn luôn không được tốt lắm, không có thông tin liên lạc của đối phương. Chỉ lâu lâu vô tình nhìn thấy trong vòng bạn bè từ điện thoại của những người khác mới biết động tĩnh của đối phương mà thôi. 

Mới đầu cậu ấy cực kỳ oán giận Ôn Nhiễm, bố mẹ ly hôn rồi chị gái cũng không cần mình sao?

Nhưng càng về sau cậu càng hy vọng Ôn Nhiễm vẫn luôn là chị gái của mình, ngàn vạn lần đừng bỏ rơi cậu.

Cậu chỉ có một người chị duy nhất là Ôn Nhiễm mà thôi.

Ôn Tùng Hàn im lặng rất lâu mà không nói gì, Ôn Tân Nhĩ hỏi ông ấy: “Nếu cho bố cơ hội lần nữa bố sẽ chọn con hay Ôn Nhiễm?”

Trước cửa nhà hàng kẻ đến người đi tấp nập.

Ôn Tùng Hàn suy nghĩ, nét mặt ông ấy có chút bất đắc dĩ. Không biết là do trời lạnh hay nguyên nhân gì khác mà sắc mặt có chút tái nhợt.

“Con gái thì đi theo mẹ vẫn tốt hơn.” Ôn Tùng Hàn chậm rãi nói. Nếu như không có chuyện này thì ông ấy là một người cha tốt, nhưng cho đến bây giờ nhân tính của ông ấy vẫn không thể vượt qua thử thách.

“Đây không phải là câu trả lời mà con muốn nghe.” Ôn Tân Nhĩ lạnh lùng nói rồi lập tức xoay người bỏ đi.

Trợ lý ở bên cạnh đưa mũ và khẩu trang cho Ôn Tùng Hàn.

“Rồi bọn họ cũng sẽ hiểu cho ngài thôi.”

“Không sao đâu.” Ôn Tùng Hàn ho khan hai tiếng: “Suy nghĩ của bọn trẻ bây giờ khác với chúng ta.”



Hiện tại vẫn còn sớm nên Ôn Nhiễm và Tạ Quan Tinh cùng nhau đi dạo mấy cửa hàng. Vẫn chưa đến tháng 12 nhưng bên trong tất cả các cửa hàng đều đã mở điều hòa nhiệt độ. Những người mặc đồng phục bên bộ phận bán hàng ai nấy đều đi đến nở nụ cười chào hỏi khách hàng. 

Tạ Quan Tinh dừng lại trước một cửa hàng bán túi xách.

Ôn Nhiễm cũng đứng lại theo cậu.

Trên bức tường màu trắng có chữ. 

CHANEL.

Ôn Nhiễm quay đầu hỏi cậu: “Em muốn mua túi xách à?”

Tạ Quan Tinh lắc đầu: “Đàn chị muốn mua không ạ?”

Ôn Nhiễm chưa kịp trả lời cũng chưa kịp từ chối đã bị Tạ Quan Tinh nắm tay kéo vào: “Chúng ta vào xem thử chút đi.”

Hôm nay hai người ăn mặc rất tùy ý, không có thẻ hội viên cũng không phải khách quen của cửa hàng.

Trong cửa hàng rất ít khách, nhân viên bán hàng đang kiểm tra hàng hóa ở khu vực được quản lý phân công. Nhìn thấy hai người vẫn còn là sinh viên đi vào cũng chỉ có một anh nhân viên bán hàng ra tiếp đón.

Hai tay Ôn Nhiễm đút vào túi quần, cổ tay bị Tạ Quan Tinh chạm vào dần dần nóng lên, cuối cùng là nóng hổi. 

Cả người cô bắt đầu cảm thấy bồn chồn không yên.

Đời đến khi cô hồi phục tinh thần thì Tạ Quan Tinh đã dẫn cô đến khu vực trưng bày sản phẩm mới.

“Những thứ này đều là mẫu mới rất đắt tiền đấy.” Nhân viên bán hàng nhỏ giọng nhắc nhở, đoán chừng là sợ bọn họ vẫn còn đi học sẽ không đủ tiền rồi lại xấu hổ.

Tạ Quan Tinh nhìn thoáng qua Ôn Nhiễm, cô không để tâm đến mấy thứ này, cũng không quan tâm đến ánh mắt của những người khác. 

Chị ấy vẫn luôn như vậy, không quan tâm đến bất cứ thứ gì.

Cậu gấp gáp không biết làm sao để chị ấy càng thêm yêu thích mình.

“Tất cả mẫu mới đều ở đây hết à?” Tạ Quan Tinh hỏi.

Nhân viên bán hàng sửng sốt, anh ta nhanh chóng gật đầu: “Tất cả đều ở đây.” 

“Tôi chọn hết, giao hàng giúp tôi, tôi sẽ ghi địa chỉ cho anh sau.” Tạ Quan Tinh ra hiệu cho nhân viên bán hàng đợi một chút để mình tìm thẻ thanh toán.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy cậu học sinh có vẻ non nớt này móc từ trong túi áo khoác ra thứ gì đó.

Khăn tay, điện thoại, tai nghe, kẹo, chìa khóa… 

“Quẹt thẻ.” Tạ Quan Tinh móc ở dưới đáy ra một chiếc thẻ đưa cho nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng cảm thấy cực kỳ hoài nghi nhân sinh, người trẻ tuổi có tiền đều nhét thẻ với tùm lum thứ thế này sao?

Ôn Nhiễm không còn ngây người nữa mới phát hiện Tạ Quan Tinh đang muốn nhập mật khẩu.

“Em mua à?”

“Vâng ạ.” Tạ Quan Tinh nháy mắt mấy cái có chút không hiểu gì.

“Mua… mấy cái?” Cô để ý khóe miệng của mấy nhân viên bán hàng đều cong đến tận mang tai rồi, có thể khiến cho nhân viên bán hàng của một cửa hàng đắt đỏ cười đến như vậy thì khẳng định cậu tiêu không ít tiền. 

Tạ Quan Tinh cúi đầu nhập mật khẩu, sau khi nhập xong cậu quay đầu nhìn Ôn Nhiễm khẽ mỉm cười: “Đàn chị, chị không vui nên em muốn dỗ cho chị vui vẻ.”

“Nếu đàn chị không muốn em tốn tiền thì sau này có thể nói cho em biết làm sao mới có thể dỗ chị vui được không ạ?”

Lời nói của Tạ Quan Tinh rất thẳng thắn không chút che đậy. Nhân viên bán hàng lén nhìn Ôn Nhiễm, sự chú ý của anh ta từ nãy đến giờ vẫn luôn đặt lên người chàng trai này, bây giờ chú ý đến cô gái bên cạnh cậu thì khó tránh khỏi cảm giác kinh sợ.

Đây là một cặp!

Bọn họ đang cãi nhau nên muốn dỗ bạn gái vui vẻ sao?

Mấy chàng trai bây giờ dỗ bạn gái đều nhắm mắt quẹt thẻ như vậy sao?

Lại còn làm nũng như vậy nữa.

Sau khi bọn họ đi rồi, mấy nhân viên bán hàng nhanh chóng bu lại với nhau bàn tán sôi nổi.

“Đàn chị, chị đừng có không vui nữa mà.” Tạ Quan Tinh đi ở bên cạnh Ôn Nhiễm nhỏ giọng nói.

Giọng nói của Ôn Nhiễm buồn bực: “Chị không có, năm cấp ba chị đã từng nói sau này sẽ không vì bọn họ mà ảnh hưởng tâm trạng nữa.”

“Chỉ là thấy phiền thôi, không quen nhìn ông ấy giả làm một người cha tốt.”

Ôn Nhiễm không rõ sự ân cần của Ôn Tùng Hàn có phải là giả vờ hay không nhưng vì đã từng vô tình nghe được cuộc trò chuyện kia cũng đã đủ để xóa bỏ hết toàn bộ yêu thương và kính trọng mà Ôn Nhiễm dành cho Ôn Tùng Hàn rồi.

Tạ Quan Tinh cong cong khóe môi: “Dạ.”

Ôn Nhiễm: “…”

Lúc này, ở trên lầu hai có hai người đã nhìn thấy toàn bộ mọi việc diễn ra trong cửa hàng.

Phạm Quân chậc lưỡi: “Cậu thấy chưa? Thằng ranh con này rất biết điều đấy nhé, còn chưa phải bạn gái đã mua bao nhiêu là túi xách dỗ người ta vui rồi, nếu là bạn gái thì còn trở thành thế nào nữa. Lúc trước cậu đã mua cho Ôn Nhiễm được gì rồi?”

Vốn dĩ Phạm Quân chỉ là thuận miệng nói vậy nhưng khi Trần Phủ Án nghe thấy thì khó tránh đen mặt.

Phạm Quân lập tức ý thức được bản thân lỡ lời.

“Aizz, lúc đó cậu chỉ mới 17,18 thì có thể tặng gì được chứ.”

Phạm Quân thiếu chút nữa thì quên mất, Trần Phủ Án là loại người nói dễ nghe thì là khôn khéo nhưng nói khó nghe thì chính là keo kiệt.

Anh ta làm bất cứ chuyện gì cũng muốn có báo đáp.

Cho nên bây giờ Phạm Quân cảm thấy không biết Trần Phủ Án có thích Ôn Nhiễm thật hay không, bởi vì rõ ràng hiện tại trong mắt cô không hề có anh ta.

“Không phải cậu muốn học thằng ranh kia sao? Lên đi…” Phạm Quân huých nhẹ bả vai của Trần Phủ Án.

Trần Phủ Án có chút bực mình mà đè lên thái dương: “Tôi không biết.”

“Thằng ranh kia chắc chắn sẽ không làm động tác này của cậu đâu.” Phạm Quân nhanh chóng tiến vào trạng thái tình huống.

Trần Phủ Án cười đẩy Phạm Quân ra.

Ngay lúc này Tạ Quan Tinh ngẩng đầu nhìn lên trên bắt gặp hai người họ.

Trần Phủ Án phát hiện chỉ cần nhìn thẳng vào mắt Tạ Quan tinh thì da đầu của anh ta sẽ lập tức tê rần, bởi vì không biết đối phương lại đang che giấu điều xấu gì.

Anh ta nhìn thấy Tạ Quan Tinh chọc chọc bả vai Ôn Nhiễm. 

Ôn Nhiễm ngước mắt, nhìn theo hướng ngón tay cậu thì thấy Trần Phủ Án.

Trần Phủ Án đang muốn giơ tay chào hỏi.

Từ phía xa anh ta thấy chân mày Ôn Nhiễm cau lại, sau đó Tạ Quan Tinh áp sát qua nói gì đó mà cô lập tức mỉm cười. 

Đó là nụ cười trào phúng khi có ai đó nói: “Nhìn ở đằng kia có thằng ngu vkl kìa.”

Phạm Quân cũng nhìn thấy, biểu cảm của cậu ta rất phức tạp, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Trần Phủ Án: “Không nên bắt chước thằng ranh con này đâu, thôi cố nén đau thương đi.”

—————

Tác giả có điều muốn nói: Chưa đánh đã bại. 

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.