Bắt Tay Với Trà Xanh

Chương 43



Chuyện này thật sự là ngoài dự tính của Tạ Quan Tinh, cậu không biết Tạ Diên cũng được Lạc Uyên mời đến tiệc rượu. Nhưng điều càng khiến cậu cảm thấy ngoài ý muốn chính là đàn chị chạm mặt với Tạ Diên.

Cậu biết, chỉ cần Tạ Diên biết quan hệ của cậu và đàn chị thì sẽ gấp không chờ nổi mà khóc lóc kể lể cuộc sống đáng thương thê thảm của mình, cuộc sống vốn dĩ thuận buồm xuôi gió, tiền đồ vô lượng lại bất ngờ bị một đứa con trai của tiểu tam khiến cho lung tung rối loạn. Mẹ ruột anh ấy vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng khắp Tùng Nam mà bây giờ lại phải ở nhà tụng kinh gõ mõ. 

Tất cả chuyện này đều bởi vì con trai của kẻ thứ ba Tạ Quan Tinh cậu. 

Chỉ cần khiến cho Tạ Quan Tinh rơi vào thế bí thì đối với Tạ Diên mà nói đều là chuyện tốt cả. 

Ôn Nhiễm đoán chừng là ứng phó với không ít người nên đã khá mệt, cô câu được câu không trả lời Tạ Quan Tinh mấy vấn đề đã dựa vào cửa sổ xe ngủ rồi. 

Tạ Quan Tinh thả chậm tốc độ xe, lâu lâu lại nghiêng đầu nhìn sang cô. 

Ôn Nhiễm khi ngủ không giống với bộ dạng thường ngày, sự lạnh lùng trong đôi mắt không còn nữa mà thay vào đó là sự mềm mại và điềm tĩnh. 

Tạ Quan Tinh bất chợt nhớ đến vừa nãy Tạ Tông hỏi mình cô là con cái nhà nào. 

Ý tứ xâu xa trong lời nói đó chẳng qua chỉ muốn hỏi thăm gia thế nhà Ôn Nhiễm mà thôi. 

Nhưng Tạ Tông không thể biểu lộ quá rõ mục đích của mình ra ngoài, bởi vì trước khi điền nguyện vọng năm mười hai cậu đã dùng cách tiếp nhận thân phận người thừa kế để đổi lấy một cuộc hôn nhân tự do. 

Tạ Tông không thể nhúng tay vào tình cảm của cậu, nhưng với cương vị là một người cha, một người cầm quyền của Tạ gia, đương nhiên ông ấy không hy vọng Tạ Quan Tinh phải lòng một cô gái bình thường. 

Bởi vì đối phương không thể đem đến bất cứ lợi ích gì cho Tạ gia, Tạ Tông biết ông ấy không có cách nào yêu cầu Tạ Quan Tinh. Ông ấy không ngừng lấy điều kiện ra để trao đổi với việc kết hôn tự do của cậu, ngoài việc này ra còn có di vật trước khi qua đời của mẹ ruột cậu nữa. 

Ánh mắt Tạ Quan Tinh dừng ở màn đêm được đèn xe chiếu sáng, đôi mắt như nhuốm một tầng sương mù, có vẻ thâm trầm u ám. 

“Đến nơi rồi à?” 

Giọng nói mơ màng của Ôn Nhiễm từ bên ghế phụ vang lên, Tạ Quan Tinh chớp chớp mắt, sự u ám trong đôi mắt nhanh chóng biến mất không còn chút vết tích. 

Cậu quay sang nhìn Ôn Nhiễm một cái, nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa ạ, bởi vì chị ngủ nên em lái xe chậm hơn.” 

Kiểu giải thích này thật sự hợp lý. 

Ôn Nhiễm gật đầu không nghĩ nhiều. 

Chân cô có hơi tê, cô động đậy chân đổi tư thế khác, vừa hay lại hướng về phía Tạ Quan Tinh.

Ánh đèn vàng ấm áp trong xe chiếu xuống, giống như đang nhảy nhót vui đùa trên lông mi của Tạ Quan Tinh.

“A Nhượng, lông mi của em dài thật đấy.” Ôn Nhiễm không kiềm chế được mà cảm thán. 

Tạ Quan Tinh mỉm cười, nụ cười rất thẹn thùng, Ôn Nhiễm cảm thấy trái tim cũng mềm nhũn.

“Đàn chị thích là tốt rồi.” 

Mấy lời này của cậu khiến người khác ngượng ngùng quá rồi. 

Ôn Nhiễm dựa vào lưng ghế, cô nghiêng đầu không hề chớp mắt mà nhìn Tạ Quan Tinh: “Từ trước đến giờ hình như chị chưa thấy em tức giận bao giờ.” 

Tạ Quan Tinh gật đầu, hùa theo Ôn Nhiễm nói: “Tính tình của em tốt lắm.” 

Giống như là mặc kệ Ôn Nhiễm nói gì thì Tạ Quan Tinh cũng có thể tinh tế mà di chuyển chủ đề đến trên người cậu và Ôn Nhiễm, mỗi câu đều giống như là đang ám chỉ với Ôn Nhiễm: Em rất tốt, đàn chị có thể yên tâm thích em.

“Đàn chị có đói bụng không? Lúc nãy trong tiệc rượu chị ăn gì rồi?” 

Nói đến ăn cái gì…

Ôn Nhiễm lúc này mới hơi có sức sống: “Ăn không ít đồ ngọt, chính là bánh ngọt ở cửa hàng mà em hay mua cho chị đấy.” 

Tạ Quan Tinh ý tứ cong môi: “Đàn chị thích là tốt rồi.” 

Mọi việc cậu làm đều là vì để Ôn Nhiễm vui vẻ. 

Mọi thứ khác, đều không quan trọng. 

Ôn Nhiễm lại thay đổi tư thế khác, nhìn ánh đèn chiếu sáng trong xe cô do dự một chút vẫn quyết định hỏi. 

“A Nhượng, dì… vẫn còn chứ?” 

“Mất rồi ạ.” Tạ Quan Tinh trả lời rất tự nhiên, Ôn Nhiễm quan sát biểu cảm của đối phương vài lần. Vẫn tốt, không có vẻ gì u ám lắm. 

“Lúc trước anh em có nói…” Ôn Nhiễm cảm thấy ánh đèn này có chút chói mắt, vẫn là nhìn Tạ Quan Tinh dễ chịu hơn. Cô hơi dừng lại một chút, trong đầu liên tục sắp xếp từ ngữ rồi mới tiếp tục hỏi: “Hồi tiểu học em mới quay về nhà cũ, vậy là đến khi học tiểu học em mới được đón về nhà sao?” 

Tạ Quan Tinh gật đầu, nhìn sơ tâm trạng của cậu có vẻ không tệ. 

Đây là việc khiến Ôn Nhiễm cảm thấy ngoài ý muốn.

Dù sao thì biểu hiện ngày thường của cậu cũng có vẻ yếu ớt dễ dàng bị tổn thương. 

“Vâng, trước khi em lên tiểu học thì em sống với mẹ ở một khu phố cũ của Tùng Nam, sau này khi mẹ qua đời vì bệnh thì em mới được đón về Tạ gia. Tới năm cấp hai thì em đổi tên, gọi là Tạ Nhượng.” 

Ôn Nhiễm không hiểu lắm: “Tên Tạ Nhượng rất dễ nghe mà.” 

“Quan Tinh là tên mẹ đặt cho em, sau này khi bọn họ đón em về nhà cũ thì đổi tên của em thành Tạ Nhượng, Tạ Diên, ý là vinh quang tồn tại mãi mãi…” Ánh mắt Tạ Quan Tinh giống như pha lê vỡ vụn, nhưng lại đẹp một cách lạ thường, giọng nói của cậu trở nên vô cùng dịu dàng: “Tạ Nhượng, điềm đạm, lương thiện, cung kính, khiêm nhường.” 

Điềm đạm, lương thiện, cung kính, khiêm nhường…

Mấy chữ phía trước thật ra không quan trọng, người nhà họ Tạ chủ yếu chỉ muốn một chữ Nhượng kia.

Ngay từ đầu bọn họ đã nói cho Tạ Quan Tinh biết: Cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần biết khiêm nhường là đủ. 

Ôn Nhiễm nhìn thoáng qua Tạ Quan Tinh, rất nhiều lần muốn nói lại thôi. 

Cho dù cậu nói chuyện nhẹ nhàng thờ ơ như vậy nhưng Ôn Nhiễm chỉ cần tưởng tượng Tạ Quan Tinh mười mấy tuổi ở trong một gia đình xa lạ, đối mặt với yêu cầu đổi tên của cha mình cũng không thể nêu ý kiến. 

Là một đứa trẻ chẳng có bất cứ địa vị gì trong nhà, một chút cảm giác vui vẻ như những đứa trẻ trong gia đình bình thường cũng không có. 

Ôn Nhiễm cảm thấy buồn bực khó chịu, biểu cảm của Tạ Quan Tinh càng điềm tĩnh thản nhiên thì cô lại càng khó chịu. 

Vậy nên cô quay sang ấn nút ở cửa sổ, cửa sổ xe vừa được ấn mở thì gió lạnh ban đêm lập tức lẻn vào, tất cả đều phả vào mặt cô nhưng vẫn khó có thể làm dịu đi cảm giác nôn nóng khó chịu bị dồn ép trong lòng. 

Không biết bàn tay Tạ Quan Tinh từ khi nào đã lặng lẽ đặt bên tai Ôn Nhiễm. 

Trong lúc Ôn Nhiễm còn chưa cảm nhận được, mặt cô đã bị cậu véo một chút. 

“Đàn chị, không cần thiết phải đau lòng vì em đâu, mọi chuyện đã qua cả rồi.” 

Ôn Nhiễm ngạc nhiên quay đầu, cô nhìn thấy một tay Tạ Quan Tinh điều khiển vô lăng, cái tay vừa mới nhéo má cô bây giờ lại được đặt trên đùi tùy tiện gõ gõ. 

Rõ ràng là trong đêm tối, rõ ràng là ánh đèn rất mờ. Nhưng Ôn Nhiễm lại cảm thấy Tạ Quan Tinh như sáng lên, giống hệt thiên sứ rơi xuống trần gian. 

Cô cảm thấy, chỉ cần một cái liếc mắt này, cô nhìn Tạ Quan Tinh một cái lập tức có thể yêu đối phương ngay. 



[Thật sự hẹn hò à?] 

[Nói miệng không bằng chứng, bọn tôi muốn bằng chứng!] 

[Tại sao hẹn hò lại không công khai chứ?]

[Cứu với, các người có bị đập đầu không đó? Đây không phải giới giải trí mà hai người họ cũng không phải minh tinh! Mắc gì phải công khai?]

[Cái này cần gì chứng cứ nữa, mấy hôm nay bọn họ luôn đi ăn cơm cùng nhau. Hơn nữa Tạ Quan Tinh ngày nào cũng đưa bữa sáng cho Ôn Nhiễm, tôi bắt gặp hai ba lần rồi.]

[Tài khoản nặc danh: Đã hẹn hò rồi, có điều hẹn hò chưa lâu thôi.]

[!!!!!!!]

[Vậy là tôi thật sự phải dập đầu?!!]

[Ôn Nhiễm với Tạ Quan Tinh không đẹp đôi tí nào, Tạ Quan Tinh yếu đuối như vậy nếu hẹn hò với Ôn Nhiễm sẽ không bị cô ấy bắt nạt đấy chứ?!!!]

[??? Ôn Nhiễm là loại người thế à? Tôi thấy Tạ Quan Tinh mới là không xứng với Ôn Nhiễm thì có đó!] 

[Sao không xứng với Ôn Nhiễm? Tạ Quan Tinh lái Bentley đó có được chưa hả?] 

[Sao cậu biết cậu ta lái Bentley? Cậu ta gọi báo cho cậu biết à?] 

[Có người ở trong trường bắt gặp cậu ấy lái nó, chiếc xe kia, sáng lóa cả mắt!]

[Wow… Vậy đây là trai tài gái sắc trong truyền thuyết đấy à?] 

[Tự tin lên, bỏ dấu chấm hỏi đi, đó là sự thật đấy!]

[Mong các vị nhiếp ảnh gia tung ảnh chụp ạ.]

[Mấy người thích chụp ảnh người khác đâu rồi, mau tung ảnh cho bọn tôi xem tí đi, đã lâu không thấy hai người đó chụp chung khung hình. Lần trước Tạ Quan Tinh anh hùng cứu mỹ nhân có tin đồn là bạn trai nhưng đâu có người quen lên khẳng định đâu. Bây giờ cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi, chúng ta không cần phải diễn nữa!] 

Thật sự là mọi người đã ghép đôi Tạ Quan Tinh với Ôn Nhiễm rồi nhưng chính chủ cứ mãi không chịu thừa nhận, vậy nên bọn họ cũng chỉ bào bào hỏa xa* chứ không dám khẳng định.

Bào bào hỏa xa

Đây là lần đầu tiên có tài khoản nặc danh của người quen xuất hiện.

Ngay lúc này có một loạt ảnh chụp bị lộ ra, hình ảnh cả hai nắm tay nhau trong trường, cả hai đối mặt nhìn nhau, hoặc là ánh mắt dịu dàng của Tạ Quan Tinh khi nhìn ảnh chụp của Ôn Nhiễm. 

[Lần trước khi Điền Tiểu Điềm ngã cầu thang hai người họ rốt cuộc đã hẹn hò chưa vậy?] 

[Không biết.] 

[Vậy mà các người đều nói hâm mộ với Ôn Nhiễm khi có một người bạn trai như vậy là sao chứ? Các người đang hợp lại đả chủy pháo* đấy à?]

Đả chủy pháo

[Không đúng!]

Ôn Tân Nhĩ nhìn bài viết trên diễn đàn, cậu ấy đeo tai nghe lướt đến vô cùng vui vẻ. Đến lúc Tạ Quan Tinh về cậu vẫn đang ngồi lướt. 

“Cậu về rồi đấy à? Có đón được Ôn Nhiễm không?” Ôn Tân Nhĩ quay đầu lại hỏi. 

Tạ Quan Tinh đưa xiên que đang cầm trong tay cho Ôn Tân Nhĩ: “Cửa hàng chỉ còn bấy nhiêu thôi, họ sắp đóng cửa nghỉ rồi.” 

“Cám ơn nha.” Ôn Tân Nhĩ gỡ tai nghe ném sang một bên, cầm xiên que bắt đầu ăn.

Cậu ấy vừa ăn vừa kể: “Tớ nói việc cậu và Ôn Nhiễm hẹn hò lên diễn đàn rồi.” 

Hóa ra tài khoản nặc danh của người quen nay chính là Ôn Tân Nhĩ.

“Tránh cho mấy người đó suốt ngày chỉ biết nói mấy lời chua ngoa chẳng có gì hay ho.” Ôn Tân Nhĩ cắn một xiên đậu hũ da cá chiên, lớp da bên ngoài được chiên vàng giòn, bên ngoài thì xốp mà bên trong lại mềm, còn có vị ngòn ngọt, bên ngoài lớp da còn được phủ một lớp bột ớt, vừa thơm vừa cay. 

Tạ Quan Tinh có chút ngại: “Chị ấy sẽ không tức giận đấy chứ?” 

“Cái này thì còn gì đâu?” Ôn Tân Nhĩ không để bụng nói: “Chuyện hai người hẹn hò tớ không nói thì cũng chả giấu được mấy ngày đâu.” 

“Sao hả? Ôn Nhiễm muốn làm cái gì? Tính nuôi cá* à?” Lời nói của Ôn Tân Nhĩ thật sự khiến người khác kinh ngạc, giống như hoàn toàn không không phải nói người thân của mình. 

Nuôi cá

Tạ Quan Tinh cởi áo khoác ngồi lên ghế, cậu cười nói: “Ôn Nhiễm không làm vậy đâu.” 

Ôn Nhiễm sẽ không làm vậy. 

Cậu cũng sẽ không cho người khác có cơ hội đến gần Ôn Nhiễm.

Cậu nhất định không cho phép.

“Không ổn rồi, cay quá, A Nhượng rót giùm tớ ly nước với.” Ôn Tân Nhĩ cay đến mức đôi môi đỏ bừng mà vẫn còn muốn ăn tiếp, cậu thuận tay đưa ly nước sang cho Tạ Quan Tinh. 

Tạ Quan Tinh đứng lên giúp cậu ấy rót nước, khi cậu đặt ly nước xuống bàn Ôn Tân Nhĩ thì màn hình điện thoại của cậu ấy đột nhiên sáng lên trước mắt cậu. 

Là một dãy số điện thoại vùng này nhưng rất lạ. 

Người này gửi tin nhắn trực tiếp chứ không phải gửi tin nhắn Wechat.

“Ai vậy?” Ôn Tân Nhĩ lẩm bẩm một câu rồi nhoài người qua xem. 

Thị lực của Tạ Quan Tinh rất tốt, cậu chỉ cần nhìn lướt qua đã đọc được hết nội dung tin nhắn, ánh mắt cậu lập tức thay đổi. 

Nội dung tin nhắn là: 

[Tôi thích chị Ôn Nhiễm, ai cũng không thể cùng tôi tranh!] 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.