Công chúa Tín Thiện, tên gọi “Thấm Dao”, là muội muội của Chiếu Vương, từ nhỏ thông minh mỹ mạo, có tình cảm một lòng một dạ với Chiếu Vương.
Khi Chiếu Vương còn chưa kế vị, mấy huynh đệ vì vương vị mà tranh đấu gay gắt, liên tiếp sử dụng các loại âm mưu quỷ kế, lúc ấy, Chiếu Vương tương đối yếu thế, tình huống hung hiểm vạn phần.
Năm Thấm Dao mười lăm tuổi, Chiếu Vương bị thích khách tập kích, vì bảo hộ người huynh này, Thấm Dao lấy thân chắn đao, suýt nữa thì không giữ được mạng sống. Chiếu Vương một bên tức giận chuyện vương muội bị thương, một bên lại mượn cơ hội này chèn ép Vương Tử còn lại, lần lượt lấy được sự ủng hộ của Thái Hậu, trọng thần văn võ, cuối cùng đã ngồi lên ngai vàng như ý nguyện.
Mới đăng cơ chỉ một năm, Quốc Vương Chiếu Quốc đã bỏ tù, giết hại lần lượt từng huynh đệ một, kể cả những nữ tử thân quyến cũng không buông tha, duy chỉ có Thấm Dao vẫn hưởng tôn vị như cũ. Hành động liều mình bảo vệ lúc đó, đã đổi lấy sự bình an sau này.
Thấm Dao dưỡng thương nửa năm là khỏi hẳn.
Chiếu Vương dấy lên một đoạn tinh phong huyết vũ*, tuy rằng đã giải quyết những người tranh đoạt vương vị còn lại, nhưng cũng chôn xuống mầm mống tai họa cho cục diện chính trị vững chắc, trong chốc lát, trên dưới trong triều thần hồn nát thần tính**, mỗi người đều cảm thấy bất an, lại thêm việc Du tộc bên ngoài không ngừng quấy rối, khiến cho tiếng oán giận của dân chúng khắp nơi, thế cục hỗn loạn.
* Tinh phong huyết vũ: Gió tanh mưa máu.
* Thần hồn nát thần tính: Sợ bóng sợ gió.
Đúng lúc này, có một võ giả cường thế quật khởi, tập hợp những người dũng cảm ở quê hương chống lại kẻ thù bên ngoài, chiến đấu gian khổ, đã giành được thắng lợi hoàn toàn, uy danh còn vang dội hơn cả đội quân chính quy.
Chiếu Vương nghe thấy, lập tức phái người tiến hành phong thưởng, cũng muốn chiêu mộ vị tướng này cho quốc gia.
Không ngờ người này thật là kiêu ngạo điên cuồng, nói trừ khi Quốc Vương Chiếu Quốc tự mình đến mời, nếu không sẽ không chịu nhận mệnh.
Chiếu Vương giận dữ, bất đắc dĩ lúc này lại muốn dùng người, đây là nhân tài quân sự khó có được, hắn thật sự không muốn buông tha, chỉ có điều ngại thể diện, nhất thời tình thế khó xử.
Thấm Dao biết được việc này, chủ động xin đi trước thuyết phục.
Chiếu Vương mừng rỡ, muốn phái một đội người ngựa đi hộ tống nhưng Thấm Dao khéo léo từ chối, chỉ dẫn theo vài người hầu thân cận đã nhẹ nhàng đi trước.
Tên võ giả kia vốn còn cảm thấy không phục với vị Chiếu Vương này, tuy nhiên, sau khi tiếp xúc với Thấm Dao, cuối cùng hắn cũng bị rung động, cam tâm tình nguyện tiếp nhận phong thưởng của triều đình. Nhưng hắn đưa ra một yêu cầu, là muốn thú Thấm Dao làm thê tử.
Nếu yêu cầu này bị Chiếu Vương biết trước, chắc chắn sẽ quả quyết cự tuyệt. Người võ giả này tuy là Lương tịch, lại có gia tài lớn, nhưng địa vị cách xa công chúa, lại đã gần bốn mươi tuổi, mà Thấm Dao lại đang tuổi trẻ, cho dù như thế nào, tên võ phu này cũng không thể xứng được.
Nhưng mà Thấm Dao chỉ suy nghĩ một ngày, đã chính mồm đáp ứng yêu cầu của hắn.
Lúc này Chiếu Quốc không có người tài lớn để dùng, loạn trong giặc ngoài, nếu không thể ổn định thế cục đúng lúc, bất cứ khi nào cũng sẽ bị nước khác lợi dụng mà đánh chiếm vào. Vì thế Thấm Dao dứt khoát lựa chọn như vậy, trong lòng nàng, trước có quốc gia và huynh trưởng, cuối cùng mới là bản thân mình.
Võ giả Vu Chử được phong làm thượng tướng của Chiếu Quốc, thú Thấm Dao, muội muội của chiếu Vương làm thê tử, có đủ cả quyền quý cùng mỹ nhân, làm cho người đời thèm muốn ngưỡng mộ.
Đương nhiên Vu Chử cũng không cậy mình được vinh sủng*, hắn thiện chiến, dũng mãnh, mang binh quét ngang khắp nơi, đem từng tên Du tộc ngang ngược đuổi ra khỏi lãnh thổ của Chiếu Quốc, nhanh chóng dẹp yên họa loạn, đồng thời hắn còn đề bạt nhiều tướng lĩnh vĩ đại cho Chiếu Quốc, khiến cho chỉnh thể thực lực quân sự của Chiếu Quốc tăng lên nhanh chóng.
* Vinh sủng: vinh quang và sủng ái.
Tại năm thứ hai sau khi thế cục ổn định, Thấm Dao sinh cho Vu Chử một người con trai, gọi là “Vu Việt”.
Hai người nam nữ tuổi tác chênh lệch, nhờ có hài tử sinh ra mà tình cảm càng trở nên nồng nàn.
Nhưng mà Vu Chử trời sinh kiêu ngạo không khuất phục, hành sự huênh hoang, lại nhờ chiến công hiển hách, thế lực ở trong triều ngày càng trở nên khổng lồ, có khi ngay cả mệnh lệnh của Chiếu Vương cũng âm phụng dương vi*. Đây là tối kỵ của thần tử, quá sắc bén sẽ bị ghen ghét đố kỵ.
* Âm phụng dương vi: Bằng mặt không bằng lòng.
Thấm Dao đã tìm mọi cách khuyên nhủ nhưng không có kết quả. Nàng lại trấn an huynh trưởng của mình vài lần, hi vọng có thể giảm bớt quan hệ giữa hai quân thần. Tuy nhiên, Chiếu Vương không phải là người có thể độ lượng, dễ dàng tha thứ, mà thế lực của Vu Chử cũng đã uy hiếp đến quyền uy hắn rồi.
Khi Vu Việt chín tuổi, rốt cuộc Chiếu Vương cũng hạ quyết định, quyết tâm diệt trừ Vu Chử. Nhưng Vu Chử vũ lực hơn người, nếu như xung đột trực tiếp, chẳng những sẽ đưa tới chỉ trích của những người trong triều, hơn nữa chắc chắn sẽ tổn thất thảm trọng. Vì thế hắn âm thầm hạ mệnh lệnh kế tiếp cho Thấm Dao, muốn nàng tìm cơ hội ám sát Vu Chử.
Thấm Dao hoảng sợ, người huynh trưởng mà nàng kính yêu lại muốn nàng tự tay giết chết phu quân của chính mình?
Thái độ của Chiếu Vương kịch liệt, nói rằng nếu như Thấm Dao đồng ý, ít nhất hài tử của nàng còn có thể được bảo toàn; còn nếu như nàng không đồng ý, như vậy, cả nhà và vây cánh của bọn họ sẽ bị gán cho tội phản nghịch, cuối cùng, tất cả chỉ có đường chết.
Thấm Dao nhận lấy lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời của nàng, một bên là huynh trưởng nàng kính yêu, một bên là trượng phu và hài tử của nàng. Cho dù nàng có lựa chọn như thế nào, nàng đều sẽ trở thành tội nhân.
Sau khi thống khổ dày vò một tháng, nàng lựa chọn chĩa đao về phía phu quân của mình. Nàng rất rõ ràng quyết tâm và tàn nhẫn của vương huynh, cho dù nàng và phu quân có tiến thoái như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể ôm nỗi hận mà chết, nếu như không lo lắng cho hài tử, có lẽ nàng sẽ vui vẻ mà nhận kết quả này. Nhưng mà, nàng không thể không suy nghĩ cho hài tử.
Những thứ xinh đẹp thường thường sẽ mang theo nguy hiểm, Thấm Dao hạ mê dược phu quân, Vu Chử không hề phòng bị, cho tới bây giờ, hắn chưa từng nghĩ tới, con người võ dũng vô địch như hắn, lại có một ngày chết mà không biết trong khi ngủ mê, chết ở chính trong tay thê tử âu yếm của mình.
Khi đao đâm vào ngực Vu Chử, Thấm Dao chảy lệ, trong lòng lại biến thành nước lặng.
Thượng tướng Vu Chử, đầu tiên bị thích khách hạ mê dược, sau đó bị đâm vào ngực mà chết.
Thấm Dao dùng cái giá quá lớn để đổi lấy tương lai của hài tử. Nàng hi vọng trong tương lai, hài tử của nàng có thể làm Chư Hầu Vương an phận ở một góc, đạt được một mảnh đất phong cách xa Vương đô, cho dù có xa xôi cũng không sao cả, khi sinh thời, Chiếu Vương sẽ không được trừ bỏ tước vị của hắn.
Chiếu Vương đã đáp ứng hiệp nghị, đồng thời yêu cầu Thấm Dao phải mang theo bí mật này xuống mồ, vĩnh không được tiết lộ ra ngoài.
Từ nay về sau, Thấm Dao ở trong phủ đệ, không hỏi thế sự.
Mà Vu Việt từ nhỏ đã thông minh sáng lạn, tính cách lại cứng cỏi, lần lượt bái hai vị vi sư vô cùng tài giỏi đương thời, luyện võ học văn, khắc khổ không nghỉ. Sau đó lại gia nhập hắc thiết kỵ, hộ tống lão tướng quân tiến hành thực diễn luyện chiến, khi tuổi còn nhỏ đã lãnh đạo tam quân.
Khi Vu Việt mười sáu tuổi, Chiếu Vương không để ý đến phản đối của chúng thần, phong hắn làm Chư Hầu Vương, ban thưởng cho đất phong “Nhung Trăn”. Từ đó, Vu Việt trở thành người duy nhất có được đất phong Chư Hầu Vương ở Chiếu Quốc.
Sau khi Vu Việt được phong hào ba ngày, lần đầu tiên Thấm Dao đi ra khỏi phủ, nàng đi bộ hơn mười dặm đến trước mộ của phu quân Vu Chử, tự sát thân vong.