Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 1 - Chương 7: Tự tiến cử thành công



Chỉ mấy ngày sau, đội trưởng Hứa đã đến khách quán tìm Mặc Phi bàn về chuyện mua mặt gương trang điểm.

Lúc đội trưởng Hứa tiến vào phòng thì không khỏi nhìn Mặc Phi nhiều thêm vài lần. Khoảng thời gian trước, người thiếu niên này ăn mặc tầm thường nhưng không giấu được vẻ tao nhã, hôm nay gột rửa đi bụi bẩn và khí sắc mỏi mệt, thay vào trường bào lịch sự chỉnh tề, ngay lập tức giống như bông sen sau cơn mưa, trong vắt tú lệ.

Đội trưởng Hứa lại thầm nghĩ: Thật đáng tiếc! Giá như “Hắn” là Bình tịch thì mình đã có cách lấy tới tay rồi.

Điều chỉnh lại sắc mặt, đội trưởng Hứa hành lễ với Mặc Phi rồi nói: “Mấy ngày không gặp, nhìn khí sắc của công tử rất tốt nhỉ.”

“Cũng nhờ phúc của đội trưởng Hứa.” Mặc Phi nói như thế không phải muốn lấy lòng, nếu không có đội trưởng Hứa chủ động đưa tiền đặt cọc, sợ rằng hiện tại ngay cả một nơi để ở nàng cũng không có chứ đừng nói đến mua một số y phục hay bút sách gì.

“Ha ha.” Đội trưởng Hứa cười nói, “Nghe nói Văn Trọng tiên sinh đã chính thức đầu nhập vào phủ Đại vương tử, tại hạ vẫn còn chưa kịp chúc mừng đâu.”

Mặc Phi thản nhiên nói, “Tiên sinh học thức hơn người, tiền đồ không thể hạn lượng. Nếu như đội trưởng Hứa đến gặp tiên sinh, xin hãy thuận tiện thay tại hạ chúc chúc mừng nhé.”

“Chỉ một cái nhấc tay thôi mà, tại hạ sẽ chuyển lời cho công tử.”

Đội trưởng Hứa lại khách sáo vài câu mới nói đến chủ đề chính: “Còn về mặt gương kia, tại hạ đồng ý mua với giá 800 lượng bạc, không biết ý công tử thế nào?”

“Đội trưởng Hứa có thể chi ra 800 lượng bạc đã là tốt lắm rồi.” Mặc Phi thản nhiên trả lời.

Bởi vì Mặc Phi hoàn toàn không biểu cảm, đội trưởng Hứa nghĩ không ra, rốt cuộc lời này của “Hắn” là xuất phát từ chân tâm, hay chỉ là để ứng phó. Bởi vậy hắn không thể không nói thêm: “Đương nhiên, nếu là quý nhân hay quan lại mua thì giá sẽ rất cao, chỉ có điều, lấy giá trị con người của tại hạ mà nói, 800 lượng đã là giá cao nhất mà tại hạ có thể chi ra rồi.”

Mặc Phi đương nhiên sẽ không tin đối phương nói thật, là thương nhân nhiều năm, khi mặc cả sẽ tuyệt đối không để lộ nội tình. Nàng dám nói nếu đem bán mặt gương này cho quý tộc khác, giá ít nhất sẽ là 2000 lượng bạc. Chẳng qua nàng không để ý, đối với nàng mà nói, 800 hay 2000 lượng cũng đều giống nhau mà thôi, nếu không có bối cảnh sau lưng, có nhiều tiền cũng chỉ mang đến tai họa.

Vì thế nàng gật đầu nói: “Đội trưởng Hứa đã giúp tại hạ rất nhiều, chỉ là một mặt gương thôi mà, 800 thì 800 vậy!”

Đội trưởng Hứa lập tức vui vẻ ra mặt, vội vàng nói lời cảm tạ.

Mặc Phi đứng dậy lấy mặt gương ra khỏi túi, vuốt nhẹ vài cái, sau đó mới đưa cho đội trưởng Hứa.

Đội trưởng Hứa đưa hai tay tiếp nhận, bảo bối này khiến cho hắn không thể ngừng quan sát, tuy rằng đã được xem một lần, nhưng khi nhìn thấy vẫn không nhịn được mà kinh ngạc tán thán.

Mặc Phi suy nghĩ một hồi lại nói: “Vật này là cái duy nhất trên thế gian, xin hãy giữ gìn cẩn thận, nếu như mang tặng cho người khác cũng đừng nói ra tên của tại hạ, để tránh việc có người đến kiếm chuyện sinh sự.”

“Công tử nói đúng.” Đội trưởng Hứa thu liễm sắc mặt, lúc này hắn mới phát hiện, kỳ thực không phải người thiếu niên này không biết giá trị của mặt gương, chẳng qua là người ta không để tiền tài ở trong mắt mà thôi, nếu không cũng sẽ không thờ ơ với hơn một nghìn lượng bạc.

Người này thật không đơn giản. Đội trưởng Hứa vẫn chỉ chú ý đến bề ngoài của “Hắn” cũng bắt đầu tự xem xét lại bản thân mình.

Lần này đội trưởng Hứa hành động rất nhanh chóng, lập tức gọi người đưa bạc tới đây, khoảng chừng một rương. Sau khi xong chuyện cũng không ở lại, cáo từ một tiếng đã rời đi.

Mặc Phi tiễn bước đội trưởng Hứa, sau đó cũng không nhìn số bạc mà thu luôn vào trong ba lô, cái này cũng thật là nặng.

Hiểu được chuyện này, Mặc Phi ngồi vào bên thư án, mở thẻ tre trống đã chuẩn bị từ trước ra – mấy thứ này, kể cả y phục lẫn đồ dùng hàng ngày đều mua ở chỗ tiểu nhị, nàng vẫn không đi ra khỏi cửa, ở đây, tùy tiện bất cứ lúc nào đều có thể chạm mặt một vị quý nhân vương đô nào đó, vì vậy càng phải làm việc cẩn thận hơn. Chỉ đến khi có được phù bài chứng minh thân phận, nàng mới có thể yên tâm dạo quanh phố xá. Mà việc hiện tại nàng phải làm, chính là tìm một chốn bảo vệ cho bản thân mình.

Khi Vệ Tuyên quyết định tìm đến Đại vương tử nương tựa, nàng cũng có tính toán, nhưng mà nàng không có phù bài, nếu cùng đi với Vệ Tuyên cũng không được tham dự, chỉ có thể dùng thân phận gia phó đi vào, sẽ không khỏi bị người xem nhẹ. Cho nên, biện pháp tốt nhất là tự tiến cử, viết một bản văn thư kiến nghị khiến cho Đại vương tử coi trọng, đồng thời cố gắng đạt được một thân phận chính thức. Tin rằng qua những lời nàng nghe được về thái độ làm người của Đại vương tử, hẳn là Đại vương tử sẽ không keo kiệt giúp nàng chuyện nhỏ này.

Ánh mắt nhìn về phía thẻ tre, trong lòng Mặc Phi yên lặng nhớ lại một lần. Về thế cục quốc gia và chiến tranh thời đại này, nàng không được tận mắt chứng kiến, cho nên sẽ không bình luận, miễn cho người khác chê cười. Nhưng dù cho chiến hỏa có liên miên đến đâu, có một điều tuyệt đối quan trọng nhất – chính là lương thảo.

Binh mã chưa động, lương thảo đi đầu*. Ai cũng đều hiểu được đạo lý này, sự phát triển của nông nghiệp quyết định sự tiếp viện có hùng hậu hay không của hậu phương một quốc gia, sau đó sẽ quyết định chiều hướng cuối cùng của chiến tranh.

* Binh mã chưa động, lương thảo đi đầu: khi chưa có chiến tranh thì lương thảo là quan trọng nhất.

Nếu nàng đã bị động lựa chọn quốc gia này, như vậy, nàng hi vọng có thể chủ động đề cao quốc lực của nó, có thể gia tăng, củng cố lợi thế của nó trong chiến tranh. Đương nhiên nàng cũng biết sức lực của mình chưa đủ, nhưng vẫn còn tốt hơn là không làm gì.

“Quân chủ tài đức ở phía trên, quản lý quốc gia mà dân chúng không bị đói ăn đói mặc, không phải hắn biết cày cấy cấp cho dân chúng ăn, dệt vải cấp cho dân chúng mặc, mà là hắn có khả năng thay dân chúng nghĩ cách làm giàu. Khi con người đang rét lạnh, không phải cứ có y phục ấm áp mới mặc; khi con người đang đói bụng, không phải cứ có thức ăn ngon mới ăn. Đói rét tới thân, sẽ không để ý liêm sỉ. Một người bình thường, ngày không có hai bữa cơm ăn sẽ đói bụng, quanh năm suốt tháng không mặc thêm áo sẽ thấy lạnh. Đói bụng mà không có cơm ăn, bị lạnh mà không có áo mặc, ngay cả từ mẫu* cũng không thể bảo vệ hài tử của nàng, quân vương sao có thể an lòng dân chúng [1]?” Khúc đầu, Mặc Phi trích dẫn lời của chính trị gia Triều Thác thời Đại Hán.

* Từ mẫu: mẹ hiền.

[1] Toàn bộ đoạn trên là bản tự dịch ra từ bản dịch nghĩa. Nguyên văn được trích ra từ “Luận quý túc sơ” của Triều Thác (晁错, 200 TCN-154 TCN).

“Muốn an ổn dân chúng, lấy phú quý mà răn dạy. Một ruộng không cày cấy, sẽ có người bị đói; một nữ không dệt vải, sẽ có người nhiễm lạnh.” Tiếp theo, bắt đầu từ trụ cột nông nghiệp của thời đại này, Mặc Phi viết ra một số phương thức trồng trọt tiên tiến, căn cứ vào sự bất đồng của đất đai và khí hậu bắc nam để tiến hành phân tích và trình bày, từ phương diện chọn giống, gây giống, kỹ thuật trồng trọt, bón phân, thuỷ lợi đều nói ra tỉ mỉ, “Hễ là nơi canh tác rộng lớn: đất rắn thì phải làm nó mềm, đất quá mềm thì phải làm nó rắn hơn. Đất đã được nghỉ ngơi thì sẽ tiếp tục trồng trọt, trồng trọt quá lâu thì cho đất nghỉ ngơi. Đất cằn cỗi thì cải tạo cho màu mỡ, đất màu mỡ thì trồng trọt cho đến lúc bạc màu. Đất cứng thì làm nó tơi xốp, đất tơi xốp thì lại tiếp tục trồng trọt. Đất bị ngập úng thì phải làm nó khô ráo, đất hạn hán thì phải làm nó ẩm ướt [1].”

[1] Toàn bộ đoạn trên là bản tự dịch ra từ bản dịch nghĩa, không đảm bảo hoàn toàn. Nguyên văn được trích ra từ quyển “Lã thị Xuân Thu – Sĩ dung luận đệ lục nhâm địa” của Lã Bất Vi.

Cuối cùng, trọng yếu chính là giới thiệu nông cụ, “Muốn lao động được năng suất, trước tiên phải có công cụ sắc bén”, thời đại này đã bắt đầu sử dụng nông cụ sắt, nhưng mà phần lớn không có hiệu quả cao. Ở trong này, Mặc Phi nhấn mạnh hình vẽ lưỡi cày, vật dụng gieo hạt, lưỡi hái, liềm móc, liềm phạt lúa, còn viết chú giải bên cạnh. Suy nghĩ một lát, Mặc Phi lại bổ sung thêm một guồng nước bằng đồng, “Lớn khoảng nghìn khoảnh, cao khoảng trăm thước, dẫn thông nước, cung cấp cho đồng ruộng.” Cái này sẽ là công cụ tưới tiêu lớn nhất.

Viết đến đây, bên này coi như đã xong, ngoại trừ cải tiến đồng ruộng, về phần chăn nuôi, cây rừng, rau củ… Mặc Phi đều chỉ viết đơn giản, dù sao cũng không cần phải viết hết ra ngay lập tức, chỉ cần khi kết thúc để lại một lời dẫn là được.

Nhìn một lần lại một lần, đến khi chắc chắn không có từ viết sai linh tinh, lúc này Mặc Phi mới thở phào một tiếng, chuyện còn lại là quan trọng nhất, chuẩn bị tốt tinh thần đi đến nơi ở của Đại vương tử.

Ngày tiếp theo, tâm trạng Mặc Phi có chút không yên, trong phòng dùng cơm, tay của nàng thỉnh thoảng lại sờ vào cuốn thẻ tre trong túi, ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng diễn luyện biểu hiện của mình sau khi đến phủ Đại vương tử. Cái này cũng không phải diễn kịch, làm không tốt có thể làm lại, nàng chỉ có cơ hội một lần, phải thành công.

Lúc này, tiểu nhị gõ cửa mang trà tiến vào, Mặc Phi vẫn nhìn ngoài cửa sổ, đúng lúc, chỉ thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm chạp phi qua.

Tiểu nhị cười nói: “Đại vương tử lại đi du chơi rồi.”

“Đại vương tử?” Lúc này Mặc Phi mới hoàn hồn, hỏi chính xác, “Đại vương tử ở đâu?”

Tiểu nhị chỉ phương hướng xe ngựa, nói: “Đó là xe ngựa chuyên dụng của Đại vương tử, trên đỉnh xe khắc Kim Long, ta biết rõ mà.”

Mặc Phi đi tới nhìn quanh, quả nhiên trên đỉnh xe ngựa có hoa văn trang sức màu vàng lấp lánh.

“Ồ, xe dừng lại.” Tiểu nhị bỗng nhiên lại nói.

“Đại vương tử đến chỗ này làm gì?” Mặc Phi hỏi.

“Ừm, chắc là tới Chiếu Tùng viên uống trà chơi cờ.” Tiểu nhị trả lời, “Chiếu Tùng viên là viện do tiến sĩ Lư Khâu xây dựng, chỉ nhóm quan to, quý nhân mới có thể đi vào, thỉnh thoảng Đại vương tử cũng đến đó nghỉ ngơi. Nếu mà Đại vương tử đến, những người khác chỉ sợ là tạm thời không thể đi được.”

Ánh mắt Mặc Phi sáng ngời, cái này không phải là cơ hội trời ban sao?

Nàng đóng sách lại, cho tiểu nhị mấy văn tiền thưởng rồi vội vàng đi đến Chiếu Tùng viên.

Xác nhận xe ngựa, lại nhìn hai thị vệ đang đứng trang nghiêm trước cổng, Mặc Phi ổn định tâm tình, tiến lên hành lễ: “Thứ dân Phù Đồ mang giản thư đến bái kiến, hi vọng Đại vương tử điện hạ ân chuẩn cho vào trong nói rõ ràng.”

Hai thị vệ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong đó một người nói: “Đợi.” Sau đó đi vào thông báo.

Không bao lâu, thị vệ kia đi ra khoát tay với Mặc Phi: “Chủ nhân của ta đã đồng ý.”

Tốt lắm, bước đầu tiên thuận lợi.

Mặc Phi mang sắc mặt lạnh nhạt theo thị vệ đi vào bên trong, đi qua hành lang gấp khúc, nhìn thấy trong đình cách đó không xa có ngồi hai nam tử, một người hơn năm mươi tuổi, là trưởng lão râu dài, một người hai mươi mấy tuổi, là nam tử mặc cẩm y. Người trước có thể là chủ nhân nơi này, người sau hiển nhiên là nhân vật mục tiêu của nàng – Đại vương tử Lệ Thần.

Mặc Phi cũng không nhìn lâu, cúi đầu yên lặng đi tới bên ngoài lương đình, hai tay nâng thẻ tre lên, hơi khom người hành lễ với hai người trong đình: “Thứ dân Phù Đồ, bái kiến Đại vương tử điện hạ.”

Cúi đầu, Mặc Phi không phát hiện vẻ mặt của lão giả trong đình có chút như cười như không, nam tử thì lại không có phản ứng gì, chỉ là ánh mắt hai thị vệ đang đứng thẳng ngoài đình hơi lạnh. Theo lý mà nói, lấy thân phận Mặc Phi đi bái kiến hoàng tộc thì phải làm lễ quỳ lạy, nhưng mà thực sự là Mặc Phi quỳ không nổi, chỉ có thể biểu hiện như vậy. Nàng còn không biết rằng lúc này, chỉ cần vị chủ nhân kia hơi mất hứng một chút, đầu gối nàng sẽ bị một kiếm đánh gãy.

“Thứ dân Phù Đồ? Gặp bổn vương có chuyện gì?” Giọng nói nam tử truyền tới, lạnh lẽo mà trầm thấp.

Mặc Phi hơi kỳ quái, không phải nghe nói Đại vương tử là người tao nhã ư? Vì sao lại khiến cho người ta có cảm giác bị áp bách vậy? Chẳng lẽ là quý khí bức người…

Xua đuổi tâm tư khác đi, nàng trả lời: “Phù Đồ là một người tha hương, thân không chỗ dựa, đi lại nhiều nơi, có xếp hợp được một số nông pháp cơ sở, cho nên cố ý đến bái kiến điện hạ. Nếu như điện hạ cảm thấy có thể dùng được, xin hãy ban thưởng cho Phù Đồ một thân Lương tịch, từ nay về sau, Phù Đồ sẽ một lòng mưu cầu vì điện hạ.”

Nam tử trầm mặc một lúc lâu, giống như đang đánh giá Mặc Phi. Một lúc sau mới nói: “Trình lên đây đi.”

Thị vệ lập tức lấy thẻ tre trong tay Mặc Phi dâng đến, nam tử chậm rãi lật xem.

Mặc Phi một mực yên lặng chờ đợi, tuy rằng sắc mặt của nàng bình thản trước sau như một, nhưng mà kỳ thực trong lòng rất bồn chồn, cảm giác thời gian trôi qua quá chậm.

Chỉ một lúc sau, nam tử cầm thẻ tre trong tay giao cho lão giả bên cạnh: “Lư lão cũng xem đi.”

Lão giả nhận lấy chuyên tâm xem xét, có chút động dung nhẹ giọng nói: “Quả thực là một nhân tài.”

Nam tử gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Mặc Phi, thản nhiên nói: “Giản thư này hình như vẫn chưa viết hết, hi vọng sau này ngươi có thể sớm hoàn thành.”

Trong lòng Mặc Phi khẽ động, nói: “Ý của điện hạ là…”

“Hôm nay ngươi hãy quay về thu thập hành lý, ngày mai đến phủ xin phép.”

Mặc Phi còn chưa kịp tạ ơn, nam tử kia lại nói: “Nhưng mà không phải đến phủ Đại vương tử, mà là phủ Nhung Trăn vương. Bổn vương là Nhung Trăn vương Vu Việt.”

Mặc Phi nhất thời hóa đá, Nhung Trăn vương Vu Việt? Vu Việt không phải đại tướng quân hắc thiết kỵ sao? Làm sao lại biến thành Nhung Trăn vương thế này? Lại làm sao có thể ngồi trên xe ngựa của Đại vương tử?

Nàng ngẩng đầu lên, quả nhiên trong lương đình, nam tử mặc cẩm y đang ngồi nhìn hơi quen mắt, lần trước vội vàng nhìn thoáng qua, tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt, nhưng khí thế này lại hoàn toàn tương tự.

Nàng… thực sự lầm đối tượng…

“Ha ha.” Lão giả kia cười ha hả, vẻ mặt vô cùng sung sướng, trêu chọc nói, “Không thể tưởng được, Vu Việt ngươi mà cũng có người nhận sai!”

Vu Việt không để ý lắm, không hề nhìn về phía Mặc Phi, thản nhiên nói: “Ngươi lui xuống đi, ngày mai tới phủ Nhung Trăn vương.” Giọng điệu tuy nhẹ nhưng mang theo khẳng định đáng tin.

Đại nhân, nàng muốn bái kiến Đại vương tử cơ mà! Vị đại tôn này, tiểu nữ tử thật tình không thể kháng cự được sao!

Có thể không đi sao?

Hiển nhiên, không có khả năng. Mặc Phi có chút xúc động đi theo thị vệ ra cửa.

Ánh mắt nhìn về xe ngựa ở một bên, trong lòng khóc không ra nước mắt. Vì sao vị đại tướng quân này lại ngồi trên xe ngựa của Đại vương tử thế!

Sau này Mặc Phi mới biết được, thì ra ngày đó Vu Việt mới đi ra từ phủ Đại vương tử, Đại vương tử thấy hắn không mang xe ngựa, cho nên đưa xe ngựa của mình cho hắn mượn.

Sai sót ngẫu nhiên như thế, vốn dĩ muốn vào phủ Đại vương tử, Mặc Phi lại tiến nhập phủ Nhung Trăn vương.

Ngày sau Đại vương tử mà biết việc này, cũng không biết sẽ hối hận vì đã đưa xe ngựa cho hắn mượn như thế nào nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.