Nhóm người Lư Khâu và Mặc Phi chế định ra kế hoạch phát triển trong năm năm, thậm chí là mười năm cho tương lai của Chiếu Quốc, theo sự cải cách quan chế, chức vụ sẽ được chia nhỏ, nhu cầu nhân tài của triều đình cũng ngày càng lớn hơn. Nhưng mà tri thức ở thời đại này không được phổ biến rộng rãi, Mặc Phi đã cố ý đề xướng chính sách khoa cử cũng không được thực thi, chỉ có thể gia tăng số lượng thông quaviệc tự tiến cử bản thân hoặc được người khác tiến cử,nhằmthống nhất sát hạch, tậnkhả năng chọn lựa những nhân tài có đủ tư cách.
Lúc trước Mặc Phi đã lợi dụng việc biên soạn Tứ khố toàn thư để hấp dẫn tài sĩ khắp nơi quy tụ ở Nhung Trăn. Triều đình của khi đó cũng bố cáo chiêu nạp hiền tài, tài sĩ trên khắp đất nước đều sôi nổi.
Mà lần sau, việc tổng điều tra dân cư thổ địa ở Tiệm Hề của Mặc Phi đã đi tới hồi kết, chỉ còn các quan viên đại tộc là vẫn chưa thống kê. Ý của Mặc Phi là để cho những người này chủ động công bố điền sản của mình, trách việc xảy ra xung đột trong lúc điều tra.
Tiệm Hề là quốc đô của Chiếu Quốc, là nơi phú hộ, quyền quý, đại thần và rất nhiều danh môn sĩ tộc tập trung, quan viên chức vụ nhỏ không dám đắc tội, càng chẳng nói đến việc đi điều tra. Cho nên Mặc Phi đã đưa ra sự nhượng bộ này với các vị đại thần, tôn trọng địa vị của bọn họ, đáng tiếc bọn họ vẫn không hiểu rồi còn bất mãn.
“Phù Đồ đại nhân, từ khi vào triều tới nay đại nhân đã cải cách thẳng thừng, không để thể chế cũ vào mắt, bây giờ lại còn ngông cuồng muốn chúng ta công bố điền sản, rốt cuộc thì ý của đại nhân là gì đây?”
Sau buổi triều, mọi người tụ tập ở Minh Chủy Uyển, Thượng thư lệnh Quách Hoài là người đầu tiên chất vấn Mặc Phi.
“Chư vị đại nhân đừng hiểu lầm, điều tra điền sản là tổng điều tra trên cả nước,mỗi nhà mỗi hộ, không phân biệt đẳng cấp và địa vị, đâu phải là hạ quan nhằmvào chư vị.” Mặc Phi cũng không chú ý đến thái độ của đối phương, trả lời với vẻ mặt lạnh nhạt.
Tả phó Xạ Chúc Trạch nói: “Phải không? Tài sản của chúng ta đã sớm được ghi lại, nếu như đại nhân không nhằm vài chúng ta, thế thì hà tất phải tra nữa?”
“Đúng vậy.” Trung thường thị Ngô Ưu the thé nói, “Nếu như đại nhân nhất định cứ tra lại, thế thì chính là nghi ngờ và vũ nhục chúng ta, chúng ta không thể đồng ý được.”
Mặc Phi ngồi ngay ngắn bên bàn, bình tĩnh nói: “Có lẽ Ngô thường thị đã hiểu lầm rồi, nếu như hạ quan nói tra là tra, thế thì đã không hỏi ý kiến của các vị đại nhân.”
Ngô Ưu cả giận nói: “Đây mà là hỏi ý kiến mà đại nhân nói sao? Đại nhânyêu cầu chúng ta công bố tài sản, thế thì có khác gì với việc thoát y ở trước mặt mọi người?”
Lời vừa nói ra, không ít quan viên đều cúi đầu ho khan.
Có lẽ Ngô Ưu cũng biết mình dùng từ không được nhã nhặn cho lắm, sắc mặt không thay đổi nói: “Từ khi quốc gia chúng ta thành lập tới nay chưa bao giờ từng có tiền lệ này, cho dù là quốc quân cũng không thể tùy tiện tra hỏi tài sản riêng của thần tử.”
“Chỉ là điền sản mà thôi, không cần phải công bố tài sản.” Mặc Phi nói không nhanh không chậm, “Mà nếu như tài sản của mấy vị đại nhân đã sớm được ghi lại,vậy thì báo ra một lần nữa cũng có gì khó khăn đâu?”
Ai mà nhớ được lúc trước đã ghi bao nhiêu? Trong lòng của rất nhiều người đều toát ra ý nghĩ này.
Quách Hoài cười lạnh: “Báo lại lần nữa? Lần này báo điền sản, có phải lần sau sẽ là báo gia sản hay không?Đại nhân coi thế gia quý tộc là cái gì? Là đất nặn để mặc cho đại nhân vân vê chắc?”
“Phù Đồ đại nhân nên làm việc một cách thấu đáo đi, làm xằng quá mức đều không có lợi cho cả người và ta đâu.” Chúc Trạch dùng ngữ khí giống như dạy bảo cho vãn bối.
Mặc Phi nhìn quét một vòng, cẩn thận hỏi: “Nói như thế, chư vị đại nhân đều không muốn hợp tác cùng với hạ quan?”
Phần lớn mọi người đều gật đầu xác nhận, nói ra miệng,không tuân theo thể chế thì không hay cho lắm.
“Nếu đã như vậy,” Mặc Phi gằn từng chữ, “Vậy thì hạ quan phải tự mình đi điều tra rồi.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều xù hết lôngnhư mèo bị giẫm đuôi.
“Phù Đồ, chớ có khinh người quá đáng!” Quách Hoài nổi giận nói, “Bản quan cũng muốn xem xem, có ai dám giúp ngươi tra?”
Sắc mặt Mặc Phi không thay đổi nhìn Minh Hàn đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này vẻ mặt hắn thản nhiên, như thể xung quanh chẳng có gì liên quan đến hắn. Mặc Phi dám khẳng định, từ mấy năm trước Minh Hàn đã gài sẵn cơ sở ngầm vào nội bộ của những người này, lúc trước hai vị vương tử cũng bị tính kế là vì đó. Vu Việt phong cho hắn là Ngự sử giám sát bách quan, lại còn bí mật kiêm nhiệm tổng hợp tình báo, mọi sự thay đổi trong triều đều đã nằm toàn bộ trong lòng bàn tay hắn.
Nếu Mặc Phi muốn điều tra, thì cũng chỉ là một việc dễ dàng.
Nhấc chéntrà trên mặt bàn lên, Mặc Phi cụp mắt, thản nhiên hỏi một câu: “Chư vị đại nhân có chắc là muốn hạ quan tự mình đi điều tra không?”
Trong uyển im phắc không tiếng động.
Một lát sau, Ngô Ưu mới the thé nói: “Bản quan lại quên mất là Phù Đồ đại nhâncó đại tài đủ để nắm giữ toàn bộ sự vụ trong triều, quan lớn hay quan bé cũng đều là hạng người vô dụng, điều tra chút điều sản cũng chỉ là một việc nho nhỏ mà thôi.”
“Nếu như đại nhân đã có năng lực lớn như thế, vậy trong triều còn cần lão thần chúng ta làm gì? Không bằng từ quan tập thể cho xong việc.” Chúc Trạch âm u nói.
“Nếu như chư vị đại nhân muốn từ quan, vậy hạ quan cũng không phản đối.” Mắt phượng của Mặc Phi quét một loạt toàn trường, ánh mắt lợi hại, nhưng lại không ai dám đối diện, “Nhưng mà, chư vị có chắc sau khi từ quan có thể sống yên ổn quãng đời còn lại không?”
Thời đại này cấp bậc rất nghiêm ngặt, đã quen nhìn thấy cảnh quyền thế lấn áp dân lành, lấy việc trái pháp luật ra làm thú vui. Rất nhiều điền sản tư nhân không hề có giấy tờ chứng nhận, tạo thành tổn thất cực lớn cho triều đình, đồng thời cũng tổn hại đến lợi ích của dân chúng. Nếu thực sự muốn truy cứu, không mấy ai có thể trốn được trách nhiệm.
Ở trong thời kì chiến tranh thì việc này không tránh được, nhưng trong một quốc gia hòa bình thống nhất, không thể cổ vũ loại chuyện này, nếu không tất sẽ đánh mất lòng dân.
Mặc Phi hiểu rõ, rằng tầng lớp thông trị sẽ luôn chiếm đặc quyền, tất nhiên, loại chuyện này trăm ngàn năm cũng khó mà thay đổi. Nhưng chuyện gì cũng phải có mức độ, nàng không thể tuyên truyền bình đẳng ngang hàng vào lúc này, nhưng ít ra đặc quyền thống trị cũng phải ở trong một phạm vi có thể khống chế, nhằm tránh việc hình thành tình trạng phân hóa giàu nghèo.
Thứ cuối cùng có thể quyết định phồn vinh của một quốc gia không phải là số lượng của những người quyền quý ít ỏi, mà là trăm ngàn vạn những dân chúng cần lao.
Sự cứng rắn của Mặc Phi khiến cho tất cả những người ở đây biến sắc mặt.
“Hắn” uy hiếp một cách trắng trợn như vậy, mọi người dùng việc từ quan tập thể uy hiếp “Hắn”, “Hắn” lại lợi dụng tính mạng người thân của bọn họ ra để phản công,cho dù bọn họ có thực sự kiên quyết từ quan thì lúc này triều đình cũng đang chiêu mộ nhân tài với số lượng lớn, tài sĩ khắp nơi trong nước sẽ nhanh chóng tụ tập về Tiệm Hề, triều đình cũng chẳng phải lo lắng về vấn đề thiếu thốn nhân lực. So với những vị lão thần rởm an nhàn đã lâu, lớp thanh niên tài tuấn mới lại càng có thêm sức sống và lý tưởng hơn, bọn họ chỉ còn thiếu kinh nghiệm và danh vọng.
Huống hồ có Vu Việt ủng hộ, Mặc Phi chẳng hề lo lắng những đại thần này sẽ hợp tác tạo phản, bằng với thanh danh của hắn và thanh danh thượng khanh của nàng, có muốn gây kích động lòng dân cũng không được.
Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều vô cùng khó coi, có lẽ là từ khi bọn họ làm quan tới giờ, chưa bao giờ gặp được một người có gan khiêu chiến với quyền uy thẳng thừng giống như Mặc Phi. Cái gọi là vô dục tắc cương*, “Hắn” cần cù chăm chỉ, làm quan thanh liêm, phẩm tính lương thiện, gần như không có tì vết, ngoại trừ quan hệ ái muội với Chiếu Vương. Nhưng điều này cũng không thể trở thành vũ khí để công kích “Hắn” được, thứ nhất là không ai muốn làm Vu Việt tức giận, thứ hai là bản thân Mặc Phi vốn đoan chính, cảm phục quần hùng bằng tài năng, không còn lời nào để nói.
* Vô dục tắc cương: không có dục vọng thì có thể giữ cho mình ngay thẳng (một người, nếu như không có không có dục vọng gì, vậy thì người đó chẳng có gì phải sợ).
Từ trước đến nay Chiếu Quốc thịnh hành nam phong, nhưng mà nhóm những kẻ sĩ cũng chẳng ai dám khinh thường Mặc Phi. Đây chính là sức hấp dẫn của cá nhân, một người, người mà cống hiến và đức hạnh của “Hắn” đã vượt lên trên chuẩn mực bình phàm,chút tì vết nho nhỏ cũng chẳng thể làm tổn hại gì đến “Hắn”, ngược lại còn được người đời ca tụng hết lời.
Quách Hoài lấy lại sức, cười giả lả nói: “Phù Đồ đại nhân nghiêm trọng rồi, chúng ta hưởng lộc của vương, sao có thể xem thường,bỏ bê chính sự được?”
“Đúng vậy, vừa rồi chỉ là lỡ lời,không thể coi là đúng được.” Mọi người đều nói ăn khớp với nhau, đồng thời âm thầm lau mồ hôi.
Mặc Phi gật đầu nói: “Hạ quan vẫn biết chư vị đại nhân luôn làm việc thỏa đáng, nhất định sẽ không hời hợt tùy hứng đâu.”
Trong lòng mọi người đều bùng nổ! Sao trên đời này lại có một người không theo lẽ thường như vậy chứ? Bộ không biết làm quan à!
“Không biết Phù Đồ đại nhân muốn chúng ta công bố điền sản như thế nào?” Khóe miệng Ngô Ưu run rẩy hỏi.
Mặc Phi đoán giờ phút này, phần lớn mọi người đều đang suy nghĩ làm sao để giày xéo chết nàng.
Nàng bình tĩnh nói: “Chư vị đại nhân báo ra bao nhiêu, hạ quan sẽ ghi lại bấy nhiêu, về sau sẽ dựa vào thứ này, nếu như tương lai có dư thừa ra, vậy cũng đừng trách hạ quan xử lý theo công bằng?”
Lư Khâu nghe vậy thì lộ ra nụ cười. Là Tể tướng của một quốc gia, bình thường ôngrất hiếm khi lên tiếng, mà một khi ông lên tiếng là đại biểu cho phương lược đã được định. Chuyện vừa rồi Lư Khâu đã nhìn rõ ràng, mặc dù không có ôngủng hộ nhưng Mặc Phi vẫn có thể chấn trụ những đại thần tự đề cao bản thân này. Mặc Quân Phù Đồ quả là không tầm thường.
Mọi người nghiến răng nghiến lợi, suy xét liên tục, cuối cùng đành thỏa hiệp chẳng còn cách nào. Tuy là Mặc Phi mới nhập triều không lâu, nhưng tâm trí hơn người, vô cùngquyết đoán, trong triều còn có Chiếu Vương và mấy vị thượng khanh ủng hộ, trong dân gian cũng có thanh danh vang xa như thế, hành sự có cương có nhu, không hề sợ hãi, khiến cho người ta phải né tránh mũi nhọn.
Chỉ là vào lúc này, trong lòng một vài người không nhịn được mà bốc lên sát ý.
Sắc mặt Minh Hàn không đổi đánh giá mọi người, lông mi hơi động đậy.
Khi tan cuộc, hắn đi đến bên cạnh đám người Quách Hoài, giống như vô tình nói:“Thời gian trước bản quan có đi du lãm tới mấy trang viên, đúng là cửa nhà hoa lệ, lộng lẫy nguy nga, lại còn cả hầm thất bí mật, mỹ nữ thướt tha, của cải loá mắt, khiến cho người ta lưu luyến không muốn trở về.”
Sắc mặt mấy người trắng bệch ngay tức khắc.
Minh Hàn tiếp tục nói: “Đáng tiếc Phù Đồ đại nhân lại không đượcchiêm ngưỡng, bỏ lỡ mất lạc thú đời người. À, không biết mấy vị đại nhân có hứng thú không?”
“Không, không…” Mấy người nói chuyện đều hơi run run.
Minh Hàn nhìn về phía xa xôi trước mặt, cảm thán nói, “Nơi đó có nhiều cao thủ canh giữ, mấy vị đại nhân đều là thân phận tôn quý, hẳn là không cần phải lo lắng đến sự an toàn của bản thân. Có điều lấy tính tình không kiêng nể của Phù Đồ đại nhân thì lại chưa chắc có thể bình yên vô sự, mấy vị đại nhân cảm thấy có đúng không?”
Mấy người run giọng nói: “Minh Hàn đại nhân nghiêm trọng rồi, toàn bộ Chiếu Quốc, có ai dám gây bất lợi đối với Phù Đồ đại nhân chứ?”
“Phải không? Bản quan đã lo lắng quá ư?”
“Lo lắng quá rồi, lo lắng quá rồi, tuyệt đối là lo lắng quá.”
“Có mấy vị đại nhân cam đoan thì bản quan cũng an tâm. Bệ hạ coi trọng Phù Đồ đại nhân như thế, nếu như không may xảy ra chuyện gì, bản quan thực sự rất lo triều đình sẽ nhuốm máu mất, như thế không phải là điềm xấu sao…” Nói xong không nhìn vẻ mặt của mấy người kia,chắp tay sau lưng rời đi.
Mấy người mồ hôi đầy mình nhìn bóng dáng của Minh Hàn, cuối cùng không dám nảy sinh tâm tư gì nữa.
Chẳng lẽ tất cả mấy vị thượng khanh của Chiếu Vương đều đáng sợ như vậy sao?
Mặc Phi rời đi dưới sự hướng dẫn của thái giám, tiến về phía Trí Ngộ điện, hôm nay phải giảng bài cho Lạc Thần, nàng muốn dùng bữa ở trong cung.
Khi đi qua một đoạn hành lang gấp khúc, bỗng nhiên cảm thấy một luồng gió ở phía sau, sau đó cảngười bị ôm ngang, mang vào trong một cung điện.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, thái giám dẫn đường cũng chưa nhận ra, cho đến khi đi được mấy thước mới phát hiện người phía sau đã biến mất…
“Bệ hạ, ngài đang làm gì thế?” Mặc Phi vừangửi thấy mùi đã biết là ai,nam nhân này lại dám làm càn ở trong cung như thế.
Bị áp đảo ở trên giường, quan phục của Mặc Phi hỗn độn, đan xen cùng một chỗ với áo bào của Vu Việt.
“Cô thấy cả rồi.” Vu Việt nhẹ giọng nói bên tai ở nàng, “Phong thái lấy một địch mười của Phù Đồ công tử.”
“Lúc ấy bệ hạ ở đó sao?” Mặc Phi nghiêng đầu hỏi không được tự nhiên.
“Ừ, Cô cứ tưởng sẽ nhìn thấy đám hồ ly giảo hoạt đối phó với một con nai cao ngạo, ai ngờ lại được nhìn một con báo nhạy bén chiến đấu với một bầy sói hống hách.” Vu Việt vừa nói vừa lướt môi qua cổ Mặc Phi.
Mặc Phi khẽ run, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, sau bữa trưa Phù Đồ còn phải dạy học cho Lạc Thần…”
“Dạy học?” Ánh mắt Vu Việt sắc bén nói, “Số thời gian Phù Đồ dành cho tên tiểu tử kia còn nhiều hơn cả Cô, Cô đã triệu mấy lầnmà Phù Đồ lại dám bỏ chạy! Phù Đồ nói, Cô nên trừng phạt Phù Đồ như thế nào đây?”
Mặc Phi chần chờ nói: “Không bằng phạt Phù Đồ chọn lựa nhân tài cho bệ hạ?”
Vu Việt nheo mắt, không lên tiếng.
“Bệ hạ…” Mặc Phi vừa mở miệng đã bị Vu Việt ngậm lấy cánh môi.
“Không, đừng…” Mặc Phi dùng hết sức lực tránh nụhôn của Vu Việt, bất đắc dĩ nói, “Bệ hạ muốn ép buộc Vu Phù Đồ ở đây ư?”
Vu Việt khàn khàn nói: “Cô vốn chỉ muốn trừng phạt một chút, nhưng mà Phù Đồ thực sự quá mê người…”
Lúc này ngoài cửa vọng tới một loạt xôn xao, có lẽ là thái giám kia đang đi tìm Phù Đồ bị mất tích.
Vu Việt hơi ngừng lại, trong mắt hiện lên vẻ ảo não nhưng cuối cùng vẫn buông nàng.
Mặc Phi thầm thở nhẹ, vừa đứng dậy lại bị Vu Việt giữ chặt,mạnh mẽ hôn môi một màn, cuối cùng nghe thấy hắn uy hiếp: “Đêm nay phải ở lại, nếu không nhất định Cô sẽ khiến Phù Đồ ba ngày không thể ra nổi cung!”
Mặc Phi im lặng, gật đầu đồng ý dưới cái nhìn của Vu Việt.
Lúc này Vu Việt mới vừa lòng thảnàng.
Đêm đó, Sùng Hi cung lại nghênh đón một đêm hương sắc không ngủ.
Áp lực hơn một tháng của Vu Việt đã bùng nổ, kéo dài chưa từng có.
Hiển nhiên, ngày hôm sau Mặc Phi đừng mong mà dậy nổi…