Y Mục Hãn đứng ở dưới tàng cây đình viện, lẳng lặng nhìn Mặc Phi đang hóng mát trên hành lang, ánh hoàng hôn nhu hòa chiếu nghiêng lên người nàng, tỏa ra một vầng sáng nhạt, nàng tùy ý tựa vào cột trụ, gió mát thổi tới, ánh mắt xa xăm, suy nghĩ như đã bay tới phương xa không biết tên rồi.
“Phù Đồ.” Y Mục Hãn không nhịn được đi tới nhẹ gọi tên của “Hắn”.
Y Mục Hãn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Có thể ở lại hay không? Trấn Đông Cao rất cần tiên sinh, mà ta cũng…”
“Tộc trưởng.” Mặc Phi nói, “Ngài là thủ lĩnh tộc Tháp Y, chỉ cần ngài coi những người dân trấn Đông Cao như tộc nhân của mình, như vậy trấn Đông Cao chắc chắn có thể phát triển lớn mạnh trong tay tộc trưởng. Điều Phù Đồ có thể làm đều đã làm rồi, có ở lại cũng không mấy tác dụng nữa.”
“Chẳng lẽ Phù Đồ không biết địa vị của mình ở trong lòng dân chúng sao?” Y Mục Hãn có phần kích động nói, “Tiên sinh tài hoa xuất chúng, nhân ái độ lượng, bất kể phú quý nghèo hèn đều đối xử bình đẳng ngang nhau, chế định ra tân pháp, giảm thấp khuế khóa, cải tiến nông cụ, khởi công xây dựng thuỷ lợi… Làm nhiều như vậy, lại vẫn bất chấp mà ra đi sao? Bọn họ đã sớm coi tiên sinh là sư trưởng, ân nhân, bằng hữu, nếu tiên sinh tới làm thủ lĩnh của trấn Đông Cao, chắc chắn sẽ hơn ta gấp cả trăm lần.”
“Tộc trưởng quá đề cao Phù Đồ rồi.” Mặc Phi quay đầu nhìn về phía xa, thản nhiên nói, “Trấn Đông Cao rất tốt, phong cảnh tú lệ, dân chúng thuần phác, đáng tiếc lại không phải nơi gửi gắm lòng của Phù Đồ.”
Y Mục Hãn hít sâu một hơi, xoay người, vẻ mặt ảm đạm. Kì thật hắn biết mình không giữ nổi người này, chẳng qua chỉ ôm chút hi vọng vô cùng nhỏ bé. Giờ đã nhận được đáp án, không hề ngoài suy đoán và ngạc nhiên.
“Tộc trưởng.” Giọng của Mặc Phi truyền đến, “Chẳng lẽ ngài không muốn nhìn xem, trấn Đông Cao từ một tay ngài thống trị có thể phát triển trở thành diện mạo ra sao ư?”
Y Mục Hãn không đáp lại, chỉ yên lặng nghe.
“Nhân số thịnh vượng, thương nghiệp phồn vinh, trăm họ an cư lạc nghiệp, nơi đây sẽ trở thành nơi đất lành trong chốn sơn non thâm sâu, tiếng tăm lan truyền. Tương lai như vậy, tộc trưởng không kì vọng sao?”
Trong mắt Y Mục Hãn chuyển sang thần thái sục sôi, hắn bỗng xoay người nói: “Ta, có thể làm được không?”
Mặc Phi khẳng định gật đầu: “Nhất định có thể.”
Y Mục Hãn nhìn thẳng vào ánh mắt của Mặc Phi, hồi lâu vẫn không dời tầm mắt.
Bỗng nhiên hắn cười to: “Được, nhận lời chúc của Phù Đồ, nhất định tại hạ sẽ không để tiên sinh thất vọng.”
Tâm trạng Mặc Phi thoải mái, chắp tay nói: “Thế thì Phù Đồ sẽ mỏi mắt mong chờ. Cho dù tương lai có cách xa ngàn dặm, Phù Đồ cũng có thể biết được tình huống Đông Cao qua những người thương hành, khi đó, chắc chắn Đông Cao đã trở nên hương thịnh trong tay tộc trưởng.”
Y Mục Hãn cũng đáp lễ lại.
Mặc Phi cáo lui chuẩn bị trở về phòng, vừa mới xoay người chợt nghe thấy giọng nói thản nhiên của Y Mục Hãn: “Nếu như Phù Đồ là nữ tử, ta nhất định sẽ không để ngươi đi…” Trong lòng Mặc Phi giật mình một cái, tăng nhanh bước chân rời đi.
Hai ngày sau, Mặc Phi xếp xong hành trang, mang theo Bảo Tôn và Dư Sơ, rời khỏi trấn Đông Cao dưới cái nhìn lưu luyến không rời của Y Mục Hãn, đám người Vân Tung cùng với mấy trăm thôn dân, lại tiếp tục bước lên một hành trình mới.
Y Mục Hãn tặng ba người một con ngựa, ngựa nơi này có hình dáng thấp bé, tốc độ không nhanh nhưng là loại gia súc có thể tải nặng, thường được sử dụng làm công cụ vận chuyển hàng hóa của thương nhân.
Sau khi nhóm người Mặc Phi có ngựa, gánh nặng đã giảm bớt rất nhiều, vật tư cũng dư thừa hơn.
Dựa theo kế hoạch, ba người di chuyển về phía đông, dọc đường trèo non lội suối, băng qua thâm sơn ngút ngàn không người, lội qua suối sông chảy quanh, vượt qua núi cao gian nan hiểm trở, ăn gió nằm sương, màn trời chiếu đất, vừa đi vừa xem xét, vẽ thảo bản đồ, ghi lại tâm đắc, thu thập mầm giống và dược thảo hữu dụng. Gặp thôn xóm thì dừng lại mấy ngày, Bảo Tôn hành y chữa bệnh, Mặc Phi giúp người làm niềm vui, Dư Sơ yên lặng chăm lo ăn, mặc ở, đi lại, cho hai người, gánh vác những công việc vặt của bọn họ.
Bọn họ đi thẳng từ tây sang đông, giúp đỡ vô số người, lại không cần báo đáp; bọn họ truyền bá các loại cây trồng và kĩ thuật thực dụng khắp nơi; bọn họ mặc áo thô, phong trần mệt mỏi, thế nhưng vẻ mặt hòa nhã nhân hậu, không sợ gian nguy.
Trên đường đi, nhóm người Mặc Phi đã gặp phải một trận ôn dịch lớn, thôn này đã có năm, sáu mươi người mắc bệnh, tình huống lại chuyển biến xấu không ngừng, vô cùng gay go.
Nhóm người Mặc Phi đi tới, chứng kiến thảm trạng này, không đành lòng nhìn, dứt khoát quyết định ở lại giải trừ tai họa cho nhóm thôn dân.
Đối ôn dịch của thế giới này, Mặc Phi cũng từng gặp vài lần, mặc dù bệnh trạng khác biệt, thế nhưng phương pháp phòng chống lại có khá nhiều liên hệ với nhau. Chỉ là nếu không tìm được nguyên do gây bệnh, số người tử vong rất có khả năng sẽ gia tăng. May mà lần này có Bảo Tôn ở đây, tuổi hắn tuy nhỏ, nhưng trí tuệ hơn người. Hai người đồng lòng hợp lực, cuối cùng cũng tìm ra được nguyên nhân, hóa ra ở thượng lưu nguồn nước sinh hoạt có một đống xác thối của động vật.
Biết rõ nguyên nhân, Bảo Tôn bắt đầu chữa trị cho nhóm thôn dân nhiễm bệnh, mười mấy người có bệnh tình nghiêm trọng đã không trụ được qua đời, chỉ có thể cứu chữa những người bị nhẹ hơn.
Lần nán lại này chính là hai tháng, nhóm người Mặc Phi không sợ bẩn thỉu mệt mỏi, không sợ lây bệnh, có thể nói là tận tâm tận lực, cuối cùng đã cứu lại được tính mạng của gần trăm người, giải trừ toàn bộ mối nguy của thôn làng.
Số người chết trong trận ôn dịch này có khoảng bốn mươi, năm mươi người, thôn trưởng tập trung người chết rồi hỏa táng cùng một chỗ, ngày đó tiếng khóc vang trời, cảnh tượng thê lương.
Mặc Phi nhìn ngọn lửa lớn lan rộng, vì người chết mà niệm tụng kinh văn. Tiếng niệm tụng bình thản an tường, khiến cho người sống được an ủi và bình tĩnh hơn rất nhiều. Đến khi nhóm người Mặc Phi rời đi, nhóm thôn dân đã khắc tượng đá cho bọn họ để bày tỏ lòng cảm ơn.
Từ đó, thanh danh của nhóm Mặc Phi đã chính thức vang dội khắp biên vực. Thôn dân là những người đầu tiên ca tụng bọn họ, nhưng mà lưu truyền rộng rãi lại là các thương nhân ra bắc vào nam, kinh văn Mặc Phi sao chép cũng theo đó mà lưu truyền hậu thế.
Sau này, thậm chí có người còn sắp đặt sắn bàn đài ở những con đường bọn họ sẽ đi qua, chỉ đợi nhóm mấy người đến là sẽ đón chào với tầm lòng chân thành nhất.
Mọi người tôn xưng bọn họ là “Khổ hành Phật đồ”, còn xưng là “Hành giả”.
Trên đường khổ hành, nhóm người Mặc Phi không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, liên tiếp không biết bao lần đối mặt với hiểm nguy. Thú dữ tấn công, mưa như trút nước, đất, đá lở, thiếu đồ ăn, bị thương, bệnh, đầm lầy, lạc đường…
Có một lần, để phân biệt thảo dược, Bảo Tôn lấy thân thử nghiệm thuốc như thường lệ, kết quả không cẩn thận ăn vào một loạt thảo dược ảo giác, khiến cho thần chí mê loạn, thiếu chút nữa khảy khỏi vách núi. Cũng may mà Mặc Phi đánh ngất kịp thời. Sau khi Bảo Tôn tỉnh lại, nghiên cứu mấy ngày, cuối cùng xác định đây là một loại thảo dược cực kì hữu dụng, ngoại trừ gây ảo giác, nó còn có thể dùng để chế tạo thuốc tê, giảm bớt thống khổ cho người bệnh. Bảo Tôn gọi là “Hoa vô tâm”.
Mặc Phi cũng vô cùng mừng rỡ, đây chẳng phải là dị bản của thuốc mê hay sao?
Mấy người lập tức bắt đầu sưu tập thảo dược này, không lâu sau đã phát hiện ra một mảnh lớn bên trong hang núi. Kết quả là nhất thời sơ ý, coi nhẹ tác dụng hợp lại của hoa vô tâm, toàn bộ ba người lâm vào ảo giác.
Tình hình lúc ấy vô cùng nguy hiểm, nếu như vượt quá hai canh giờ, mấy người chắc chắn sẽ gặp chuyện. Cũng may Ngọc Phù của Mặc Phi phát huy tác dụng đúng lúc, xua tan ảo giác, rồi nàng lại khiêng hai người ra khỏi hang, lúc này mới bình yên vô sự.
Sau đó Bảo Tôn đã làm việc cẩn thận hơn nhiều, trước khi thu thập thảo dược sẽ chuẩn bị thật đầy đủ trước, hạn chế nguy hiểm đến mức thấp nhất.
Mấy người đi rồi lại ngừng, nếm trải bao lần ngọt bùi cay đắng của nhân gian.
Một mùa đông trôi qua, cuối cùng Mặc Phi cũng biết mình đang ở chỗ nào, nơi đây là bên ngoài vùng biên vực Tây Cổ Quan của Chiếu Quốc, theo lý thuyết thì được vẽ trên bản đồ Chiếu Quốc, nhưng do sơn đạo phức tạp, giao thông bất tiện, nhiều năm nay ít có người đi vào, càng không cần phải nói đến việc lập quận huyện. Người trong cửa quan thường gọi mảnh đất này là “Man vực”, ngoại trừ phạm vi cách Tây Cổ Quan mấy trăm dặm ra, càng xa phía tây lại càng không có người quản lí.
Mặc Phi suy tính một chút, xem lại tốc độ hiện giờ của nàng, muốn đi tới Tây Cổ Quan còn khoảng hơn nửa năm nữa.
Cũng không biết thế cục bên ngoài hiện giờ ra sao rồi, Vu Việt đã ngồi lên vương vị hay chưa? Quốc nội có phát triển thuận lợi hay không? Chiếu Quốc và Khánh Quốc sẽ chuẩn bị khai chiến, hay vẫn chung sống hoà bình?
Thời gian càng lâu, kí ức trước kia lại càng rõ ràng. Ở bên người hắn không nhận ra, khi thực sự rời xa, lại có đôi chút bận lòng.
Mặc Phi lắc lắc đầu, sau khi uống nước thì gọi hai người, tiếp tục khởi hành.
“Thế giới bên ngoài thực là kì diệu, một thời gian trước vẫn là rừng sâu núi sâu, giờ này lại là một mảnh bình nguyên trống trải.” Bảo Tôn mở rộng hai tay, cảm khái nói.
Mặc Phi vừa thưởng thức cảnh sắc đồ sộ, vừa thầm nghĩ: đây không phải bình nguyên, mà là cao nguyên. Kì thực, Man vực nằm ở nơi giao nhau giữa thâm sơn và cao nguyên.
Nhìn dãy núi trùng điệp phía xa, tuyết trên đỉnh đang tan, giữa những dãy núi là thảo nguyên xanh non, bầu trời trong vắt như được gột rửa, hùng vĩ tráng lệ.
Sở dĩ kỵ binh của Chiếu Quốc danh chấn các nước, là bởi vì nó có được bãi chăn nuôi lớn nhất thiên hạ, mà mảnh thảo nguyên trước mắt này, phỏng chừng cũng không thể nhỏ hơn bên trong Chiếu Quốc.
“Nhìn này, là bầy ngựa!” Bảo Tôn ngạc nhiên kêu một tiếng.
Mặc Phi chăm chú nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một bầy ngựa hoang đang chạy băng băng nô đùa trên thảo nguyên, mang tới vài phần sức sống cho đất trời yên tĩnh.
Mặc Phi nói: “Được rồi, chúng ta đi tìm xem có ngôi nhà nào không đi.”
Mùa thu năm thứ ba Tấn Tân, Khánh Quốc ổn định thế cục trong nước rồi xuất binh tới Cảnh Quốc, Chiếu Quốc nghe tin cũng không chịu thua kém, bắt đầu thôn tính một khu vực biên cảnh lớn của Cảnh Quốc lân cận Chiếu Quốc. Hai nước giống như đang đua tranh, chia Cảnh Quốc ra thành hai nửa, cuối cùng ở ranh giới thành Nhân Phong mới dừng lại.
Thành Nhân Phong là tòa thành lớn nhất Cảnh Quốc, cũng là vương đô của Cảnh Quốc, nơi này tập trung đội quân tinh nhuệ cuối cùng của Cảnh Quốc, đối mặt với hai đại cường quốc vây binh, lâm nguy như trứng xếp chồng. Thế nhưng Chiếu Quốc và Khánh Quốc lại coi đây là giới hạn, bắt đầu giằng co, dường như đều đang chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Tới cuối đông, lập xuân năm mới, đại chiến chắc chắn sẽ hết sức căng thẳng.
“Ngươi nói cái gì?” Vu Việt chợt đứng bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt kinh hỉ.
Mục Tàng cả người lôi thôi, nói không nhanh không chậm: “Tàng nghe được tin tức của Phù Đồ.”
“Thật không? ‘Hắn’ không chết?” Vu Việt mừng như điên hỏi, “‘Hắn’ ở đâu?”
“Đang ở bên ngoài Tây Cổ Quan.”
“Man vực?” “Hắn” không chết, thực sự không chết! Vu Việt khó có thể khống chế được vui sướng trong lòng, hắn đi qua đi lại, nói, “Sao ngươi biết được tin tức của ‘Hắn’?”
Mục Tàng cười nói: “Phù Đồ là người bất phàm, bất kể ở nơi nào cũng sẽ đâu thể không nổi danh, hiện giờ ‘Hắn’ đã danh chấn Man vực.”
Sau đó Mục Tàng bẩm báo lại toàn bộ tin tức hắn nghe được từ nhóm thương nhân, Vu Việt nghe được, sắc mặt biến hóa không ngừng.
“Khổ hành Giả?” Vu Việt lẩm bẩm nói, “Không biết dọc đường ‘Hắn’ đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.”
Mục Tàng nói: “Thuộc hạ lại cảm thấy Phù Đồ vui vẻ chịu đựng, tâm tính của ‘Hắn’ cứng cỏi, sợ chi khốn cảnh đây?”
“Đúng vậy.” Vu Việt nở nụ cười nhàn nhạt, sát khí trên người đã quét sạch không còn chút nào, đè nén và đau khổ bấy lâu, giờ phút này tựa như đã biến mất không dấu vết.
Minh Hàn liếc xẹt qua Mục Tàng, trong lòng có chút trách hắn để lộ ra tin tức của Phù Đồ vào lúc này.
Hắn dò hỏi: “Chủ công, coi lộ tuyến đi của Phù Đồ, rõ ràng “Hắn” hướng về phía Chiếu Quốc, chúng ta có phái người đón ‘Hắn’ hay không?”
“Không.” Vu Việt bình tĩnh nói, “Bổn vương tự mình đi đón ‘Hắn’.”
Quả nhiên. Minh Hàn xoa xoa cái trái đang đau âm ỉ, nói: “Lúc này chính là thời điểm mấu chốt, Chủ công tuyệt đối không thể rời đi được.”
Vu Việt không cho là đúng nói: “Văn đã có Minh Hàn ngươi, Võ có Ngư gia, bổn vương rất yên tâm.”
Minh Hàn híp mắt, trầm ngâm một hồi, nói: “Vậy, Chủ công có thể cam đoan trở về trước mùa hạ sang năm không?”
Vu Việt thầm tính thời gian, gật đầu: “Được, bổn vương nhất định sẽ trở về trước mùa hạ sắp tới.”
“Vậy thì Minh Hàn sẽ theo sát bước tiến của Khánh Quốc.” Minh Hàn tự tin nói, “Trông mong Chủ công và Phù Đồ bình an trở về.”
Vu Việt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ đã bay tới phương xa…