Phong Ngâm dùng sức ngẩng đầu lên, đầu ngón tay ghì thật sâu vào mái tóc của Nam Cung Kiệt, tùy hứng hôn càng ngày càng sâu, tiếng thở dốc cũng dần ồ ồ vang lên.
Cuối cùng cũng không biết là đai lưng của ai bị giải khai trước. Xiêm y của cả hai người đều bị tuột xuống vướng lại nơi khuỷu tay, vạt áo thật dài che đi hạ thân.
-“Sẽ có người…thấy…”_Phong Ngâm hơi khép đôi mắt, ý thức bị Nam Cung Kiệt thuần thục vuốt ve mà dần trở nên mơ hồ.
Nam Cung Kiệt làm cho Phong Ngâm xoay người lại, khóa ngồi phía trên bắp đùi của chính mình, vừa hôn trước ngực hắn vừa nói_: “Loại thời điểm này…sẽ không có người đến”.
Tia nắng ban mai phía chân trời dần trở nên chói mắt, bên tai còn có tiếng chim hót thanh thúy, Phong Ngâm như có điều gì suy nghĩ mà nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy cổ Nam Cung Kiệt dần dần buộc chặt, thân mình không tự giác hướng về phía trước.
Rút đi tiết khố, Phong Ngâm đỡ lấy phân thân như lửa nóng của Nam Cung Kiệt chậm rãi ngồi xuống, đau đớn khi tiến vào làm ánh mắt hắn mông lung xoắn lại, nhưng cũng không làm cho hắn dừng động tác lại.
Phong Ngâm nâng mặt Nam Cung Kiệt lên, mỉm cười cúi đầu hôn môi y, dưới thân dùng sức đưa toàn bộ nóng rực của y đi vào.
Bên tai là tiếng hít thở lẫn thở dốc với nhau, không có thay đổi tư thế, không có thay đổi động tác, chỉ có ma lực ăn mòn vào lòng người.
-“Kiệt…”_Phong Ngâm ôm lấy mặt Nam Cung Kiệt, giữa khi khoái cảm ra vào liền gọi tên người mình yêu.
Nam Cung Kiệt quyến luyến nhìn chăm chú vào mắt Phong Ngâm, cùng hắn hai mắt tương giao, giống như cả đất trời chỉ còn có hai người họ.
-“A..”_Phong Ngâm cắn môi, dùng sức ngẩng đầu về phía sau, hai tay ôm lấy Nam Cung Kiệt đột nhiên buộc chặt.
Hai người đồng thời ngã xuống, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập, một hồi tình yêu say mê lòng người như thế giữa tia nắng ban mai mờ ảo mà kết thúc.
Thân thể mệt mỏi bị Nam Cung Kiệt ôm thật lâu trong lòng, Phong Ngâm chớp mắt hướng về phía mặt trời phía nơi chân trời mới vừa dâng lên, dương quang ấm áp làm cho khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Mặt trời dâng lên rồi hạ xuống, thời gian từng ngày cũng trôi qua nhanh,khoái hoạt cũng như thế.
Một hồi đau khổ giờ tý kia cũng không có tra tấn Nam Cung Kiệt lâu, nhưng với trạng thái thân thể hiện tại của Nam Cung Kiệt thì chỉ cần một lượng mê dược nhỏ cũng đủ làm cho y mê man cả ngày.
Phong Ngâm lặng yên vuốt ve gương mặt đang trầm ngủ của Nam Cung Kiệt một lần nữa, cuối cùng ở trên môi y hạ xuống một nụ hôn thật dài rồi ly khai khỏi Huyền Minh giáo.
Sáng sớm ở chính hậu viện của mình nhìn thấy Phong Ngâm cũng không có làm cho Ân Kỳ Uyên cảm thấy khó hiểu. Ngược lại, Ân Kỳ Uyên lại tự khen mình có tài tiên đoán.
-“Ta nói ngươi nhất định sẽ đến”_Ân Kỳ Uyên cảnh giác mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, xác định không có người thứ hai mới tiếp tục nói_: “ Đúng là lẻ loi một mình xông vào, lấy tình cảm Nam Cung Kiệt đối với ngươi, không co khả năng không phái người theo bảo hộ người. Hay là… người lừa hắn đến đây?”_Ân Kỳ Uyên cười “ ha hả” _: “ Ngươi quả nhiên nghĩ đến chu toàn. Nếu người dẫn theo người đến, Nam Cung Kiệt hai ngày sau phải chết là điều không thể nghi ngờ. Nhưng người liền như thế đã tin tưởng ta sao, cho rằng ta sẽ không giết ngươi sao?”
-“Giết ta đối với người có lợi gì?”_Phong Ngâm nói thẳng_: “Ân chưởng môn trải qua nhiều trắc trở, nhẫn tâm để cho Nhạn Lạc mạo hiểm, sẽ không phải chỉ vì tính mạng của ta”.
-“Đúng vậy, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta cần phải lấy một cái mạng. Bất quá, đây không phải là tính mạng của ngươi…..”_Ân Kỳ Uyên gợi lên khóe môi, thần sắc giảo hoạt_: “ Mà chính là đứa nhỏ trong bụng ngươi….”
Phong Ngâm cả thể xác lẫn tinh thần đều căng thẳng, tay theo bản năng bảo hộ lấy bụng, từng bước lui ra sau, ánh mắt sắc bén nhìn Ân Kỳ Uyên_: “Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”
Phong Ngâm nắm chặt sáo ngọc trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn theo động tác của Ân Kỳ Uyên, nhíu mày nói_: “Ngươi chính là vì linh ngọc?”
Ân Kỳ Uyên không nói gì thêm, chỉ chậm rãi đem tất cả đóa hoa hái xuống.
Đem đóa nắm vào trong lòng bàn tay, Ân Kỳ Uyên đột nhiên vung tay. Đóa hoa đỏ tương như lợi kiếm hường Phong Ngâm đánh đến.
Phong Ngâm đã sớm lường trước hành động không ổn của Ân Kỳ Uyên, rất nhanh liền kịp phản ứng, chuyển động sáo ngọc làm cánh hoa vỡ ra.
Tuyệt chiêu này của Ân Kỳ Uyên chỉ là một chút tài mọn, cũng không có làm Phong Ngâm bị thương một chút nào. Nhưng ngoài ý muốn là, đợi đến khi hắn ta quay người lại, Phong Ngâm đã muốn quỳ một gối mà ngã xuống đất rồi.
-“Ân Kỳ Uyên….ngươi thế nhưng lại….”_Phong Ngâm thần trí không rõ căm tức trừng Ân Kỳ Uyên, mọi vật trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
-“ Cái này cũng không coi là ám toán, chỉ là tránh để cho Phong Ngâm hộ pháp phản kháng làm bị thương mà thôi”_Ân Kỳ Uyên chậm rãi thong thả đi đến trước mặt Phong Ngâm, cười khẽ khoanh tay_: “ Yên tâm, ta tuyệt sẽ không làm thương tổn ngươi, còn có cốt nhục của ngươi và Nam Cung Kiệt nữa. Như vậy đối với ta chỉ có hại không lợi mà thôi. Ta thấy Phong Ngâm hộ pháp đã muốn mệt mỏi rồi, không bằng cứ hảo hảo nghỉ ngơi trước, sau khi tỉnh lại ta sẽ cùng ngươi nói chuyện rõ ràng”.
Phong Ngâm chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, Ân Kỳ Uyên trước mắt chỉ còn lại bóng hình, rồi dần dần rơi vào bóng tối.