Độc Cô Bại Thiên sau khi ra khỏi sân liền leo tường nhảy xuống đường. Lúc này trời cũng đã tối nên không có ai phát giác ra hắn
Trước tiên hắn tới tửu lâu, hắn muốn được ăn uống no say, đặc biệt là phải ăn thật nhiều.Sau đó mới tới một khách điếm, tắm rửa rồi cuối cùng nằm thẳng cẳng trên giường
Nghĩ lại cuộc chiến tối hôm trước cùng sự việc phát sinh hồi nãy, hắn có một cảm giác rất phi thường. Từ khi bị đóng băng trở thành bạch ngọc hàn băng, cuối cùng phá băng chui ra, cả một chuỗi sự việc thật quái dị. Thật ra cuối cùng là do nguyên nhân gì mà hắn lại có thể ngưng tụ llinh khí tạothành bạch ngọc hàn băng chứ? Hắn nghĩ mãi mà không có lời giải đáp.
Hắn có cảm giác là thứ tao ngộ kì quái này không hề đưa hắn vào chỗ nguy hiểm mà ngược lại còn chữa lành nội thương nghiêm trọng trong người hắn, toàn thân như mạnh hơn rất nhiều. Thật ra nào chỉ mạnh hơn mà cơ thể hắn cũng đã hoàn thành bất tử ma thân sơ cấp, chỉ là hắn không hay biết mà thôi. Hắn cứ mang theo suy nghĩ đó mà từ từ chìm vào giấc mộng.
Liễu Như Yên thấy Độc Cô Bại Thiên đã đi liền đẩy cửa phòng bước ra ngoài, đi thẳng tới đại sảnh. Lúc này hai vị vương cấp cao thủ của Bái Nguyệt đế quốc cũng đã rời khỏi, mọi người đang thảo luận quanh hai người đó. Khi thấy nàng đi tới liền vây quanh chào hỏi. Nàng cứ liên tục đáp lễ, sau đó tới chỗ ba vị vương cấp cao thủ cùng Lý Phóng nhỏ giọng nói " Ba vị tiền bối, Lý tướng quân, các người có thể tới chỗ lão tướng quân được không. Ở đó vừa xảy ra một chuyện không thể tin được"
Mọi người thất kinh vội im lặng rời khỏi yến tiệc đi thẳng tới hậu viện. Liễu Như Yên ở đại sảnh một lúc rồi cũng rời đi. Khi nàng bước vào thì mọi người lúc đó đanh ngây người nhìn nước do băng tan trên mặt đất. Thấy nàng bước vào, Lý Phóng vội hỏi " Liễu cô nương, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bạch ngọc hàn băng đâu?" Hắn thật sự rất lo lắng bởi việc này quan hệ tới sinh tử của nghĩa phụ hắn.
Liễu Như Yên nói " Nói ra mọi người cũng không tin. Bạch ngọc hàn băng đã tan ra rồi"
"Cái gì?" Mọi người cùng kêu lớn
Mặc dù khi bọn họ bước vào đã thấy nước trên mặt đất, trong lòng cũng đã nghĩ tới khả năng đó nhưng không một ai dám tin bạch ngọc hàn băng cứng rắn như vậy lại có thể tan ra. Lúc này mặc dù chính bản thân nghe Liễu Như Yên nói nhưng ai cũng cảm thấy kinh ngạc.
Dương Thụy nói " Bạch nbăng sao lại có thể tan được chứ? Sao có khả năng như vậy được? Việc này không thể nào"
Liễu Như Yên nói " Khi ta tiếng vào phòng thì nghe thấy bạch ngọc hàn băng phát ra âm thanh, liền bước lại gần để xem thử thì phát hiện ra bạch ngọc hàn băng đang nứt ra. Chuyện đó vẫn còn chưa quái dị, những việc sau đó còn kì quái hơn"
Mọi người tò mò. Còn có việc nào kì quái hơn cả việc bạch ngọc hàn băng bị vỡ ra chứ?
Liễu Như Yên nói tiếp " Khi ta tiến tới trước bạch ngọc hàn băng thì đột nhiên nó vỡ ra. Bên trong đó bước ra một người, một lão nhân đầu tóc trắng phơ."
"Cái gì?"Mọi người lại lần nữa kêu lớn. Điều này thật đúng là không thể tin được. Cả một lúc lâu không một ai nói một lời. Việc này thật sự khiến bọn họ không thể tiếp nhận.
Lý Phóng nói " Như Yên cô nương, cô……cô không bị hoa mắt chứ? Hay là nhìn sai?
Liễu Như Yên nói " Ta sao có thể nhìn lầm chứ? Đích thân ta chứng kiến. Huống chi lão nhân đó còn nói chuyện với ta một hồi lâu nữa?"
Tin này thật khiến cho mọi người tin được
Tần An nói " Vậy ông ta nói những gì?"
Liễu Như Yên nói " Ông ta hỏi ta là bây giờ là niên đại nào. Ta nói là năm 7897 tại ađị lục. Ông ta nghe xong kinh ngạc tự nói " Không ngờ ngủ một giấc để trị thương mà trên thế gian đã trải qua bốn ngàn năm. Ài! Vật đổi sao dời" Nói xong ông ta biến mất trong không trung" Liễu Như Yên lúc mới đầu nói dối thì trong tim đập thình thịch nhưng càng về sau thì mặt càng không đỏ, tim cũng hết đập nhanh. Bất quá trong lòng vẫn tự trách mình tại sao lại vì một nam nhân mới biết lần đầu mà nói dối chứ.
Con người đúng là một loại động vật kì quái. Xét lý tính thì rất tàn khốc nhưng nếu xét tình cảm thì lại rất ngu ngốc.
Mọi người nghe xong thất kinh không ai nói nên lời. Sự việc này quá quái dị ngoài sức tưởng tượng.
Hồi lâu sau Lưu Nhất Phi mới lên tiếng " Bay lên không trung biến mất là chuyện không thể nào. Chỉ có thể là do công lực của ông ta cao đến mức không thể tưởng tượng thôi. Không lẽ câu " bảy ngày trong động đã là ngàn năm bên ngoài" là thật sao.Một người đã ngủ tới bốn ngàn năm….một thánh cấp cao thủ của bốn ngàn năm trước. Không biết lúc đó ông ta mang tới cho đại lục cái gì?"
Dương Thụy nói " Không lẽ việc này là có thật>"
Tần An nói " Dương lão đầu, ngươi muốn ám chỉ chuyện gì?"
Dương Thụy nói " Sư phụ ta khi còn sống đã từng nói cho ta biết một việc. Lúc đó ta hoàn toàn không tin nhưng sư phụ muốn ta nhớ và truyền lại cho đời sau. Hiện tại xem ra việc đó là có thật rồi"
Tần An nói " Cuối cùng là chuyện gì chứ"
Dương Thụy nói " Sư phụ ta lúc về già đã từng nói với ta, đại lục từng có một đoạn lịch sử rất huy hoàng, thời gian đó có lẽ cũng không cách bốn ngàn năm trước bao nhiêu. Lúc đó đại lục chiến hỏa triền miên nhưng cuối cùng có một vị quân chủ vĩ đại thống nhất toàn đại lục, đem lại hòa bình trên khắp đại lục. Thời đó người dân rất đam mê võ công đến mức một đứa bé bốn năm tuổi cũng biết một chiêu nửa thức. Vào thời đó một nam nhân nếu không biết võ công thì bị coi là phế vật, không một nữ nhân nào chịu gả cho hắn thậm chí còn không chịu tiếp cận với hắn.
Thời bấy giờ quốc thái dân an. Dưới bối cảnh mọi người ai nấy đều đam mê võ công khiến cho cảnh giới võ học bị người đẩy lên mức tuyệt đỉnh. Các loại thần công tuyệt kĩ không ngừng ra đời. Nếu thời đó mà gặp một đế cấp cao thủ cũng là một chuyện bình thường, thậm chí thánh cấp cao thủ cũng xuất hiện ở nhiều nơi trên đại lục. Còn có truyền thuyết có người đạt tới tuyệt đỉnh võ học phá không phi thăng.
Nhưng không biết vào một ngày phát sinh ra chuyện gì mà tất cả thánh cấp cao thủ, đế cấp cao thủ như biến mất trong không gian, chỉ trong một đêm toàn bộ đều thất tung. Môn nhân đệ tử của các môn phái đều khủng hoảng tung người tìm kiếm cao thủ bổn môn khắp nơi. Chỉ đáng người như chưa hề tồn tại trong nhân gian, biến mất không rõ tông tích.
Trong số những người thất tung còn bao gồm cả người thống trị đại lục thời đó – Cửu U đại đế. Người ta phát hiện ra ông ta thất tung bởi vì một lý do duy nhất là vì công lực của ông ta cũng đã đạt cảnh giới thánh cấp. Vì vậy đã khiến cho trên đại lục bất luận là tầng lớp võ lâm hay tầng lớp thống trị cũng đều khủng hoảng. Mọi người ai nấy đều suy đoán việc gì đã phát sinh nhưng mỗi người nói một kiểu, không ai nói giống ai.
Cho đến khi có một vị thánh cấp cao thủ bị trọng thương rất nặng trở về nhưng cũng chỉ vội vã nói vài câu rồi mất. Những lời ông ta lưu lại truyền trong thế gian cũng không giống nhau. Tuy nhiên mặc dù không giống nhưng tất cả những lời đó đều có một điểm chung đó là: vị bất tử thánh giả bị trọng thương sẽ ngủ ngàn năm. Một ngày thương thế hồi phục lúc đó sẽ tiếp tục chiến đấu"
Dương Thụy đưa chén trà lên hớp một ngụm. Liễu Như Yên không ngờ lời nói dối của mình lại dẫn tới một câu truyện bí mật trong võ lâm. Trong lòng càng cảm thấy xấu hổ nhưng cũng rất kích động. Đoạn bí sử này hình như có quan hệ tới một bí mật rất lớn.
Dương Thụy nói tiếp " Lúc đó di ngôn của vị thánh cấp cao thủ khi lưu truyền cũng có rất nhiều lời khác nhau. Có lời đồn những cao thủ thất tung khi đó chính là tham gia vào một cuộc "tiên thánh đại chiến"; lời đồn khác thì cho rằng cao thủ thiên hạ tập trung một chỗ phát động "bách thánh đại chiến" nhưng những cao thủ đế cấp chưa đạt cảnh giới thánh cấp chỉ là những cái bia đỡ đạn thôi; còn có lời đồn khác thì cho rằng trên đại lục có người xá thân thành ma, luyện thành bất tử ma thân, hơn nữa còn rất nhanh đạt đến cảnh giới tiên ma chi cảnh khiến cho cao thủ khắp thiên hạ phải hợp lực tiêu diệt dẫn tới hai bên lưỡng bại câu thương, bất tử ma thân cùng chúng cao thủ ai nấy đều chìm sâu vào giấc ngủ để khôi phục công lực.
Nhưng sau cả ngàn năm, những vị thánh giả đó vẫn không hề tỉnh lại. Người trên đại lục dần cho đó là những llời lừa dối hoang đường, không còn tin vào những sự việc cho là đã xảy ra ngàn năm trước mà chỉ cho đó là những truyền thuyết. Cứ như vậy trải qua ba ngàn năm nay, hiện tại không còn ai nhắc tới những đoạn thần thoại đó nữa.
Dương Thụy nói xong, trong phòng tức thì chìm trong trầm mặc hồi lâu
Mãi lúc sau Lưu Nhất Phi mới lên tiếng " Việc này ta cũng đã từng nghe qua chỉ là lúc đó không để ý. Bây giờ nghĩ lại thấy cũng có khả năng đó lắm. Hiện tại mà nghĩ bạch ngọc hàn băng mà vị cao thủ thánh cấp đó tạo ra không hề giống như chúng ta tưởng tượng – đem toàn bộ tinh nguyên vứt bỏ để trở thành một người khác. Có thể là như vậy" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tần An nói " Bạch ngọc hàn băng - - - không ngờ lại có thể tồn tại dạng đó. Xem ra chỉ cần công lực đạt một cảnh giới nhất định thì có thể hấp thụ thiên địa tinh khí để trị thương cho bản thân"
Lý Phóng cùng Liễu Như Yên đối với lĩnh vực võ học căn bản không thể nói được gì mà cũng không dám ngắt mạch suy nghĩ của bọn họ.
Lưu Nhất Phi nói " Không sai, chính là như thế. Nếu đem bản thân đóng băng thì lúc đó có trị thương được trong thời gian dài, hơn nữa còn bào vệ được nhục thể nữa"
Dương Thụy nói " thần công tuyệt học của tiền bối đó thật khiến cho người ta bội phục, như vậy võ học cũng sẽ không bị thất truyền. Gần cả ngàn năm trở lại đây, người đạt cảnh giới thánh cấp cực ít, tính ra cũng chỉ ba đến năm người, quá ít. Còn gần ba trăm năm trở lại thì chưa từng nghe qua có thánh cấp cao thủ hiện thế. Đúng là so với cả ngàn năm trước thì nhân tài điêu linh, không ai kế thừa" Lão nhân nhất thời cảm than.
Liễu Như Yên liền nói " Tiền bối không nhất thiết phải đau thương như vậy. Không phải hiện thế không có ai đạt tới cảnh giới đó mà bởi vì dù có đạt thì bọn họ cũng chẳng ham muốn hiển lộ thân phận. Ngàn năm trước võ học mặc dù phát triển rất mạnh nhưng võ công ngàn năm trước và ngàn năm sau ai yếu ai mạnh thật khó mà so sánh".
Dương Thụy nói " Cô nói không sai. Ta đúng là một lão hồ đồ mà, Ha ha…." Nói xong liền bật cười.
Lý Phóng liền hỏi " Có một việc tôi vẫn không hiểu đó là tại sao tôi lại có thể thấy "bạch ngọc hàn băng" tại nơi đó chứ?"
Lưu Nhất Phi nói " Nguyên nhân thì có rất nhiều. Cũng có thể có người vô tình lạc vào trong cổ động mang ông ta ra ngoài, sau đó không hiểu tại sao lại đánh rời ông ta bên bờ sông" Nói như vậy thì chẳng khác nào không nói, chẳng có một chút giải thích gì, Lưu Nhất Phi bất giác mặt ửng đỏ lên.
Liễu Như Yên trong tâm tự nhủ: dù cho mọi người có nghĩ nát cả đầu thì cũng không thể nào nghĩ ra chân tương sự việc được.