Được Long Hắc Thiên thúc đẩy, Thanh Thủy bình tĩnh lại.
Nhưng nàng vẫn do dự có xuống hay không, mặc dù nàng được hắn cho công pháp cấp bậc tiên.
Nó rời xa phạm vi hiểu biết của nàng, chính vì không biết công pháp này như thế nào, nên nàng mới do dự xuống hay không.
Do dự trong chốc lát, nàng cắn răng bay xuống, nàng quyết định tin tưởng hắn, chỉ mong là không có chuyện gì.
Thanh Thủy đặt chân xuống khối băng, nàng rùng hết cả mình, dù biết là nơi này lạnh kinh khủng không ngờ lại lạnh như vậy.
Nàng phát hiện cơ thể của mình dần dần hiện lên những vệt băng mỏng.
Hiển nhiên là nàng sắp bị đóng băng.
Thanh Thủy trong lòng hoảng loạn, lập tức ngồi xuống vận chuyển khẩu quyết mà Long Hắc Thiên truyền dạy cho nàng.
Ban đầu cơ thể nàng đóng băng càng lúc càng nhiều vị trí, nhưng dần về sau, nàng trong lòng vui mừng hẳn lên.
Những vết băng trên thân thể nàng vậy mà lại hòa vào cơ thể, không giống như những công pháp mà nàng biết.
Thường thì công pháp chỉ có thể hấp thu khí mà thôi, nhưng công pháp này vậy mà lại hấp thu cả lớp băng.
Dĩ nhiên là không phải nó có tác dụng hấp thu băng mà là tốc độ hấp thu của nó cực kỳ nhanh.
Nhìn thì thấy tốc độ của nàng cực kỳ chậm, nhưng chính nàng lại biết, bản thân mình hấp thu với tốc độ vô cùng nhanh, chẳng qua là những khối băng này chứa đựng hàn khí nhiều đến kinh người.
Điều này khiến nàng cực kỳ rung động, cũng tò mò về những thứ này, với kiến thức của nàng vậy mà không nhận ra đây là thứ gì.
Công pháp này không phải là công pháp hấp thu linh lực, mà là một môn thể thuật.
Lợi dụng hàn khí để để tẩy rửa cơ thể, khiến cho thể chất của nàng dần dần thay đổi.
Trong đan điền của nàng đang được thay đổi từng chút một, chính vì công pháp này là thể thuật, thể chất nàng thay đổi đi kèm với đan điền nàng cũng thay đổi theo.
Vốn ban đầu linh lực chứa trong đan điền nàng rất nhiều hỗn tạp, nhưng dần dần bị loại bỏ, được thay thế bằng hàn khí.
Khiến cho đan điền nàng hiện giờ chỉ toàn hàn khí, điều này khiến nàng vui không gì tả nổi.
Linh lực nhiều tạp chất là vấn đề luôn khiến người khác đau đầu.
Nếu hai người cùng sỏ hữu chung một loại linh lực, một loại tu vi tương đương, nhưng nếu có kẻ sở hữu linh lực có độ tinh thuần cao thì cho dù kẻ đó tu vi thấp hơn kẻ kia, người đó vẫn nắm giữ ưu thế.
Mà dẫn đến linh lực hỗn tạp phần lớn là do công pháp đó cấp bậc quá kém, khiến cho bản thân hấp thu hàn khí kèm những thứ khác.
Còn có đan dược, vì đan dược là thứ chứa đựng nhiều tinh hoa, cũng tương đương với nhiều loại năng lượng khác nhau, nên khi ăn nhiều đan dược dẫn đến căn cơ hỗn tạp, vì vậy mà tông môn khuyến khích hạn chế dùng đan dược.
Mà loại đan dược không tổn hại đến căn cơ, trừ phi là đan dược cực phẩm nếu không thì luôn luôn có tạp trong đan dược, mà đan dược cực phẩm không phải ai cũng có.
Long Hắc Thiên truyền cho nàng thể thuật không phải không có lý do, cơ thể vô cùng yếu.
Ở thời kỳ thượng cổ, đại đa số đều tu luyện thể thuật, nhưng dần về sau thứ này đột nhiên biến mất khỏi thế gian.
Chỉ còn lưu lại một ít thứ mà thôi, đại đa số là tàn quyển.
Vì luyện thể khó hơn luyện linh lực gấp mấy lần, tàn khuyết thì chỉ có thể tu luyện được một phần mà thôi, tu luyện xong thì không thể luyện nữa, cho dù có luyện được thì tốc độ cực kỳ chậm, trừ phi tìm được những bản còn lại.
Điều này dẫn đến tu sĩ không còn xem trọng, không ai muốn tu luyện thứ vừa khó mà vừa chậm cả.
Mà bí ẩn thượng cổ hủy diệt, hậu nhân về sau không ai biết, đột nhiên một thời đại biến mất trong hư không.
Nhưng hắn lại biết, vì sự kiện năm đó cũng có sự xuất hiện của hắn.
Hiện giờ tu sĩ thượng cổ ở tiên ma giới không còn bao nhiêu, đại đa số toàn những thế lực cổ xưa, ẩn thế lánh đời.
Chính vì thời thượng cổ ít đến như vậy, nói gì đến việc hạ giới.
Chính vì vậy mà bọn họ không còn tu luyện thể nữa mà chỉ tập trung vào luyện linh.
Nhưng bọn họ lại không biết một điều là mỗi khi tu vi tăng tiến, dần dần sẽ khiến việc tu luyện chậm hơn.
Đây là vấn đề tư chất, tư chất càng cao con đường tu luyện càng lớn.
Đó là một loại suy nghĩ sai lầm.
Tư chất.
Thứ này đối với bọn hắn mà nói chỉ là thứ yếu.
Mặc dù ở thời kỳ thượng cổ tư chất cũng được coi trọng nhưng quan niệm lại khác với thời nay.
Tư chất có thể thông qua rèn luyện thể thuật để có không thành vấn đề.
Chính vì vậy mà hắn mới truyền cho Thanh Thủy môn công pháp tu luyện thể thuật, hắn muốn cải tạo thể chất hậu thiên cho nàng ta.
Hắn muốn nàng ta đi trên con đường thượng cổ.
Linh thể song tu
Đây là con đường hoàn hảo nhất, mặc dù tu luyện kiểu này mất rất nhiều thời gian.
Nhưng nó là lựa chọn tốt để khiến bản thân đi càng xa.
Mà đi trên con đường này bản thân có thể vượt cấp chiến đấu, vì vậy tu luyện chậm tý cũng không sao.
Bọn họ tu luyện nhanh nhưng không đánh lại mình tu luyện chậm thì có tu luyện nhanh cũng như vậy mà thôi.
~~~~~~~~~~~~~
Long Hắc Thiên hiện giờ đang ngồi xếp bằng bên cạnh bờ hồ để chờ Thanh Thủy tu luyện xong.
Trong lúc rảnh rỗi hắn lấy Luân Hồi Thư ra để tìm hiểu.
Thông qua ký ức Hắc Diễm Kiếm Đế hắn biết được thứ này không phải sở hữu là có thể sử dụng.
Phải tự chính bản thân mình lĩnh ngộ.
Về đạo thư thì hắn không cần phải lĩnh ngộ gì nữa, vì hắn dung hợp ký ức với Hắc Diễm Kiếm Đế.
Mà Hắc Diễm Kiếm Đế đã có đạo tâm rất kiên định rồi, vì vậy hắn cũng sỡ hữu đạo tâm của Hắc Diễm Kiếm Đế.
Long Hắc Thiên sờ sờ một quyển sách màu xanh đầy cổ xưa, thông qua ký ức truyền thừa, có lời đồn thứ này có thể khiến người khác chết đi sống lại.
Hắn bất tử rồi không nói làm gì, nhưng người khác thì không.
Long Hắc Thiên nhìn quyển sách đầy kích động, nếu hắn có thể khiến người ta chết đi sống lại thì đây là quá nghịch thiên rồi.
Nhưng đây chỉ là lời đồn, từ trước đến này không ai biết thứ này ở đâu, có lẽ là biến mất khỏi thế gian.
Nên ai cũng nói thứ này bị hủy, hay là nó không tồn tại.
Mà Long Hắc Thiên suy nghĩ một hồi thì kết luận thứ này chắc chắn đã biến mất trên thế gian.
Bởi vì hắn suy đoán thứ này đã bị hệ thống tịch thu, chính vì vậy mà người đời không nhìn thấy nó nữa.
Long Hắc Thiên suy đoán thứ này bị hệ thống cất giữ không phải là vô căn cứ, nếu như hệ thống không tịch thu thứ này thì làm sao hắn mở hộp quà ra được.
Nếu nó còn trên thế gian thì không thể nào, hệ thống nghịch thiên thì hắn tin tưởng rồi đấy.
Nhưng không đến mức có thể thông qua hộp quà để triệu hồi vật phẩm trên thế gian.
Điều đó là vô lý, còn nếu như hệ thống có thể tạo ra một Luân Hồi Thư khác thì càng vô lý.
Vì vậy chỉ có thể nói là thứ này trước kia bị hệ thống ăn cắp mà thôi.
Long Hắc Thiên chậc chậc suy nghĩ, qua nhiều thời đại, có biết bao nhiêu người vì trường sinh mà cố gắng tìm tung tích của thứ này.
Vậy mà lại bị hệ thống lấy đi, hiện giờ thì tiện nghi cho hắn.
Hắn chỉ thắc mắc là hệ thông vì sao phải lấy thứ này đi, mà lấy thứ này đi như thế nào.
Long Hắc Thiên lắc đầu không suy nghĩ nữa, thứ này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hắn.
Hệ thống này rốt cuộc là gì, hắn không biết.
Tại sao hắn lại có hệ thống, điều này hắn cũng không biết.
Vì sao hắn chết đi sống lại được sở hữu hệ thống….
Đây vẫn là điều mà hắn nghĩ mãi không hiểu, hệ thống này đã nghịch thiên như vậy.
Người tạo ra nó rốt cuộc là ai?
Nó sinh ra từ đâu?
Đây vẫn là một bí ẩn.
Hắn lắc đầu không suy nghĩ về vấn đề này nữa, quá nhức đầu, quá rắc rối.
Long Hắc Thiên đưa một tia thần thức vào trong thiên thư.
Hắn bắt đầu nhắm hai mắt lại lĩnh ngộ huyền diệu trong thiên thư.
Ngộ tính hắn vốn rất cao, nhưng thiên thư là thứ quá nghịch thiên, không ai biết nó từ đâu ra.