Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 20: 20: Buồn Ngủ Gặp Chiếu Manh





Từ nhỏ đến lớn, Bạch Đông Lâm chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế này, lúc này vẻ mặt ngơ ngác.Đã xảy ra chuyện gì rồi?Bạch Đông Lâm chớp mắt, trực giác nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện lớn, khiến Bạch gia gặp phải biến cố lớn như lâm đại địch!Hắn quay đầu đi về phía Tử Vân Các, cứ trực tiếp đến hỏi đại nương về tình huống này là được rồi.Xung quanh Tử Vân Các còn phòng vệ chặt chẽ hơn, khá lắm, ngay cả Bạch Hổ quân cũng bị điều vào Bạch phủ.Bạch Hổ quân là một đội quân tinh nhuệ đóng ở bên ngoài Bạch Thành, có thể nói đây là tư quân của Bạch gia, trong số đó người có tu vi thấp nhất cũng là Luyện Thể viên mãn! Là những bậc thầy tinh anh mà Bạch gia đã phải trả một cái giá cực lớn mới bồi dưỡng được.Tổng cộng cũng chỉ có hai ngàn người, một ngàn người trong số đó đi theo bên người đại tướng quân Bạch Lệ, ra trận giết địch, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió!Một ngàn người còn lại ngày thường đóng quân ở ngoại ô Bạch Thành, bảo vệ Bạch gia.


Với sự tồn tại của quân đoàn hung hãn này, địa vị của Bạch gia ở Vân Châu vững như bàn thạch!Hắn xuyên qua từng lớp canh giữ, bước vào trong sân, gặp được Lý Dịch Thu đang ngồi trên ghế chủ vị ở đại sảnh."Nhi tử thỉnh an nương!"Bạch Đông Lâm cung kính hành lễ, hiếm khi phát hiện trên mặt Lý Dịch Thu lộ vẻ buồn bã, vì vậy lại hỏi: "Nương, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao khắp phủ đều bị giới nghiêm?"Lý Dịch Thu kêu Bạch Đông Lâm ngồi xuống bên cạnh, lo âu nói:"Đông Lâm, nương đang định gọi con đến đây, con tới rất đúng lúc, gần đây con đừng ra khỏi phủ mà cứ ở trong nhà!""Khoảng thời gian trước các châu ở phía nam chúng ta có yêu ma quấy phá, không ngờ rằng hai ngày nay Vân Châu của chúng ta cũng phát hiện tung tích của yêu ma!"Chỉ có tu sĩ chân chính mới có thể chống lại được yêu ma, võ giả phàm tục bình thường tuyệt đối không có sức chống cự!Không phải do tội ác của chiến tranh, chẳng qua chỉ vì cả hai hoàn toàn là sự tồn tại trái chiều!Bởi vậy Lý Dịch Thu người có thể hô mưa gọi gió trong đám người phàm cũng tỏ ra lo âu.Ở trong mắt nàng, trước giờ Bạch Đông Lâm vẫn là một đứa trẻ chưa đầy mười hai tuổi, sợ hù dọa hắn nên vội vàng an ủi: "Vi nương đã nhờ Trấn Phủ Ti cầu viện thập đại tông môn, ít ngày nữa họ sẽ phái tu sĩ đến đây trừ ma.

Chỉ cần chúng ta ở yên trong phủ, nhất định sẽ không có chuyện gì!"Có chuyện mới tốt đấy! Hắn đang lo không có được chỗ để tìm đường chết, đây chẳng phải là buồn ngủ lại gặp chiếu manh hay sao?Nhưng hắn chỉ có thể suy nghĩ trong lòng những lời này, nói ra miệng e rằng sẽ bị đại nương của mình bóp chết!Bạch Đông Lâm giả vờ tỏ ra lo lắng hỏi: "Nương, phát hiện tung tích của yêu ma ở đâu vậy? Cách chỗ này của chúng ta có xa không? Sẽ không xảy ra chuyện gì với Bạch Thành chứ?""Yên tâm đi, yêu ma xuất hiện tại Thiết Mã trấn ở phía Bắc, cách chúng ta còn hơn mấy chục dặm, hơn nữa hiện tại những nơi xuất hiện yêu ma đều là các trấn và thôn nhỏ, vẫn chưa phát hiện chúng làm loạn ở thành trì lớn!"Lý Dịch Thu đứng lên vỗ bả vai của Bạch Đông Lâm an ủi, lại kinh ngạc nói:"À! Đông Lâm, tại sao mấy tháng nay con lớn nhanh như vậy? Cũng sắp cao bằng vi nương rồi này!"Từ sau khi Bạch Đông Lâm bắt đầu luyện võ, chiều cao tăng lên, hiện tại đã hơn một mét bảy rồi.

Khi ra ngoài đừng nói là thiếu niên mười hai tuổi, nói là người trưởng thành muời sáu tuổi cũng có người tin!"Ừm, con cũng không biết nữa, mỗi ngày con chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, có thể là do thiên phú trời sinh đấy!"Bạch Đông Lâm mỉm cười ngượng ngùng, tu vi Luyện Thể hướng nội bí ẩn nhất, chỉ cần không ra tay rất khó phán đoán được thực lực cao thấp.Bình thường võ giả Luyện Thể hay xác nhận xem đối phương có phải là người luyện võ cùng cảnh giới cao thấp thông qua những chi tiết bên ngoài, ví dụ như vết chai trên tay, tính đàn hồi của làn da, sức mạnh,...Nhưng Bạch Đông Lâm thì khác, nhờ vào tác dụng nghịch thiên của việc cường hóa năng lượng, làn da của hắn vẫn trắng nõn tinh tế, cơ bắp khi chưa vận công chắc nịch thon gọn.Chỉ cần hắn không ra tay, thì ngay cả đại nương đã đạt tới Chân Khí Cảnh cũng không phát hiện ra cơ thể nhìn có vẻ nhỏ yếu của hắn lại ẩn chứa sức mạnh đáng sợ!Cho nên Lý Dịch Thu còn tưởng rằng Bạch Đông Lâm vẫn đang học tập những kiến thức võ thuật, vẫn chưa bắt đầu luyện võ.


Càng không ngờ rằng trong ba tháng ngắn ngủi hắn đã là Luyện Thể viên mãn!Nhưng giấy không gói được lửa, Bạch Đông Lâm chuẩn bị tìm một cơ hội ngả bài, dù sao hắn đã đạt tới Luyện Thể viên mãn, cũng không bị thương tổn.


Vậy không tính là vi phạm gia quy, chẳng phải mục đích ban đầu của gia quy chính là vì tốt cho người trong nhà sao?Hắn lại không làm xằng làm bậy, lẽ nào bản thân có thiên phú trời sinh cũng có lỗi ư?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.