Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 50: 50: Số Hiệu Thương Lam





“Không tốt!” Sắc mặt tên mặt sẹo thay đổi, hắn ta lui về phía sau phòng ngự.Bạch Đông Lâm đã xuất hiện ngay trước mắt lão nhị, tay đè lên đầu hắn ta.


Trong sự tuyệt vọng của hắn ta, Bạch Đông Lâm hơi dùng sức, ấn đầu hắn ta xuống ngực!Người này cứ mãi cầm chuông lắc đi lắc lại, Bạch Đông Lâm vốn đã cực kỳ khó chịu vì bị quấy rầy nghỉ ngơi rồi mà mà tên này còn tạo tiếng ồn làm phiền hắn.Thấy thế, tên mặt sẹo quay đầu chạy.

Không thắng được, hoàn toàn không cùng đẳng cấp, hắn ta còn không muốn chết.Bạch Đông Lâm khẽ động, mang ra một chuỗi tàn ảnh, nháy mắt xuất hiện ở phía trước tên mặt sẹo, giơ tay lên bóp cổ hắn ta.“Tha cho…”Hắn bóp khẽ, tên mặt sẹo còn chưa nói xong đã bị vặn gãy cổ, kim cương phù lập tức bị phá, hiệu quả của loại bùa chú cấp thấp này không ra gì cả.Bạch Đông Lâm cũng không phải người thích giết chóc, nhưng có ai mà không bực mình lúc mới thức dậy chứ?Chỉ có thể nói rằng ba tên cướp này không may mắn, nếu là lúc khác, nói không chừng chúng còn có thể chết có thể diện chút.Kẻ giết người sớm muộn gì cũng bị giết.

Nếu đã làm chuyện đao dính máu này, chết cũng không oán người khác được.Bạch Đông Lâm dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, nhặt túi đồ của bốn người lên.Túi đồ đó là pháp khí trữ vật cấp thấp nhất, không gian nhỏ, không ổn định, không thể nào nhận chủ, ai cầm cũng có thể dùng, ưu điểm duy nhất là rẻ.Đổ hết đồ trong túi ra, tổng cộng có hơn một trăm viên linh thạch hạ phẩm, một ít vật liệu cấp thấp và một ít bùa chú cấp thấp.Mấy quyển công pháp, pháp quyết cấp thấp đối với hắn là vô dụng, hắn nhặt mấy món pháp khí cấp thấp rơi trên đất lên, có thời gian có thể mang đến cửa hàng ở chợ đêm xử lý.Bốn tu sĩ này đúng là nghèo kiết xác, toàn bộ tài sản cộng lại cũng chỉ trị giá hơn ba trăm viên linh thạch hạ phẩm.Cũng đúng, không nghèo kiết xác thì đã không dùng đến thủ đoạn giết người cướp của, tu tiên cũng phải cần tiền mà!Theo lá cờ nhỏ che giấu kết giới bị gỡ xuống, làn sương dày đặc tiêu tán, Bạch Đông Lâm gọi chưởng quỹ tới giải thích mấy câu, lại thưởng một số bạc lớn, đổi một phòng rồi về ngủ tiếp.…Thời gian trôi qua thật nhanh.Trong thời gian Bạch Đông Lâm đợi thuyền lớn, ngày thường hắn không cực khổ tu luyện Thất Thương quyền thì lại nuốt độc để cường hoá năng lượng, thực lực càng ngày càng nâng cao, một quyền lực đã sắp đột phá tám mươi ngàn cân.Ngoài luyện võ, thỉnh thoảng hắn cũng tụ tập với sư huynh muội Lưu Đại Phúc, uống rượu, khoác lác, nói chuyện phiếm.


Ngoài một số chỗ mù mịt, những nơi khác của Lâm Giang thành, ba người họ đều đến chơi một lần.Qua một thời gian sống thanh tịnh, không có tu sĩ không có mắt nào đến tìm hắn gây phiền toái.Cho đến hôm nay, đã đến ngày thuyền lớn cập bờ.Sáng sớm, Lưu Đại Phúc mang theo Tử Tiểu Linh tới tìm Bạch Đông Lâm, ba người cùng đi đến bến tàu Lâm Giang.“Bạch huynh, đến nay bến tàu Lâm Giang đã có hơn ba ngàn năm lịch sử.

Ban đầu nơi này chỉ là nơi hoang vắng, sau khi bến tàu được thành lập, Lâm Giang thành cũng được tạo nên, cũng trở thành thành thị phồn hoa nhất các nước xung quanh!”Ba người tới bến tàu,vừa đi lang thang khắp nơi, Lưu Đại Phúc vừa giới thiệu lịch sử bến tàu.Vùng ven sông chỗ bến tà được xây dựng, tầm mười mấy dặm, vô số thuyền bè lớn nhỏ không ngừng ra vào, lượng hàng vào ra mỗi ngày vô cùng lớn.Lâm Giang thành được kéo dài và phát triển từ bến tàu, có thể nói, toàn bộ cửa bắc của tòa thành này đều thuộc về bến tàu.“Ô ô…”Lúc này, trên mặt sông có tiếng thuyền lớn kêu, người trên bến tàu đều ngừng lại, nhìn về phía mặt sông.Một con thuyền không buồm toàn thân đen nhánh, không biết dùng vật liệu gì chế tạo rẽ sóng, lái vào bến tàu.Thuyền dài chừng trăm trượng, cao hai mươi trượng.


Trên thuyền có nhiều gác xép, thân thuyền khắc phù văn phức tạp, có linh quang lưu chuyển.Đúng là một chiếc thuyền lớn, Bạch Đông Lâm không khỏi cảm thán, cho dù bánh lái lớn hơn đời trước, nhưng cũng không nhàn hơn bao nhiêu.Giới tu luyện quả nhiên khác biệt hoàn toàn giới phàm tục, nhìn từ một góc núi băng này đã có thể hiểu được chút ít.Ba người nộp linh thạch, thuận lợi leo lên con thuyền lớn được đặt tên là “số hiệu Thương Lam”, được người hầu dẫn vào phòng riêng, phòng của ba người ở cạnh nhau.Phòng ngủ hai mươi mấy thước vuông thì thật không nhỏ, trang trí sang trọng, những thứ cần thiết đều có hết.Đúng lúc này, pháp trận hình tròn ở giữa phòng ngủ toả ra linh khí chập chờn yếu ớt, một giọng nói chững chạc truyền tới:“Chào các hành khách, hoan nghênh tới số hiệu Thương Lam, ta là thuyền trưởng, Vương Lục Phi.”“Mục tiêu của chuyến đi này là bến tàu Ngân Xà, Biên Nhị Thất vực.”“Dự tính sẽ mất mười tám ngày, trong thời gian này xin tuân thủ những điều kiện dưới đây.”“Một, không được làm phép chiến đấu trên thuyền.”…“Ha….”Ô ô ô…Số hiệu Thương Lam phát ra tiếng kêu dài, phù văn trên thân loé lên, nhanh chóng rời khỏi bến tàu Lâm Giang.Tiến ra biển khơi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.