Bất Tử Võ Tôn

Chương 4: Một tên vô dụng ư?



Tiêu Vân khiêng con rắn lửa to bằng bắp đùi chạy về Tiêu gia.

Dãy Tử Vân sơn cách Tiêu gia không xa mấy, lúc Tiêu Vân trở về thì đã xế chiều.

Lúc này trong luyện võ trường của Tiêu gia có một vài đệ tử trẻ tuổi đang túm tụm lại, trông khá là sôi nổi.

Nếu nhìn kỹ chút thì sẽ thấy có hai bóng dáng xinh đẹp vô cùng ở giữa đám người kia.

- Mới không gặp một tháng thôi, tiểu thư Thi Yên đúng là càng ngày càng xinh đẹp. Thiếu niên Tiêu gia cười nói với thiếu nữ xinh đẹp ở giữa, hắn liếc nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, rõ ràng cũng rất ái mộ cô gái này.

- Hừ, các ngươi chỉ biết nịnh bợ Thi Yên muội muội thôi, tính lơ ta sao? Thiếu nữ quyến rũ bên cạnh cô gái kia nhếch môi trừng mắt quát lớn với vài thiếu niên Tiêu gia. - Lẽ nào bổn tiểu thư không xinh đẹp ư?

- Ha ha, Lâm tiểu thư cũng càng ngày càng xinh đẹp mà, e là ở Tử Vân quận chúng ta chẳng mấy ai có thể so được với cô cả. Nghe thấy thế, thiếu niên Tiêu gia rụt cổ, vội vàng cười nói với thiếu nữ có dáng người quyến rũ nọ.

- Vậy còn được. Thấy mấy người kia cũng lên tiếng khen ngợi, Lâm tiểu thư mới hài lòng gật đầu.

Nhan Thi Yên lại có phần xinh đẹp, tràn đầy sức sống hơn Lâm Tiểu Man quyến rũ nhiều.

Lúc này đôi mắt long lanh xinh đẹp tựa như thủy kinh kia đang nhìn xung quanh luyện võ trường của Tiêu gia, dường như cô đang tìm kiếm ai đó. Chẳng qua sau khi quan sát một vòng thì cô lại nhíu mày, bĩu môi có phần buồn bã.

Dáng vẻ này của cô càng xinh đẹp động lòng người hơn, có vài phần dụ hoặc khiến người khác lâm vào điên cuồng.

Thấy thế, trong mắt thiếu niên Tiêu gia lóe lên vẻ ghen tị, trong lòng họ rõ ràng biết lý do vì sao thiếu nữ này tới đây.

- Thi Yên muội muội muốn tìm Tiêu Vân đường đệ à? Trong mắt Tiêu Thành lóe lên một tia ghen tị, có điều hắn ta vẫn tỏ vẻ nho nhã lễ độ, mỉm cười lịch sự hỏi thiếu nữ bên cạnh.

Nhan Thi Yên gật đầu trả lời: - Hôm nay Tiêu Vân ca ca sao thế? Sao huynh ấy vẫn chưa tới luyện võ vậy?

- Ta cũng không biết tại sao Tiêu Vân đường đệ lại chưa tới nữa. Tiêu thành cười nói: - Nếu Thi Yên muội muội đã tới đây rồi, chi bằng ta dẫn ngươi dạo quanh Tiêu gia, lần trước đại ca ta có bắt một con cáo màu tím cho ta, đẹp lắm, hay là chúng ta cùng đi xem đi?

- Ta không đi. Nhan Thi Yên hờ hững đáp, ánh mắt quét xung quanh dường như vẫn còn đang tìm kiếm bóng dáng Tiêu Vân.

Dáng vẻ lạnh lùng của thiếu nữ kia khiến cho Tiêu Thành nhíu mày.

- Chẳng phải hắn ta chỉ là một tên vô dụng thôi sao? Mấy thiếu niên Tiêu gia đứng bên cạnh cũng hừ lạnh vài tiếng, bọn họ đều cảm thấy tức giận và bất bình.

Nhan Thi Yên chính là con gái của thành chủ Tử Vân quận thành, thiên phú lại phi phàm, nhất định cô sẽ trờ thành một cường giả. Thế mà cô lại thân thiết với tên Tiêu Vân kia, không để ý đến những thiếu niên Tiêu gia khác khiến cho trong lòng rất nhiều người theo đuổi cô đều hận đến nghiến răng.

Tuy thế bọn họ lại không thể phát bực được.

- Ơ.. Tiêu Vân đến rồi kìa. Ngay lúc đám thiếu niên Tiêu Gia đang tức tối ghen tị thì chợt có một tiếng kinh hô vang lên.

- Tiêu Vân? Nghe thấy thế, ánh mắt mọi người đều nhìn sang, tầm mắt lập tức rơi trên người thiếu niên đang khiêng một con rắn yêu.

Lúc này Tiêu Vân khiêng rắn yêu đi khá nhanh, sắp đến trước sân của mình.

Hôm qua vật lộn một hồi với nó khiến cho quần áo hắn rách tả tơi lại loang lổ máu, trông dáng vẻ có phần nhếch nhác.

Có điều sau khi Nhan Thi Yên nhìn thấy thiếu niên thì trong mắt cũng lóe lên một tia vui vẻ, nụ cười trên môi tựa như một đóa hóa tươi đẹp đang nở rộ. Dáng vẻ này đúng là làm lu mờ cả thiên địa.

- Tiêu Vân ca ca. Nhan Thi yên vội vàng chạy về phía thiếu niên kia mà không thèm để ý đến ánh mắt của người bên cạnh.

- Thi Yên. Nghe thấy có người gọi hắn, Tiêu Vân bèn dừng bước, quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu nữ mặc xiêm y màu tím đang tung tăng chạy tới chỗ hắn như một con chim sẻ, giọng nói trong trẻo dễ nghe cứ như âm thanh của thiên nhiên khiến người ta không kiềm được mà đắm chìm.

Nhan Thi Yên đứng cạnh Tiêu Vân nhìn thấy quần áo rách tả tơi của hắn, trên vai còn khiêng một con rắn yêu đầu máu, bèn nhăn mũi che miệng hỏi: - Tanh quá đi, chẳng lẽ Tiêu Vân ca ca đi săn thú ở Tử Vân sơn à?

- Ta đến Tử Vân sơn một chuyến, tiện tay săn được một con rắn yêu thôi. Tiêu Vân trông thấy dáng vẻ đáng yêu của thiếu nữ trước mặt bèn mỉm cười đáp. Nhan Thi Yên chính là tiểu đồng bọn thanh mai trúc mã của hắn, quan hệ giữa bọn họ khá tốt.

- Tiêu Vân, sao ngươi đi Tử Vân sơn mà không nói một tiếng cho bọn ta biết, uổng công ta đứng đây đợi ngươi lâu như thế. Lâm Tiểu Man mặc quần bó ngắn lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng bước tới.

Vóc dáng cô gái này cao dong dỏng, bộ ngực căng tròn, thanh cao thoát tục. Tuy cô chỉ mới mười sáu tuổi thôi nhưng dáng người lại quyến rũ khiến người khác vô cùng hâm mộ, chẳng qua tính tình nóng nảy của cô khiến cho nhiều thiếu niên chỉ đành đứng xa mà trông, không dám trêu chọc cô chút nào.

- Tại sao ta lại phải nói cho cô biết ta đi Tử Vân sơn hả? Tiêu Vân nhìn thấy giọng điệu cô gái kia lạnh lùng lại ra vẻ cao cao tại thượng thì nhíu mày, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn. - Hình như ta đâu có mời Lâm đại tiểu thư cô đến đây đâu nhỉ?

- Hừ, ngươi kiêu ngạo gì chứ, nếu không phải Thi Yên muội muội kéo ta tới đây thì ta cũng chẳng muốn thấy bộ dáng xấu xí của ngươi đâu. Lâm Tiểu Man tức đến đỏ cả mang tai, cô giẫm mạnh xuống đất, nhếch môi liếc xéo thiếu niên kía. - May mà năm đó ta không đính hôn với ngươi, bằng không phải sống với tên vô dụng như ngươi cả đời rồi.

- Lẽ nào ngươi còn tưởng mình là thiên chi kiêu tử của tám năm trước sao?

Lâm Tiểu Man là đại tiểu thư của Lâm gia, một trong bốn gia tộc lớn ở Tử Vân quận, cô ta đã được nuông chiều từ nhỏ có bị ai quát vào mặt như thế đâu?

Có điều mấy lời nói không biết suy nghĩ của cô khiến cho nét mặt của thiếu niên tối lại.

- Có cho ta cũng không thèm thứ con gái ngực to không có não như cô. Vẻ mặt Tiêu Vân trở nên lạnh lùng, liếc thiếu nữ bên cạnh một cái. - Nếu ngươi không có việc gì thì đi đi, Tiêu Vân ta cũng không thích hầu hạ một tiểu thư cành vàng lá ngọc được chiều từ nhỏ như cô.

- Ngươi... Thấy thái độ lạnh nhạt của Tiêu Vân, Lâm Tiểu Man tức đến hai mắt tóe lửa.

Hồi nhỏ, Lâm Tiểu Man cũng rất thân thiết với Tiêu Vân, có một lần Lâm Tiểu Man trong lúc chơi đùa không cẩn thận té xuống đầm, chính Tiêu Vân đã cứu cô ta nên cô ta mới nhặt lại cái mạng. Vì thế lúc Lâm lão gia tử đến cảm ơn Tiêu Vân đã cố ý ghẹo hắn, nói muốn gả cháu gái mình cho thiếu niên này, định ra hôn nhân từ bé nhưng đã bị Tiêu lão gia tử từ chối.

Lâm lão gia tử rất tiếc nuối về chuyện này, mãi đến khi thiên phú của Tiên Vân không còn nữa mới không nhắc lại.

Nay Lâm Tiểu Man lại nói ra chẳng khác gì đang cứa vào vết sẹo của Tiêu Vân.

- Tiểu Man, cô đang nói gì đó. Nhan Thi Yên nhìn thấy vẻ mặt tiêu Vân như thế bèn nhíu mày nói. - Chẳng qua tu vi của Tiêu Vân ca ca tạm thời không đột phá thôi, sau này hắn nhất định sẽ khôi phục lại thiên phú xưa kia cho xem.

- Hơn nữa võ hồn của Tiêu Vân ca ca có thể giải được các bệnh nan y cũng là một thần y đấy. Nhan Thi Yên mỉm cười, mấy năm trước cô bị bệnh rất nặng mà trong thành lại gần như không có ai có thể trị khỏi, cũng chính Tiêu Vân đã cứu cô một mạng.

Cho nên sau đó thiếu nữ này rất thân thiết với Tiêu Vân.

- Hừ, cho dù hắn là thần y thì sao chứ? Lâm Tiểu Man hừ lạnh. - Trong thế giới lấy võ làm đầu này thì không có thực lực cũng như không thể bảo vệ bản thân mình. Thi Yên à, ta khuyên cô từ nay bớt thân thiết với hắn đi, tránh cho hắn lừa mất trái tim của cô thì lúc đó cô hối hận cũng muộn rồi.

Tiêu Vân chỉ liếc Lâm Tiểu Man một cái rồi không thèm để ý đến cô ta.

Hồi nhỏ cô gái này vẫn luôn rất thân thiết với hắn, nhưng sau này khoảng cách đôi bên càng ngày càng xa, quan hệ của họ cũng ngày càng xa lạ.

- Hì hì, ta không sợ Tiêu Vân ca ca gạt đâu. Nhan Thi Yên mỉm cười dịu dàng nhìn chằm chằm vào thiếu niên nọ.

Dáng vẻ này của Nhan Thi Yên cứ như ước gì thiếu niên kia lừa gạt cô vậy.

- Đồ háo sắc. Lâm Tiểu Man lộ vẻ khinh thường.

Tiêu Vân cũng không để ý đến Lâm Tiểu Man mà khiêng rắn yêu đi thẳng về phía trước.

- Tiêu Vân ca ca chờ ta với. Nhan Thi Yên vội vàng chạy theo thiếu niên đằng trước.

- Cô đến đây vì tỷ tỷ của cô à? Tiêu Vân bước chậm lại hỏi thiếu nữ bên cạnh.

- Ừ. Nhan Thi Yên gật đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia lo lắng, cô chớp mắt nhìn sang thiếu niên bên cạnh, nói. - Gần đây chất độc trong người tỷ ấy lại bắt đầu phát tác nữa rồi, khi nào ngươi mới rảnh đi trừ độc cho tỷ ấy!

- Hai ngày sau. Tiêu Vân nghĩ một hồi rồi đáp. - Ta cần khôi phục nguyên khí trước mới có thể trừ độc thay tỷ tỷ của cô được.

- Vậy thì tốt. Nghe thế, trên mặt Nhan Thi Yên mới lộ ra ý cười nhẹ nhõm.

Tỷ tỷ của cô bị trúng độc đã hai năm rồi, cách một khoảng thời gian lại phát tác một lần, khắp Tử Vân quận thành này cũng không có người có thể trị tận gốc loại độc này được.

Lúc trước khi Nhan Thi Phi bị trúng độc, có người đoán rằng cô ấy sống không quá một tháng.

Sau này nhờ có Tiêu Vân giúp đỡ nên mới còn sống tới tận bây giờ.

- Cô nhìn bộ dạng hiện tại của ta xem, không thể tiếp Thi Yên muội muội được. Cô về trước đi, đến lúc đó ta lại đi tìm cô sau. Tiêu Vân cười, hiện giờ hắn đang kiêng rắn yêu, cả người toàn mùi máu tanh khó tránh khỏi mạo phạm người đẹp nên cũng không giữ Nhan Thi Yên ở lại.

- Được, vậy Tiêu Vân ca ca nhớ tới sớm chút. Nhan Thi Yên chớp mắt nhếch môi nói.

- Đồ háo sắc. Lâm Tiểu Man đứng cạnh lẩm bẩm vài câu: - Giờ hắn đã là một kẻ vô dụng mà còn khách sáo với hắn như thế à?

Trong mắt cô ta, từ nay trở đi chắc chắn Tiêu Vân không thể nào tiến lên trên võ đạo, cùng lắm hắn chỉ là một y sư chữa bệnh mà thôi.

Trong thế giới lấy võ làm đầu này, một tên y sư xứng với bọn họ sao?

- Gửi lời hỏi thăm của ta tới Thi Phi tỷ tỷ nhé. Tiêu Vân nói với Nhan Thi Yên, sau đó lập tức bước về phía sân của mình.

Chợt có vài thiếu niên cản ở phía trước khiến cho Tiêu Vân dừng bước.

- Tiêu Vân đường đệ, ngươi tìm đâu ra con rắn yêu này thế? Xem khí tức của nó thì hình như ở Tôi Thể cảnh tầng sáu nhỉ! Tiêu Thành nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, vươn tay vuốt lớp vảy của rắn yêu rồi nhếch môi mỉa mai.

- Có khi nào ngươi trộm rắn yêu này từ trong bẫy của đoàn mạo hiểm không?

- Nhất định hắn đã đi ăn trộm rồi, bằng không dựa vào chút thực lực ấy của đại thiên tài Tiêu Vân thì làm sao có thể săn được con mãnh thú này chứ? Mấy tên thiếu niên bên cạnh cũng mở miệng châm chọc theo.

- Tránh ra. Tiêu Vân nhíu mày, liếc đám thiêu niên đang mỉa mai khiêu khích mình rồi cất bước định rời khỏi đây.

- Tên tiểu này còn dám đi à. Thấy Tiêu Vân không để ý đến chúng, đám thiếu niên nọ nhíu mày lộ vẻ tức giận.

Khi nãy Nhan Thi Yên lạnh nhạt với bọn họ mà chạy về phía Tiêu Vân khiến cho đám này rất tức tối.

Một kẻ vô dụng thì dựa vào đâu mà được thiên kim thành chủ xem trọng cơ chứ?

- Ngươi đứng lại cho ta, lẽ nào không nghe thấy Thành ca đang hỏi ngươi sao? Với tâm lý vặn vẹo như thế, một tên trong số đó bước ra chặn đường Tiêu Vân. - Ta thấy con rắn này cũng khá lắm, hôm nay làm thành mấy món nhắm rượu cho bọn ta được đấy.

Nói xong bàn tay tên kia hóa thành trảo hướng về phía rắn yêu trên vai Tiêu Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.