Bất Tử Võ Tôn

Chương 5: Ai phạm ta thì ta sẽ trả lại gấp mười



Một trảo của thiếu niên kia vô cùng uy vũ, tựa như bên trong ẩn chứa sức mạnh của trăm quân, có thể đánh nát cả núi đá.

Người này là Tiêu Lập, tu vi Tôi Thể cảnh tầng sáu đỉnh phong, hắn chỉ mưới lăm tuổi lại ra vẻ kiêu ngạo.

Bởi vì người trong Tiêu gia đều biết thực lực của Tiêu Vân chỉ ở Tôi Thể cảnh sơ kỳ, kém hơn mọi người nhiều.

- Hừ, để xem ngươi còn dám kiêu ngạo nữa không. Thấy thế, vài thiếu niên khác đều cười khẩy chờ xem Tiêu Vân bị mất mặt.

- Láo xược! Ánh mắt Tiêu Vân lóe lên lộ ra một tia sắc bén. Tay trái hắn khiêng rắn yêu, tay phải tựa như kìm sắt bắt lấy cổ tay Tiêu Lập với tốc độ cực nhanh. Khí thế của Tiêu Lập bị chững lại.

Tay hắn bị nắm chặt, Tiêu Lập cảm thấy một cỗ sức mạnh to lớn truyền đến khiến cho mình bỗng mất cả sức lực.

- Sao lại có thể thế được? Tiêu Lập vô cùng kinh ngạc: - Sao ngươi lại có sức mạnh lớn đến mức này?

Thế nhưng ngay lúc Tiêu Lập đang kinh ngạc thì Tiêu Vân kéo mạnh tay hắn làm hắn mất thăng bằng, sau đó giơ chân đạp bay hắn ra xa. Tiếng xương gãy vang lên.

“Ầm!"

Tiêu Lập đau đớn, hắn ta bị đạp ngã xuống đất, gãy mất một chiếc xương sườn.

Im lặng...

Bầu không khí ở luyện võ trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

Tiêu Thành và nhiều thiếu niên khác nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt với vẻ vô cùng kinh ngạc, bọn họ đều cảm thấy choáng váng mặt mày.

- Khi nãy là do tên Tiêu Vân kia làm sao? Vài người nhìn nhau, dường như cũng thấy khó tin sự thật đang diễn ra trước mắt này.

Tên Tiêu Vân vô dụng kia lại có thể chặn được đòn của Tiêu Lập mà còn đá bay người ta luôn ư?

- Đây chắc chắn không phài là sự thật.

- Có lẽ Tiêu Lập nhất thời khinh địch nên mới bị Tiêu Vân thừa cơ đánh lén. Mọi người nhìn nhau một cái, trong đầu đều xuất hiện ý nghĩ này.

- Không, đây tuyệt đối không phải là sự thật. Trong lòng Tiêu Lập chấn động, hắn khó mà chấp nhận được sự thật là mình bị tên vô dụng nổi tiếng toàn thành này đánh bại. Nếu đúng như thế thì chẳng phải hắn sẽ trở thành kẻ lót đáy trong đám thiếu niên cùng thế hệ sao?

- Sao tên vô dụng ngươi có thể làm ta bị thương được chứ? Tiêu Lập nổi giận gào lên, hắn ta chịu đau bò qua ra vẻ muốn nhào tới.

- Tiêu Lập ngươi dám sao! Thấy Tiêu Lập vẫn không biết hối cải mà muốn ra tay thêm lần nữa, Tiêu Vân trừng mắt quát lớn. - Ngươi chỉ là đệ tử dòng chi mà cũng dám động tới ta ư? Trong mắt ngươi còn có gia pháp Tiêu gia hay không?

- Hừ, đệ tử dòng chi thì sao hả? Còn tốt hơn tên vô dụng tám năm cũng không tiến bộ chút nào như ngươi. Tiêu Lập hừ lạnh, hai tay tạo thành thức mở đầu rồi lao tới chỗ Tiêu Vân đang khiêng rắn, hung hăng như một con hổ dữ.

- Đồ ngu xuẩn. Trong mắt Tiêu Vân lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang hùng hổ lao tới. Hắn nhích người qua chút thì đã tránh được đòn tấn công sắc bén của đối phương, sau đó tay hắn tạo thế đao đánh mạnh vào bụng của thiếu niên kia.

A!

Ngay khi chưởng đao vừa chém xuống, cả người Tiêu Lập lập tức xụi lơ trên mặt đất. Hắn ta hét thảm thiết.

Hô!

Nhìn thấy Tiêu Lập nằm dưới đất kêu la thảm thiết, trong mắt vài thiếu niên đứng cạnh đấy cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.

Nếu nói ban nãy Tiêu Lập nhất thời khinh định thì vừa rồi hắn đã dốc hết sức tấn công rồi!

Lẽ nào thực lực cùa Tiêu Vân không phải Tôi Thể cảnh tầng sáu ư?

Nghĩ tới đây, đám người Tiêu Thành hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thiếu niên kia có phần kỳ lạ.

- Thực lực ngươi thế này mà cũng dám gọi ta là đồ vô dụng sao? Tiêu Vân nhìn Tiêu Lập bằng ánh mắt đanh lại rồi nói: - Ai phạm ta thì ta sẽ trả lại gấp mười lần.

Nói xong, hắn nhìn xung quanh một vòng, không biết cố ý hay vô tình nhìn về phía đám người kia.

Phần lớn trong số đó đều là đệ tử dòng chi, đi theo Tiêu Thành làm mưa làm gió, mấy năm qua đã không ít lần lên tiếng chế giễu Tiêu Vân.

Hắn thân là đệ tử dòng chính Tiêu gia, thân phận vốn không phải ai cũng có thể sánh được, há lại mặc cho đám người này trèo lên đầu mình kia chứ?

Lúc trước tu vi của Tiêu Vân cứ chậm chạp không tiến nên hắn cần phải nhẫn nhịn, hiện giờ Tiêu Vân đã khôi phục tốc độ tu luyện rồi, sao còn phải nhẫn nhịn tiếp làm chi?

"Hắn vẫn còn là tên Tiêu Vân vô dụng kia ư?"

"Sao ta lại cảm thấy hắn có khí thế kinh người như thanh kiếm sắc bén sắp tuốt ra khỏi vỏ thế?" Vài người thấy Tiêu Vân lướt qua mình, trong lòng lại dấy lên nổi sợ hãi khó hiểu, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, khi nhìn bóng người đằng trước, tim họ không nhịn được mà đập thình thịch.

- Lẽ nào tu vi của hắn đã bắt đầu khôi phục lại rồi sao? Nghĩ tới đây, mọi người đều run rẩy.

- Hắn thật sự đã khôi phục lại thực lực ư? Tiêu Thành đứng bên cạnh nhíu mày, hắn cảm thấy một cỗ áp lực khó hiểu.

Nếu thiên phú của Tiêu Vân quay trở lại thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới địa vị của mình ở trong tộc sao?

Đám người kia cũng hoảng sợ, nếu như Tiêu Vân khôi phục thiên phú thì há lại có thể buông tha cho họ?

Mấy năm gần đây bọn họ đã châm chọc khiêu khích thiếu niên kia nhiều lần lắm rồi!

- Ngươi... ngươi đã đột phá rồi à? Tiêu Lập bị thương nằm trên đất nhìn Tiêu Vân với vẻ hoảng sợ.

- Đúng thế. Vẻ mặt Tiêu Vân dửng dưng.

- Tám năm nay ngươi vẫn không tiến bộ, sao lại có thể đột phá được? Tiêu Lập tỏ vẻ khó tin.

- Ai nói Tiêu Vân ta sẽ tầm thường như thế cả đời? Tiêu Vân hờ hững liếc bọn họ. - Phong thủy đổi dời, cuối cùng Tiêu Vân ta cũng có ngày quật khởi.

Dứt lời, Tiêu Vân cất bước rời đi.

- Hắn đột phá rồi, hắn thật sự đã đột phá rồi. Đám thiếu niên ở cạnh đấy đều sững ra mà thì thào trong miệng.

- Ngươi sợ cái gì, chẳng qua hắn chỉ bước vào Tôi Thể cảnh tầng bảy thôi mà, lo gì chứ? Có người lên tiếng mỉa mai. - Không chừng qua lần này thì hắn phải đợi thêm tám năm nữa mới đột phá tiếp, tới lúc đó chúng ta đã bước vào Tiên Thiên cảnh lâu rồi, sao phải sợ hắn?

Nghe thấy thế, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thiếu niên kia, trong lòng họ vẫn căng thẳng vô cùng.

- Tiêu Vân, ngươi đứng lại cho ta, lẽ nào ngươi đánh người xong còn muốn đi à? Tiêu Thành nhíu mày quát lớn.

- Thì sao, ngươi muốn ra mặt thay hắn à? Tiêu Vân dừng bước, nhìn vẻ mặt hung ác của Tiêu Thành.

Tên Tiêu Thành kia là con trai của đại bá hắn, tu vi đã bước vào Tôi Thể cảnh tầng tám.

- Ta thấy khí sắc của ngươi cũng khá lắm, chắc tu vi đã tiến bộ lên nhỉ. Nếu thế thì ta thân là huynh trưởng sẽ chỉ bảo ngươi một phen. Tiêu Thành nhếch môi cười, đoạn nhảy lên tung một quyền về phía Tiêu Vân, quyền phong sắc bén quét qua rát hết cả da.

Quyền phong lạnh thấu xương lập lòe bóng sáng như có vô số thiết quyền giáng xuống bao trùm thiếu niên kia.

Đây là chiến kỹ hoàng cấp, Lạc Thạch quyền.

Một quyền tung ra tự như núi lở khiến cho người ở dưới khó mà tránh được.

Quyền này có tốc độ cực nhanh, còn ẩn chứa vài phần hậu chiêu. Dù Tiêu Vân thức tỉnh võ hồn có lực cảm tri cực mạnh, thấy rõ thật giả, nhưng hắn đang khiêng xác rắn trên vai nên vẫn khó mà né tránh được.Hắn nhướng mày, vận chuyển toàn lực muốn tung ra một chưởng đỡ lấy.

- Dừng tay! Ngay lúc này, một tiếng hừ lạnh như sấm rền vang lên, sau đó có một luồng gió mạnh thổi tới phá tan quyền ảnh sắc bén của Tiêu Thành.

- Hổ thúc! Tiêu Vân vốn định dốc hết sức ra tay thì chợt cảm thấy áp lực trên người biến mất. Lúc ngẩng lên thấy người đàn ông trung niên bỗng nhiên xuất hiện, trong mắt Tiêu Vân lộ rõ ý cười. Hắn ngầm ra hiệu với người mới đến.

Người đột nhiên xuất hiện đúng là Tiêu Hổ.

Hổ thúc gật đầu, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tiêu Thành. - Sao ngươi dám ra tay với Tiêu Vân?

Mấy thiếu niên đứng cạnh thấy Tiêu Hổ nhìn chằm chằm như thế thì rụt cổ lại đầy sợ hãi.

- Không có gì, ta chỉ muốn thử thực lực của Tiêu Vân đường đệ thôi mà. Tiêu Thành nhún vai nói.

- Thử thực lực của hắn à? Tiêu Hổ nhướng mày hỏi tiếp. - Chẳng lẽ thử thực lực của hắn cần dùng võ kỹ sao?

- Dù gì khi nãy ta cũng đâu làm hắn bị thương. Tiêu Thành nhíu mày, dáng vẻ bâng quơ.

- Đứa nhỏ này. Tiêu Hổ nhíu mày.

- Hổ thúc à, nếu không có chuyện gì thì bọn ta đi đây. Tiêu Thành ngả ngớn ra hiệu cho đám thiếu niên bên cạnh đỡ Tiêu Lập bị thương rời khỏi đấy, như thể trong mắt hắn căn bản không có Tiêu Hổ.

Thấy thế, Tiêu Hổ cũng lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Hiện giờ lão gia tử đang bế quan, người quản lý Tiêu gia lại là phụ thân của Tiêu Thành, thân phận bản thân thấp kém không thể làm gì được hắn.

- Vân thiếu không sao chứ? Tiêu Hổ lắc đầu rồi quay sang nói với thiếu niên đang khiêng xác rắn.

- Ta không sao. Tiêu Vân thản nhiên đáp.

- Tính của Tiêu Thành như thế, ngươi đừng để bụng. Tiêu Hổ nói.

- Tôn nghiêm của ta, ta sẽ sớm đòi lại. Tiêu Vân nói với vẻ thản nhiên, trong giọng nói lại ẩn chứa vài phần tự tin.

Sự thay đổi của thiếu niên khiến Tiêu Hổ ngây ra, chợt ánh mắt hắn sáng lên, hắn hỏi. - Khi nãy ngươi đánh Tiêu Lập bị thương sao?

Lúc nãy Tiêu Hổ đứng từ xa thấy cảnh Tiêu Lập bị đá bay, trong lòng nghi ngờ không dứt.

- Ừ. Tiêu Vân gật đầu.

- Lẽ nào ngươi.. ngươi đã đột phá? Nghe thấy thế, đôi mắt Tiêu Hổ sáng lên ẩn chứa vài phần hưng phấn. Hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt.

- Lỡ chân bước vào Tôi Thể cảnh tầng bảy thôi. Tiêu Vân cười đáp.

- Cái gì! Ngươi đột phá rồi à. Tiêu Hổ hơi kích động, tám năm nay thiếu niên này vẫn không tiến bộ chút nào!

- Ừ. Tiêu Vân vẫn hờ hững gật đầu.

- Thiên phú của ngươi đã trở lại rồi sao? Tiêu Hổ nhìn chằm chằm vào thiếu niên hỏi.

- Vẫn đang xem xét. Tiêu Vân đáp.

- Có thể đột phá thì tốt quá. Tiêu Hổ nói. - Nếu lão gia tử biết được tin này chắc chắn sẽ rất vui mừng.

- Hồ thúc, chuyện lần này cảm ơn ngươi, ta về nhà trước đây. Sau khi trò chuyện thêm hai câu, Tiêu Vân nói.

- Ừ, ngươi đi đi. Tiêu Hổ nói.

Tiêu Vân khiêng rắn yêu rời đi.

- Hy vọng Vân thiếu gia có thể khôi phục thiên phú. Tiêu Hổ nhìn bóng người đang rời đi, thì thào.

Mấy năm gần đây Tiêu Vân luôn chăm chỉ tu luyện cực khổ ở luyện võ trường, rất đỗi kiên trì, dù biết rõ bản thân không đột phá nhưng vẫn không bỏ cuộc. Làm gì có đứa nào trong đám thiếu niên cùng thế hệ của hắn có được tâm tính kiên cường không chịu thất bại như vậy chứ?

Tiêu Hổ rất cảm động, hiện giờ thấy Tiêu Vân có thể đột phá, hắn cũng vô cùng vui mừng.

- Vân thiếu gia, hôm qua ngươi đi đâu thế?

- Ca à huynh không sao chứ? Sau khi Tiêu Vân về đến nhà, Hoàn nhi và Tiêu Linh Nhi hỏi han với vẻ lo âu.

- Ta không sao. Tiêu Vân cao giọng cười nói. - Hoàn nhi, ngươi gọi Lý ma ma tới đem hầm cách thủy con rắn yêu này mà ăn. Yêu thú này chính là đồ bổ đấy, đã lâu chúng ta không ăn ngon một bữa rồi. Còn da của nó thì các ngươi làm một bộ áo giáp đi, có thể chống lạnh đấy.

Sau khi để con rắn xuống, Tiêu Vân lập tức đi tắm rửa một phen, thay một bộ quần áo sạch sẽ vào.

Ăn cơm xong, Tiêu Vân cảm thấy tinh khí thần của mình càng dồi dào hơn trước.

- Máu thịt yêu thú quả là phi phàm. Tiêu Vân gật đầu suy ngẫm. - Xem ra sau này nên săn yêu thú nhiều thêm chút mới được.

Sau bữa ăn này, không chỉ hắn cảm thấy tinh khí thần của mình dồi dào lên mà thân thể muội muội cũng tốt hơn chút.

- Ta cần phải cố gắng tu luyện, sớm bước vào Tiên Thiên cảnh. Trong đêm tối, Tiêu Vân ngồi xếp bằng ở trên giường bắt đầu hấp thu nguyên khí trong thiên địa, trải qua chuyện lúc chiều, hắn càng khát vọng thực lực hơn. Nếu lúc trước thì hắn không thể nào đỡ được một đòn của Tiêu Lập.

Nhưng lần này hắn lại dễ dàng đánh bay đối phương.

- Tiêu Thành, chẳng bao lâu nữa thì ta có thể đánh bại ngươi rồi! Ánh mắt Tiêu Vân cứng lại, hắn siết chặt nắm đấm, trên gương mặt còn ngây thơ lộ ra vẻ kiên cường, trong lòng quyết tâm phải rửa sạch sỉ nhục lúc trước.

Hắn biết rõ sở dĩ Tiêu Lập dám ra tay với hắn cũng vì có Tiêu Thành đứng sau lưng làm chỗ dựa.

Bằng không thì một đệ tử dòng chi sao lại dám ra tay với hắn được?

Phải biết rằng Tiêu Vân chính là cháu nội của Tiêu lão tộc trưởng đấy!

Tiêu Vân dùng pháp quyết của gia tộc, không ngừng hấp thu nguyên khí trong thiên địa, biến nó thành của bản thân.

Qua một đêm, nguyên khí trong đan điền càng nhiều hơn.

Mãi đến sáng hôm sau khi ánh mặt trời vừa ló thì hắn mới ngừng tu luyện.

Lúc này võ hồn kia vẫn chưa thò ra hấp thu nguyên khí trong đan điền của Tiêu Vân, khiến cho hắn càng thêm phần tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.