Phương Khôn cười lạnh, điều động hết nguyên khí trong cơ thể tạo thành một cỗ kình lực cực mạnh đánh thẳng vào chỗ bị siết, kình lực mạnh mẽ như thế đủ để đánh nát xương của tu giả Tôi Thể tầng sáu rồi.
Ngay lúc Phương Khôn cho rằng ngón tay Tiêu Vân sẽ bị đánh gãy thì hắn chợt nhíu mày lại, hai mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên xen lẫn sợ sệt, nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia: - Sao ngươi lại có kình lực mạnh mẽ như thế chứ, lẽ nào ngươi đã bước vào Tôi Thể tầng bảy rồi sao?
Tiêu Vân chỉ im lặng siết chặt cổ tay đối phương, nhưng ngón tay lại như một gọng kìm sắt ra sức ghìm chặt lại. Đột nhiên có tiếng xương gãy vang lên, Phương Khôn kia lập tức bị đau đến mức khuôn mặt đều trở nên biến dạng, kinh mạch nơi cổ tay bị chặt đứt.
- A!
Phương Khôn thét to một tiếng, trán ướt đẫm mồ môi, buông thõng hai tay xuống.
Nếu không có tục cân tán thượng hạng, dù chưa hẳn cổ tay của Phương Khôn sẽ tàn phế, nhhưng cũng không thể tiếp tục đi bắt nạt người khác cùng với đám người kia nữa rồi.
Tiếng hét như heo bị chọc tiết này làm cho đám người xung quanh giật nảy mình.
- Vĩ ca, lẽ nào hắn đã tiến vào Tôi Thể tầng bảy rồi sao?
Đám thiếu niên thuộc Phương gia ngạc nhiên, quay sang hỏi người thiếu niên cầm đầu kia.
- Cũng có thể lắm.
Ánh mắt Phương Vĩ lóe ra một tia sắc lạnh:
- Nếu không phải Tôi Thể tầng bảy thì sao hắn có thể địch lại Phương Khôn được chứ?
- Hai người các ngươi lên thử xem.
Phương Vĩ trầm ngâm một chốc rồi nói với hai người thiếu niên bên cạnh.
- Vâng!
Hai thiếu niên này đều là Tôi Thể tầng bảy đỉnh phong và cũng chuẩn bị bước vào Tôi Thể tầng tám rồi.
- Tiêu Vân, xem chiêu đây!
Hai tên thiếu niên Phương gia nhảy tới, nhanh chóng áp sát Tiêu Vân. Mỗi tên tấn công một bên, một người ra quyền, một người ra chưởng chia nhau đánh về phía bụng, ngực và eo của Tiêu vân, mấy tấn công cực kì tàn nhẫn này mà đánh trúng thì chắc chắn sẽ thành bán thân bất toại.
Tiêu Vân thấy hai người Phương gia đồng loạt ra tay thì không dám khinh thường. Hắn thả tay đặt chiếc túi xuống đất rồi chợt liếc mắt về phái hai thanh niên Phương gia kia, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, sau đó bất chợt ra tay.
Chỉ thấy hai tay Tiêu Vân đánh ra với tốc độ cực nhanh, không đợi hai tên thiếu niên Phương gia đến gần thì đã ra tay nghênh đón. Quyền chưởng giao nhau, đám người Phương gia trông thấy cảnh này thì lập tức lộ ra lãnh ý.
- Tên vô dụng này cũng muốn dựa vào sức một người mà chống lại một kích của hai tu giả Tôi Thể tầng bảy đỉnh phong sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Đám thiếu niên khoanh tay thờ ơ đứng nhìn bên ngoài không khỏi hừ lạnh một tiếng, trong mắt chứa đầy vẻ khinh thường.
Vài người xung quanh cũng nhíu mày, ai nấy đều cho rằng hành động này của Tiêu Vân là quá mức lỗ mãng.
Ai cũng biết thiếu niên này chỉ có tu vi Tôi Thể tầng sáu, dù bây giờ may mắn đột phá thì lại có thể thế nào chứ?
Nhưng mà, lúc mọi người đều dùng thái độ thờ ơ nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia thì quyền chưởng hai bên đã va chạm với nhau.
Ầm ầm!
Hai tiếng nổ mạnh vang lên, kèm theo đó là một luồng kình phong lạnh thấu xương, kình lực cường đại của Tôi Thể tầng bảy nổ tung như cơn lốc quét ngang qua, bốc tung cát bụi đầy trời. Vào lúc mọi người đều cho rằng thiếu niên kia sắp sửa xui xẻo thì bỗng nhiên có một làn khí tức nóng rực phả ra.
- Nóng quá!
Người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không biết vì sao nhiệt độ không khí đột nhiên lại tăng lên, dòng khí ập đến khiến cho người ta có cảm giác da thịt đang bị bốc cháy.
A!
Vào lúc đám người đang vô cùng kinh ngạc thì chợt nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.
- Chuyện gì thế này!
Mấy tên thiếu niên Phương gia mở to hai mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Bởi vì hai tiếng kêu thảm thiết khi nãy vô cùng quen thuộc.
Chỉ thấy hai gã thiếu niên Phương gia hét thảm kia bị đánh bay lùi lại hơn bảy thước.
- Hai tên tu giả Tôi Thể tầng bảy thế mà lại không đỡ nổi một đòn ư?
- Tiêu Vân này không phải chỉ là một tên phế vật thôi à?
- Chuyện gì thế này? Lẽ nào thiên phú của hắn khôi phục rồi?
Người xung quanh kinh ngạc nhìn hai tên thiếu niên lảo đảo lùi lại, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc không dám tin, ai mà không biết tám năm rồi Tiêu Vân không hề có tiến bộ chứ!
Sao đột nhiên hắn có sức mạnh đánh bại hai người thế này?
- Ngươi dùng võ kỹ gì thế hả?
Hai tên thiếu niên Phương gia vừa đứng vững đã kinh ngạc la to lên. Nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện vết cháy xém ở tay và mùi cháy khét phát ra từ trên người bọn họ, bộ dạng kia giống như vừa bị cho vào trong lửa đốt cháy vậy.
Thiếu niên Phương gia đứng bên cạnh thấy vậy thì cũng ngây người tại chỗ.
- Nhất định là tên Tiêu Vân này đã bước vào Tôi Thể tầng bảy rồi!
- Chẳng lẽ hắn đã tu luyện võ kỹ cường đại nào ư?
Lúc này trong lòng mọi người đều sinh ra vài suy nghĩ như thế.
Bằng không một người chỉ có Tôi Thể cảnh tầng sáu như Tiêu Vân sao có thể một lần đánh lui hai tên tu giả Tôi Thể tầng bảy kia chứ?
- Không thể nào, Tôi Thể cảnh có thể tu luyện võ kỹ gì mạnh đâu chứ?
Mặt Phương Vĩ hiện lên vẻ ngưng trọng:
- Chẳng lẽ thiên phú của Tiêu Vân đã khôi phục lại rồi ư?
Nghĩ đến đây, tim hắn chợt nảy mạnh một cái, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Nếu thiên phú của hắn mà khôi phục thì ở Tử Vân quận này ai có thể cạnh tranh nổivới hắn chứ?
- Không được, tuyệt đối không thể để hắn phát triển thêm nữa!
Mặt Phương Vĩ trở nên âm trầm, hai mắt vô cùng hung ác.
Một lần có thể đánh lùi hai tên tu giả Tôi Thể tầng bảy, nhưng Tiêu Vân cũng không thấy ngạc nhiên gì.
Một là trong suốt tám năm qua, hắn vẫn luôn chăm chỉ tu luyện, bỏ ra công sức gấp mấy chục lần người khác nên hắn đã thuần thục những võ kỹ cấp thấp này từ lâu. Nay có thêm cả hỏa nguyên khí cực nóng mà hắn dung nhập vào trong võ hồn, một khi ra tay hai người kia có thể địch lại được sao?
Đánh lui hai kẻ kia xong, Tiêu Vân cúi người định nhặt chiếc túi trên đất lên rồi bỏ đi.
Qua mấy lần vận công thì hắn đã sắp không khống chế được kịch độc trong cơ thể rồi, cần phải giải trừ nó sớm mới được.
- Cơ hội tốt!
Đúng lúc này, trên mặt Phương Vĩ lóe lên vẻ độc ác, hắn ta chợt bước lên tung một chưởng về phía Tiêu Vân hòng phế hắn, để Phương gia bọn họ về sau không cần lo tên thiên tài này lại quật khởi một lần nữa.
Thế này cũng coi như bóp chết một mối nguy hiểm tiềm tàng.
Tiêu Vân vừa cúi người xuống chợt nheo mắt lại, cảm nhận được một cỗ kình lực cực mạnh xé gió đánh tới.
- Còn không chịu thôi à!
Ánh mắt Tiêu Vân trở nên lạnh lẽo, hắn đột nhiên xoay người lại. Sau khi thấy Phương Vĩ đang lao đến gần thì trong mắt lập tức hiện lên sát ý:
- Phương Vĩ, đây là do ngươi tự tìm đường chết đấy nhé!
- Tên vô dụng như ngươi mà cũng dám mạnh miệng như thế à?
Tiêu Vân không nói gì mà chỉ âm thầm điều động võ hồn, tung chưởng đón chiêu của Phương Vĩ.
Ầm!
Ngay khi song chưởng của hai người vừa tiếp xúc với nhau thì lập tức dấy lên cuồng phong, xung quanh phát ra tiếng nổ mạnh. Tiếp đó, một cỗ cực lực ập tới khiến thân hình Tiêu Vân run lên như bị sóng cả đập vào người, toàn thân run lên bần bật, bay thẳng ra phía sau rồi ngã lăn xuống đất.
Khóe miệng Tiêu Vân rỉ máu.
- Tôi Thể tầng tám đúng là lợi hại!
Tiêu Vân cảm nhận được khí huyết đang sôi trào lên trong cơ thể, trong đầu thầm nghĩ.
- Thì ra ngươi cũng chỉ có Tôi Thể tầng bảy, ta còn tưởng rẳng ngươi mạnh cỡ nào nữa chứ.
Sau khi đối chưởng với Tiêu Vân thì Phương Vĩ vẫn đứng vững như núi, hắn nhíu mày cười gằn rồi nói.
- Ngươi đả thương mấy tộc nhân tộc ta, hôm nay bản thiếu gia ta sẽ phế ngươi, tránh cho ngày sau ngươi lại tiếp tục làm bậy.
Dù biết Tiêu Vân chỉ là Tôi Thể tầng bảy nhưng khi nghĩ đến thiên phú đáng sợ năm đó của hắn thì Phương Vĩ lại nổi sát tâm.
Bịch bịch!
Phương Vĩ đanh mặt bước lên phía trước, mưu toan phế Tiêu Vân để chấm dứt hậu hoạn.
- Ha ha, tên Tiêu Vân này xong rồi.
Đám thiếu niên Phương gia cười giễu.
- Vĩ thiếu, ngươi nhất định phải khiến cho hắn ta sống không bằng chết!
Đám thiếu niên bị thương khác thì âm trầm quát to.
- Ai, đáng tiếc, vốn là một thiên chi kiêu tử, kinh tài tuyệt diễm, nhưng nay lại rơi vào kết cục như thế.
- Đúng thế, nếu Tiêu Vân còn thiên phú hệt như năm đó thì về sau ở Tử Vân quận này ai có thể tranh được với hắn chứ?
Vài người vây xem bên cạnh thấy cảnh này đều ra vẻ thổn thức, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần cảm khái về số mệnh lận đận của thiếu niên này.
- Ta làm bậy sao?
Tiêu Vân đứng thẳng dậy rồi ngửa mặt lên trời cười to:
- Phương Vĩ, ngươi đúng là vô sỉ.
- Nhưng thật đáng tiếc, ngươi chưa đủ bản lĩnh để phế ta đâu.
Hắn ngó lơ tên Phương Vĩ đang bước tới, trực tiếp nhặt chiếc túi trên đất khoác lên vai, dường như cũng không định ra tay đối kháng với gã thiếu niên khí thế hầm hầm kia.
- Chẳng lẽ Tiêu Vân còn chiêu gì nữa à?
Người xung quanh kinh ngạc nhìn quanh.
- Nơi này không có người của Tiêu gia mà!
Đám người lắc đầu, trong lòng lại thấy khó hiểu hơn nữa.
Bọn họ không tin Tiêu Vân có thể đánh lại Phương Vĩ.
A!
Đúng lúc này, một tiếng thét bỗng nhiên vang lên. Phương Vĩ vốn đang hừng hực khí thế đi đến cách Tiêu Vân khoảng ba mét thì chợt hét thảm một tiếng, sau đó ngửa mặt lên trời ngã vật ra đường, toàn thân bắt đầu co giật từng cơn.
- Vĩ thiếu, ngươi làm sao vậy.
Đám thiếu niên Phương gia thấy vậy thì giật mình vội vàng chạy tới.
Người xung quanh cũng ngơ ngác, không rõ đầu cua tai nheo ra sao.
Phương Vĩ vừa ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, nổi đầy gân xanh, sắc mặt cũng tái đi.
- Là độc, Vĩ ca trúng độc rồi!
Một thiếu niên Phương gia kinh ngạc thốt lên, rốt cuộc cũng biết vì sao Phương Vĩ lại ngã xuống.
- Cái gì, Vĩ ca trúng độc á!
Đám người Phương gia còn lại lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
- Sao lại như vậy được chứ, vừa rồi là ai hạ độc thế?
Vừa rồi Phương Vĩ chỉ đối một chưởng với Tiêu Vân thôi mà, sao lại trúng độc chứ?
- Cứu ta, cứu….ta!
Phương Vĩ nằm trên mặt đất liên tục run rẩy, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, miệng lẩm bẩm.
- Giờ phải làm sao đây?
Đám thiếu niên Phương gia bối rối đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
- Tiêu Vân, là ngươi hạ độc với Vĩ thiếu nhà ta đúng không?
Một thanh niên lớn tuổi nhìn chằm chằm vào Tiêu Vân quát lên.
- Không muốn chết thì cút đi cho ta!
Ánh mắt Tiêu Vân đanh lại, sắc lẹm như kiếm, phát ra khí tức sắc bén khiến cho tên thiếu niên Phương gia kia giật bắn người, bất giác lùi lại vài bước, ngay cả Tôi Thể tầng tám như Phương Vĩ mà còn bị trúng chiêu, hắn nào dám làm bậy chứ?
Tiêu Vân bình tĩnh cất bước, gần như không thèm nhìn đến ánh mắt của mấy gã thiếu niên kia. Khi đi ngang qua bên cạnh Phương Vĩ đang nằm co ro run rẩy dưới đất thì ánh mắt hắn lóe lên:
- Ta đã nói rồi, ngươi còn chưa đủ bản lĩnh để phế ta đâu.
Ánh mắt Phương Vĩ tuy dần nhòa đi nhưng vẫn có thể từ trong đó nhìn ra mấy phần hoảng sợ.
Đám thiếu niên Phương gia vừa thấy Tiêu Vân đi tới gần thì đã lập tức nhường đường, không dám đến gần hắn.
Cảnh này khiến cho những người vây xem xung quanh cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Sau khi liếc về phía tên Phương Vĩ mặt mày tái nhợt nằm trên đất, Tiêu Vân lại quét mắt nhìn quanh, gằn giọng nhấn mạnh từng chữ:
- Tiêu Vân ta giờ đây đã không còn là thiếu niên tầm thường vô dụng kia nữa, nếu kẻ nào dám nhục mạ ta, khinh khi ta, nhạo báng ta, thì đây sẽ là kết cục của chúng!
Giọng điệu đanh thép, tuy tuổi hãy còn nhỏ, nhưng lại có một loại khí thế hùng hồn như núi cao khiến kẻ khác phải ngước nhìn. Đám người xung quanh đều bị lời hắn nói ra làm chấn động, như thấy được một ngôi sao rực rỡ đang dầng lên cao, trong lòng thậm chí sinh ra cảm giác kính sợ khó tả.