Chương 46. Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ: Say đắm.
Tinh nhi nói cho ta những thứ rất kỳ lạ.
Suy nghĩ của ta lại bay đi nơi khác.
Hình như từ sau khi Giang Phong chết, Tinh Nhi thay đổi.
Càng ngày càng trở nên giống với con bé của thời thơ ấu.
Khi đó lá gan nó rất to, luôn quấn quít lấy ta muốn thứ này thứ nọ. Cũng luôn có cách để ép ta cho con bé thứ nó muốn.
Muội muội đáng yêu và nghịch ngợm như thế, sẽ không ai thích đâu.
Nhớ hồi xưa khi nghe mọi người nói đến chuyện lập gia đình, trong lòng ta cũng sẽ thầm tưởng tượng ra phu quân của mình, thậm chí còn nghĩ tới Liên Tinh.
Ta nghĩ Liên Tinh yếu ớt như thế thì phải chọn một người tốt tính nhân hậu mới được.
Kết quả Liên Tinh lại trở thành một người tốt tính và bao dung ấy.
Tính cách tốt dành cho ta.
Ta - người tỷ tỷ đã thề sẽ che chở cho con bé, lại trở thành một kẻ tự do phóng khoáng hay làm bậy, vẫn luôn luôn nóng nảy.
Là bởi khoảng cách tuổi tác của chúng ta quá lớn ư? Lớn đến mức vượt lên cả tâm nguyện thuở ban đầu, lớn đến mức biến đổi cả tính cách thuở ban đầu.
Có lẽ, ta nên nhường nhịn con bé hơn.
Ta nghe thấy Tinh Nhi hỏi ta: "Tỷ tỷ nói xem có phải không?"
"Tinh Nhi nói đúng." Ta nhìn con bé.
Tinh Nhi rất hưng phấn, "Ta đã bảo rồi, tỷ tỷ xem xem, thiên hạ chỉ có tỷ mới hợp với ta, tỷ muội chúng ta trừ bản thân nhau ra thì có ai dám chia rẽ chúng ta chứ?"
Chia rẽ, chia rẽ cái gì?
Ta bắt đầu cẩn thận nghe con bé nói.
Tinh Nhi đang gạt ta.
Trên đời này, ta ghét nhất bị kẻ khác lừa dối.
Nhưng thấy Tinh Nhi cố gắng suy nghĩ xong giải thích như thế, ta lại không cảm thấy không vui.
Gần đây quả nhiên ta rất kỳ quặc.
Tinh Nhi bảo ai cũng có dục vọng, đúng, ai cũng có dục vọng, không chỉ mình con bé.
Con bé cho rằng ta không biết tâm tư của nó với ta sao? Ta giận, giận nó đối xử với ta như thế, lại còn dây dưa với Vạn Xuân Lưu.
Con bé cho rằng tránh nặng tìm nhẹ thì có thể thuyết phục ta tha thứ cho sự lẳng lơ của con bé hay sao? Hừ!
...
...Con bé vẫn đang nói...
Nói một cách nghiêm túc và hào hùng... về cái chuyện đó.
Sao con bé lại có thể... không biết thẹn như thế?
Giữa tỷ muội...
Chuyện tình đó cũng có thể như thế hay sao?
Dù cho giữa chúng ta có tình cảm ấy, thì nó vẫn có thể nghĩ theo cách đấy hay sao?
Ta ngắm mắt con bé. Cặp mắt đen trắng phân minh, bên trong hàm chứa biết bao cảm xúc ta không biết đến.
Mà cũng có khi ta hiểu, nhưng luôn không muốn hiểu.
... Liên Tinh thao thao bất tuyệt, Yêu Nguyệt dỏng tai ngồi nhìn đối phương, không tự chủ để lộ một nụ cười sâu lắng, song vội vàng giấu nó đi, ngồi thẳng trở lại, mặt vô cảm xúc.
Con bé nói, giữa huynh đệ cũng có cả sự gắn bó lẫn nhau, kể cả những đứa bé (Liên Tinh cô vì muốn suy chuyển Yêu Nguyệt mà không còn nể nang cái gì nữa rồi ==)
Cũng có cả sự động chạm.
Lẽ phải của trời đất, luân lý làm người, cũng là lúc đó.
Nếu khi cần mà không được thỏa mãn thì con bé sẽ uất ức.
Ta mới là chủ nhân cung Di Hoa! Niềm mong mỏi của ta chưa được con bé thỏa ta còn chưa uất ức, thế mà nó dám rên rỉ!
Nhưng con bé bảo, nếu con bé uất ức, nó sẽ đi tìm người khác... người khác... người đầu tiên ta nghĩ đến là Vạn Xuân Lưu.
Ta nhìn con bé, dùng ánh mắt viết ba chữ 'Vạn Xuân Lưu'.
Còn ánh mắt đáp lại của con bé lại vô cùng kiên định.
Nếu ta không giúp con bé, nó sẽ đi tìm Vạn Xuân Lưu.
Không, dù cho con bé có đi tìm Vạn Xuân Lưu hay đám hạ lưu khắp thiên hạ đi chăng nữa, kể cả nam hay gái, ta cũng không chấp nhận!
Thiên hạ này, trừ cung chủ Yêu Nguyệt ra thì còn ai có thể hợp với cung chủ Liên Tinh như thế?
Mà ngoài cung chủ Liên Tinh ra, lại còn có kẻ xứng đáng với cung chủ Yêu Nguyệt hay sao?
Nếu đó là chuyện cần làm thì phải do ta làm. Có điều chuyện liên quan tới Vạn Xuân Lưu, ta tuyệt đối sẽ không cho qua dễ dàng!
Tiếng lòng cất lên bởi cung chủ Yêu Nguyệt cung di Hoa - vận động viên thù dai trăm năm chuyên nghiệp.