Vô Khuyết lớn khá mau, tinh thần của tiểu tử này tốt lắm, ăn ngon, ngủ say, ngày nào cũng như ngày nào.
Mỗi ngày ta đều đi thăm thằng bé, trông nhóc con mập dần đều thì lại muốn ôm vào lòng, đong đếm thử cân nặng của nó.
Trang phục thường ngày của cu cậu cũng do đích thân ta quản lý, Yêu Nguyệt thì chỉ thi thoảng có lòng ghé qua chọc chọc nó tí xíu. Sau đó nàng lại ca bài ca quen thuộc rằng sao nó vẫn còn bé như vậy.
Chuyện triệu kiến các môn phái, Yêu Nguyệt tự tay thu xếp, ta cũng không quan tâm, dù sao nàng mới là chủ nhân của cái cung Di Hoa này mà, huống chi phải có việc để làm thì nàng mới phân tán tư tưởng, không phải hàng đêm khó ngủ nữa.
Dù sao Yêu Nguyệt cũng chưa từng xử lý qua tế vụ nào như thế này, thành ra có nhiều chỗ nàng phải nhờ vả ta. Huống chi ta cũng thường xuyên nghĩ ra một vài biện pháp mới mẻ, tỷ như nhân viên tiếp đãi chạy hầu bàn, dùng một sợi dây để đo lường, tính toán để có đủ chỗ cho tất cả mọi người không sai một li (thật vất vả ta mới sai người làm ra một cái tương tự như cái thước ở hiện đại, có điều nhỏ hơn một chút). Dĩ nhiên người ở đây võ công cao cường, làm ba cái chuyện này cũng chẳng phải khó khăn gì.
Ta lại bảo người truyền tin tức này ra, như thế thì người trong giới võ lâm có khả năng nhưng thiếu đi thế lực sẽ nhân cơ hội này xuất đầu lộ diện, dĩ nhiên bọn ta cũng phải sàng lọc nữa.
Chuyện chuyển mẫu đơn vào trong vườn cũng khá thuận lợi, không chỉ mẫu đơn, mà còn rất nhiều loài hoa khác, có điều không thấy bông hồng nào khiến ta khá là nuối tiếc, có điều hoa hạnh phúc và hoa tú ngọc là hai loại hoa yêu thích mà quanh năm bốn mùa không thể thiếu của Yêu Nguyệt.
Ta đặc biệt phân phó chuẩn bị một vườn hoa nhỏ phía sau tẩm điện của chị gái, cũng bắt chước theo kiểu sắp xếp các loại hoa không có cùng kiểu dáng với mẫu đơn. Như vậy mỗi buổi sáng khi chị gái mở cửa sổ là có thể trông thấy một hoa viên được chế tác tinh xảo dựa theo sở thích của nàng, chỉ mong nhờ thế mà tâm trạng của nàng tốt hơn, lại một lần nữa tận hưởng lạc thú của cuộc đời.
Ngày nào ta cũng tĩnh tọa tu luyện, trong khoảng thời gian ấy sẽ nhập định hai lần, mỗi lần kéo dài khoảng một ngày, lần nào dậy cũng rất đói bụng. May thay ngoài ăn nhiều ra thì Liên Tinh cũng có thói quen tương tự mười phần như ta, thành ra người ngoài khi biết ta nhập định cũng sẽ không hoài nghi chuyện ăn uống của ta.
Chị gái cũng nhập định một lần, dùng tổng cộng một buổi sáng, ta có nghía qua, cảm thấy vô cùng hài lòng với tinh thần hiện tại của nàng.
Cách buổi triệu kiến với các môn phái một tháng, chị gái dẫn ta ra ngoài, bảo là muốn đi xem thử đường.
Ta lẳng lặng đi với nàng.
Mục tiêu của chúng ta là hang Kẻ Xấu.
Yêu Nguyệt mặt nam trang, đeo cái mặt nạ đồng lúc ban đầu, ta nhìn cái mặt nạ được khắc họa dữ dằn kia thì cảm thấy hết sức dung tục. Nàng đưa ta một cái mặt nạ gỗ, nét điêu khắc cũng hung ác, giờ trình độ làm nũng của ta đã rất thượng thừa rồi, ta bèn kéo tay nàng, bảo, "Tỷ tỷ ơi, nao về mình làm một cái mặt nạ đẹp một chút đi, tỷ dùng đồ vàng, em dùng hàng bạc, có được không?"
Yêu Nguyệt liếc nhìn ta một cái, cũng không phản bác.
Ta rất vui vẻ, một đường đến hang Kẻ Xấu cũng ôm lấy tay nàng.
Nơi chúng ta để Tiểu Ngư Nhi ở lại là chỗ ở của Vạn Xuân Lưu - hang Kẻ Xấu, thế nên đường đi và những cửa tiệm lớn nhỏ trong đấy cũng khá là rõ ràng.
Ta thấy trong một chiếc ngân châm chạm trổ a tu la bán trong một tiệm cũng đèm đẹp, mặc dù đang buổi tối nhưng vật này lại bày ở bên ngoài, ta nghe thử tiếng hít thở của kẻ bán hàng, có lẽ hắn cũng tự hào với nội lực của mình lắm, cho rằng không ai có thể kinh động đến mình, đáng tiếc, hắn lại gặp phải cung chủ cung Di Hoa.
Ta gảy nhẹ mũi chân, phi thân tới, cầm ngân châm kia lên.
Suy nghĩ một chút, ta lấy ra một thỏi bạc, lấy ngân châm xong ném thỏi bạc xuống, chủ tiệm giật mình lao ra, thế nhưng chúng ta đã đi xa rồi.
Tức giận bay ra tầm hai, ba dặm, chị gái mới dừng lại, rầy la, "Càn quấy!"
Ta nhìn nàng cũng không giận thật nên cười hì hì cắm cây ngân trâm lên đầu mình, hỏi nàng, "Tỷ tỷ ơi, trông có đẹp không?"
Yêu Nguyệt có vẻ ghét bỏ nhìn một cái rồi đáp, "Món đồ xấu như vậy, cũng chỉ có mình ngươi thấy nó vừa mắt!"
Ta không để bụng, mang theo cây trâm rồi nghênh ngang quay về cung.
Nghỉ ngơi một ngày, ta bèn cho gọi một người đến chế tác. Đích thân ta chắp tay vẽ hoa văn cho chiếc mặt nạ. Dù trước kia có học qua khóa học phác họa hai năm, nhưng cầm bút lông vẫn khá là khó, ta đành phải gọi một họa sĩ đến, vừa nhìn, vừa tỉ mỉ miêu tả cho cô ta.
Thế là cũng tiêu tong cả một buổi trưa, ta lập tức chuyển sang vẽ cho chị gái. Bởi vì vàng là nguyên liệu rất đỗi khoa trương, thế nên không thể khiến nó trở nên tầm thường, ta đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng bảo bọn họ vẽ cảnh phượng hoàng dang cánh, xong lại điêu khắc thêm mười hai trang sức phù hiệu, hoa văn giống nhau, tương đối giống với cách thức của các vị hoàng đế trong trí nhớ.
Trưa có người của Yêu Nguyệt tới mang một cái hộp cho ta, ta mở ra nhìn, bên trong có đến mười hai cây ngân trâm đẹp đẽ, mỗi cái đều được làm một cách khéo léo và tuyệt diệu vô cùng.
Ta cao hứng muốn chết, chạy đến cung Hi Hòa, chờ Yêu Nguyệt nghị sự xong, ta ôm nàng một cái, chúng ta cùng dùng bữa, ta mới kéo nàng ngắm thử ta đeo từng cây trâm.
Mặc dù Yêu Nguyệt chỉ bảo, "Nhàm chán!" Song nàng vẫn kiên nhẫn ngồi với ta gần nửa canh giờ. Đến khi chiều đến, các vị quản sự xuất hiện, ta mới chạy ra ngoài - buổi chiều còn phải thiết kế mặt nạ cho mình, nếu bị chị gái rủ rê bàn bạc cùng thì không phải mất toi buổi chiều hay sao.
Hôm ấy ta cũng hoàn thành xong mặt nạ của mình, thúc giục thợ rèn đi làm cho nhanh. Xong hưng phấn mở lại cái hộp tỷ tỷ tặng ta, cẩn thận nghiên cứu từng cây trâm một. Ta cảm thấy Yêu Nguyệt đã tặng lễ vật cho ta, vậy thì ta cũng phải tặng lại cho nàng một cái gì đó, nhưng trong cung này toàn đồ của nàng, ta cũng chẳng có của riêng gì. Suy nghĩ một lát, cuối cùng ta vào vườn hái một giỏ hoa, xuống nhà bếp làm một đĩa bánh ngọt, thêm cả hương vị thoang thoảng của cánh hoa, vừa đẹp, lại vừa thanh nhã.
Tối đó ta đích thân bưng đĩa bánh ngọt bước vào, Yêu Nguyệt thấy ta khoe là đồ ta nấu thì chỉ cười lạnh, "Người ta nắn bóp chưng đun, người chỉ vào trong bỏ thêm ít cánh hoa mà cũng tự nhận là mình làm ư?"
Trời, chả lẽ nàng bận rộn cả buổi chiều mà vẫn ghé qua nhà bếp rình xem ta à? Ta hơi chột dạ, ỷ vào tuổi tác kém nàng, ta mới bịp nàng vậy, cuối cùng nàng cũng không tiếp tục truy cứu, còn nể mặt ta ăn liền hai miếng.
Đêm đến Yêu Nguyệt luyện công ta tranh thủ leo lên giường nàng trước khi nàng nhập định, nàng không để ý, chắc là thầm chấp nhận rồi. Thế là ta cứ ngồi đó, quang minh chính đại ngắm nàng.
Ngũ quan của người này vô cùng thanh tú, tóm lại là tỷ lệ rất chi hoàn mỹ, kéo dài thêm một chút thì lại quá lệch, mà rút ngắn đi một đoạn thì lại quá khiếm khuyết, chỉ vừa vặn như thế kia mới tạo nên một tướng mạo nghiêng nước nghiêng thành, mà cũng vì tính cách của nàng, nên trong vẻ xinh đẹp lại có thêm vài phần khí khái hào hùng, giờ phút này khi nàng đang nhập định, nét ôn hòa trên gương mặt không hề có chút dao động, xuất trần chẳng khác nào thần tiên.
Ta nhớ trong nguyên tác, Giang Phong từng bảo nàng không phải là người, đúng thật, chị gái như thế thì có chỗ nào giống người phàm chứ? Xinh đẹp lay động lòng người như tiên nữ vậy, sao lại bị hấp dẫn bởi cái anh chàng trắng nhỏ thấp còi Giang Phong nhỉ? Mặc dù quả thật ông ta là một người tình thâm ý nặng, cũng coi như là người có trách nhiệm, thế nhưng võ công kém cỏi, đầu óc ngu si, sao có thể sánh vai với chị gái? Ngoại trừ gương mặt, ông ta thiếu hết các tiêu chuẩn.
Đã thế, nhất định phải tìm cho chị gái một anh rể vô song thiên hạ, ta thầm nhủ.
Mặt nạ làm rất mau. Khí giới được truyền nội lực cùng ống bễ, chế tác đồ sẽ còn tinh vi hơn hẳn người khác, nhất là khi không biết cái người thợ rèn kia tự chủ trương thêm cái gì mà chiếc mặt nạ vàng lung linh tuyệt trần, còn mơ hồ lộ ra ánh quang bàng bạc, chiếc mặt nạ bạc ở bên khóe mắt có một chấm đỏ gian ác mê hoặc lòng người, rất vừa ý ta.
Quả nhiên thợ rèn mà có võ công vào cái thì đúc cực kỳ thần thông quảng đại.
Ta trọng thưởng cho người thợ rèn kia, còn chẳng kịp khinh công mà chạy một mạch về phía điện Hi Hòa.
Tử Kinh ngăn ta lại.
"Đại cung chủ đang bàn chính sự, xin nhị công chủ đợi một chút."
Tự bao giờ chị gái lại bàn chính sự ở tẩm điện thế? Hơn nữa còn bí mật như vậy, không để cho ta hay? Ta tò mò vểnh tai, nhưng mà chẳng nghe được động tĩnh gì.
Tử Kinh thật là tận tụy với công việc trấn thủ cái cửa của tẩm điện chị gái, ta cũng chả dám đi rình rập, chỉ đành hậm hực quay về điện của mình, ăn cơm một mình rồi đeo mặt nạ lên soi gương nửa ngày, suy nghĩ một lát xong gọi người đi may một bộ nam trang màu tím, còn thêm cả một bộ nữ y cùng phong cách.
Không bao lâu sau, Yêu Nguyệt nổi giận đùng đùng đi tới, chất vấn ta, "Sao đột nhiên lại hạ lệnh may xiêm y của nam tử?" Nàng hoài nghi nhìn khắp phòng, đến khi thấy hai cái mặt nạ thì vẻ tức tối mới ngưng đọng chút ít, nàng nâng cái mặt nạ màu vàng lên đeo thử, vừa vô cùng.
Thật ra trong tưởng tượng của ta, ta cảm thấy nàng đeo mặt nạ đỏ sẽ đẹp hơn, song theo thói quen của nàng, nàng vẫn luôn phải nắm chắc rằng đồ của chúng ta là một đôi, lại cũng phải cao hơn một bậc so với ta, vì vậy ta mới đề nghị làm bằng vàng, bây giờ nhìn lại, vàng cũng đẹp, đôi con ngươi đen như mực của nàng lộ ra từ những hoa văn phượng hoàng, chăm chú nhìn gương.
"Tỷ tỷ trông thật đẹp." Ta khen nàng.
"Quá nữ tính." Nàng ném chiếc mặt nạ xuống, ngồi xuống một cách đao to búa lớn, hỏi ta, "Ngươi cho may xiêm y nam tử là để đi hang Kẻ Xấu?"
"Vâng." Ta gật đầu, "Bộ màu vàng đất của tỷ tỷ không đẹp chút nào."
Lời này chọc giận nàng đấy, nàng buồn bực bảo, "Ta mặc gì thì cũng không cần ngươi để ý!"
Ôi chao, thật hẹp hòi, ta sợ hết hồn, nhìn nàng dè dặt một cái, bộ mặt tức tối của nàng mãi vẫn chưa tiêu.
Ta không dám nói gì nữa, chúng ta trầm mặc hồi lâu, nàng mới mở miệng, "Đổi con phượng hoàng kia thành rồng đi."
Mất một lúc ta mới hiểu nàng đang muốn nói cái mặt nạ, thế là ta vội gật đầu rồi chạy vèo ra ngoài.
Trái tim bé nhỏ của ta đang đập thình thịch vang dội.
Ta mải mốt thúc giục thợ rèn sửa cái mặt nạ kia.
Lần này ta ở lại quan sát, bảo bọn họ làm hoa văn phượng hoàng màu đỏ, phượng hoàng màu bạc, hoa văn rồng màu vàng, rồng màu đỏ, rồng màu bạc, thợ rèn còn làm thêm cả một vầng mặt trời vàng.
Ta mang mặt nạ qua, Yêu Nguyệt chọn cái có hoa văn rồng màu vàng cùng mặt trời vàng, ta thầm nhủ, cái đồ thô bỉ, đống còn lại ta giữ hết để nao nghịch.
Có điều giờ suy nghĩ một chút, trong nguyên tác, Yêu Nguyệt tự gọi mình là Đồng tiên sinh, còn Liên Tinh là Mộc phu nhân, vậy nếu bây giờ thay đổi mặt nạ rồi, nàng là Kim tiên sinh thì không nói làm gì, nhưng ta sẽ là Ngân phu nhân - quá khó nghe rồi.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tự tặng mình cái tên Bạch phu nhân. Chuyện này ta cũng hỏi ý kiến chị gái, nàng bảo, "Ta là Kim tiên sinh, đương nhiên ngươi phải là Kim phu nhân."
... Cảm giác ngọt ngào dị thường...
Ta thật tò mò chiều này nàng có việc gì nên lén lút gọi Tịch Hà đến, đúng rồi, Yêu Nguyệt sợ tên nàng gây nặng điện danh bèn đổi thành Mộ Hà, Mộ Hà ra ngoài hơn một giờ, về cũng chỉ lẳng lặng nói với ta, "Hình như là liên quan đến người nào của Mộ Dung thế gia, đại cung chủ có vẻ rất giận dữ, không cho phép bất kỳ ai để lộ."
Mộ Dung thế gia? Tự dưng lúc này lại lòi ra là sao chứ? Tuy nhiên đã có gì có thể khiến Yêu Nguyệt nổi giận thì khẳng định là chẳng phải thứ dễ xơi.
Quả nhiên không lâu sau, ta nghe thấy tin đồn cung Di Hoa tuyệt giao với Mộ Dung thế gia, phỏng theo tính cách của Yêu Nguyệt, tuyệt giao chứ chưa tuyên chiến đã là nhẹ nhàng bỏ qua cho nhau lắm rồi.
Buổi triệu kiến tới cũng rất nhanh.
Thật sự thì cảnh tượng hôm ấy khiến ta giật nảy mình, cung Di Hoa đã thuộc dạng bự tổ chảng, ấy thế mà dòng người đổ vào như muốn chất đầy toàn bộ cung đô Di Hoa.
Vốn dĩ cung Di Hoa có hơn nghìn đệ tử, là số lượng rất hiếm thấy trên giang hồ, thế mà việc tiếp đãi cũng còn chẳng kịp nổi.
Khi trời hửng sáng, Yêu Nguyệt đã ngồi ngăn ngắn trên ghế tại chính điện, tất cả Chưởng môn của hơn trăm môn phái cùng Chấp sự môn phái đứng trong điện chúc thọ nàng - chúng ta còn đặc biệt chọn tổ chức buổi triệu kiến vào ngày sinh nhật của nàng, gọi là chúc thọ.
Yêu Nguyện diện cung trang kim sắc lộng lẫy, nhưng nhìn tình hình trước mắt, ta vẫn thức thời đứng lẫn giữa đám người, tiên phong đi đầu hành lễ, mừng tỷ tỷ may như biển Đông, thọ ngang núi Nam, hồng phúc đầy trời, sống lâu muôn tuổi.
Chị gái rất hài lòng.
Ta thấy nụ cười mất tự nhiên cùng vẻ đắc trí mĩ mãn.
Hoàn toàn không còn sót lại chút vẻ âm tình bất định trước kia.
Buổi triệu kiến còn kéo dài mười mấy ngày, nếu xét trong tiểu thuyết thì ắt hẳn sẽ xuất hiện thiếu niên thần thông cưỡi ngựa đen đại náo thịnh hội đấy nhỉ, rồi thì tân khách thần bí cống nộp đầu người trong đại lễ, Ma vương công thành này, trộm dâu này (đề tài ngày càng sai lệch!) ôi.... thế nhưng ở đây thì chả có tình tiết nào xảy ra hết.
Toàn môn phái giang hồ, dù không phải thuộc hạ của chúng ta, cũng đều đưa lễ trọng tới, bao gồm cả Mộ Dung thế gia đã từng khiến tâm trạng chị gái vô cùng tồi tệ. Quãng thời gian vui vẻ ấy, chị gái không làm phật ý người ta, hài lòng nhận lễ vật.
Trong mười mấy ngày qua, ngày nào ta cũng cẩn thận quan sát sắc mặt của chị gái, xem chừng có vẻ rất phấn chấn.
Quả nhiên, đã là con gái thì phải có sự nghiệp của mình.