Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 8: Năm năm.





Chúc thọ xong cũng lập thu, ta đặc biệt lệnh cho người đi bắt mấy giỏ cua, bày biện chút thức ăn dưới tàng cây hoa quế, luộc mấy con cua lên, lấy hoa lộ thay rượu, mời Yêu Nguyệt tới thưởng thức.
Thật ra ta định lén lút kiếm chút rượu tới, nhưng xét về giao tình giữa ta và nàng thì cũng phải tính đến cả việc chịu phạt do phạm phải cung quy.
Yêu Nguyệt thế mà cũng nể mặt ta ghê, sau buổi tiệc sinh nhật, khát vọng của nàng dành cho vinh hoa thế tục lớn hơn rất nhiều, gần đây nàng cũng khá bận rộn, ta không để ý nàng làm gì, thoải mái theo đuổi hưởng lạc. Đời người này, còn gì thú hơn chỉ vui và chơi?
Đuổi hết người làm đi, ta kéo Yêu Nguyệt ngồi xuống, lấy một cái càng cua lên lột vỏ lọc thịt cho nàng, tay nhanh chân nhẹn cũng xong xuôi. Con cua mập lắm, mỗi con chừng khoảng bảy, tám lạng, gạch cua lưu chảy khiến người ta thèm thuồng. Ta ăn liên tục ba con, đến con thứ tư, Yêu Nguyệt lại vỗ vào tay ta một cái, "Thuộc tính của cua vốn lạnh, đừng có ham nhiều." Nàng nhìn ta rồi lại bảo, "Khi ngươi mới chỉ bảy tuổi, ăn có một con thôi mà bụng cũng đại loạn, nếu không nhờ ta luyện công chăm sóc ngươi thì sao ngươi chịu uống thuốc."
Bảy tuổi quả là một mốc thời gian nhạy cảm. Ta nhìn nàng u oán, buông con cua xuống, sau đó gọi thị nữ lấy khăn lau cho ta.
Chúng ta ngồi đối diện nhau, cùng uống một chén hoa lộ, đây là vị thuốc ta mới cho người làm, có bổ sung thêm vài thủ tục chưng cất, chiết xuất nên thanh đạm hơn loại bình thường một chút, Yêu Nguyệt có vẻ vô cùng hài lòng, uống một chén rồi lại một chén.
Ta nâng chén lên, đụng với nàng, Yêu Nguyệt nói, "Vô duyên vô cớ, tự dưng đụng chén làm gì?"
Ta cười bảo, "Gia đình đoàn viên cũng đáng để cạn chén mà."
Yêu Nguyệt liếc nhìn ta, "Gia đình đoàn viên sao?" Sau đó nàng ngửa đầu một hơi uống sạch.
Ta thật sự điêu đứng trước cái kiểu sớm nắng chiều mưa, phong tình ưa trêu ghẹo của đối phương, thật hận không thể ôm nàng vào trong ngực, bế lên bế xuống một cái. Mà lòng nghĩ gì thì tay cũng làm theo, ta ôm lấy nàng, lại bị nàng đẩy ra.
Yêu Nguyệt cười lạnh, "Gần đây Tinh Nhi lại không nỡ rời xa ta nhỉ."
Dù sao da mặt ta cũng dày, làm như không thấy vẻ lạnh nhạt trên gương mặt nàng, ta cười hì hì đáp, "Hồi nọ tỷ tỷ còn chủ động ôm ta một cái mà, sao vào Trung Thu lại nỡ khước từ ta là sao." Ta ỷ vào vẻ mặt ngây thơ của mình, thể hiện vẻ mặt mười phần nũng nịu, Yêu Nguyệt nghe xong không nói lời nào nữa, cuối cùng ta chỉ ôm nhẹ nàng một cái, vừa chạm đã buông ra ngay, gõ bát gõ đĩa bắt đầu hát, "Trăng sáng tự nơi nào, quất rượu hỏi trời xanh."
Yêu Nguyệt nói, "Ngươi học ở đâu ra bản dã ca này?"
Ta cười bảo, "Nghe thấy trong mơ đấy." Trong giấc mộng, gia viên vẫn như xưa, cả nhà đoàn tụ, ông bà nội, chú bác, cô dì, anh em họ, cha mẹ, tiếng cười nói không ngừng. Con em họ liên hồi cổ động ông anh trai đứng dậy hát bài 'Trăng sáng tự nơi nào', được toàn bộ mọi người nhiệt tình ủng hộ.
Đó lại là quá khứ mà ta không thể quay về.
Đợi ta hát xong, mắt tự dưng đã cay cay, Yêu Nguyệt nói, "Tinh Nhi không uống rượu mà cũng say."
Ta đáp, "Say hay không say thì sao chứ? Vui là được."
Yêu Nguyệt đưa tay rót cho ta một chén hoa lộ, sau đó cũng tự rót cho mình một chén, giơ lên cao, đụng nhẹ vào chén của ta, nói, "Năm ngoái, cũng vào khoảng thời gian này, ta đã cứu Giang Phong về."
Ta nhìn nàng, ánh mắt nàng mịt mờ đưa về nơi hư không xa thẳm, hồi lâu mới nói tiếp, "Ta đường đường là cung chủ cung Di Hoa, lại bị một hoa nô thấp kém đoạt đàn ông, ngươi nói xem, có phải rất nực cười hay không?"
Ta rất muốn đáp, nhân duyên đã có trời định, dù nàng có là cha hoàng đế, thì cũng không thể cướp đoạt được trái tim kẻ khác.
Nhưng nhìn vẻ mặt tịch mịch của nàng, lời này lại xoay vòng nơi đầu lưỡi, cuối cùng biến thành, "Có biết bao nam nhân trên thiên hạ này, không có Giang Phong, chẳng lẽ không còn người khác hay sao?"
Yêu Nguyệt quay sang nhìn ta, nói, "Tinh Nhi đã quên vì sao mẹ mất rồi ư?"
Thấy mặt ta ngập tràn hoang mang, nàng giễu cợt, "Cũng đúng, khi ấy Tinh Nhi còn nhỏ mà, hẳn cũng còn chẳng nhớ khuôn mặt của mẫu thân chúng ta nữa nhỉ!"
Nàng nói liên hồi, "Phụ thân của chúng ta, bên ngoài được reo hò gọi là công tử Tích Hoa. Khi đó mẫu thân của chúng ta còn là con gái của minh chủ võ lâm, thiên tư sáng ngời, lần đầu ra giang hồ lại bị lừa gạt bởi những lời ngon tiếng ngọt của công tử Tích Hoa, hành động mù quáng, lừa cha dối mẹ, ai ngờ công tử Tích Hoa là người trong ma giáo, vì muốn đánh cắp bí tịch võ công gia tổ nên mới gạt lấy sự tín nhiệm của mẹ, sau này thành thân, ông ta vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt, không những thế khi bí tịch vào trong tay, ông ta lại dứt khoát cắn ngược lại bà, cấu kết với kẻ xấu để tiêu diệt toàn bộ tổ gia. Mẫu thân được những người hầu trung thành bảo vệ nên mới chạy thoát, thành lập lại môn phái tại hang Tú Ngọc, dốc lòng tu luyện, cuối cùng cũng tạo nên cung Di Hoa, lúc này phụ thân vẫn chưa buông tha cho bà, nhiều lần dùng quỷ kế ám hại ba mẹ con chúng ta, mưu đồ ác độc nhất, lại chính là phái người bắt cóc hai đứa mình để uy hiếp mẫu thân, vì cứu chúng ta, năm ấy mẫu thân đã dùng mạng đổi mạng. Sư phụ của chúng ta, ban đầu chính là Mẫn cô cô, là người hầu vẫn luôn ở bên bảo vệ mẫu thân. Khi ấy Mẫn cô cô cũng bị phụ thân hạ một chưởng gây thương nặng, người vẫn cố chống chịu để nuôi dưỡng ta đến năm ta mười sáu tuổi, thay vị trí cung chủ, người mới qua đời, ngươi lại không nhớ sao? Ngay tự bấy giờ, ta đã cảm thấy, trên đời này, không hề có một người đàn ông tốt. Hại mẫu thân, hại Mẫn cô cô, cho đến khi gặp Giang Phong, vốn dĩ ta cho rằng hắn sẽ là trường hợp ngoại lệ, nào ngờ..."
Nàng thở dài, uống thêm một chén hoa lộ, lại bảo, "Trời tối rồi, đi ngủ sớm đi."
Ta kéo tay áo nàng, ngập ngừng gọi, "Tỷ tỷ."
Thật hiếm khi nàng dắt tay ta, ta bèn theo nàng vào điện Hi Hòa.
Cứ rửa mặt theo thói quen, sau đó ai ngủ thì kệ ai, có điều đêm nay, cả hai chúng ta cùng mất ngủ.
Từ sau ngày hôm ấy, dường như ta và Yêu Nguyệt bắt đầu có chút ăn ý, ta cũng không còn đề cập tới bất kỳ chuyện gì liên quan tới đàn ông hay Giang Phong nữa, nàng cũng tận lực giữ hòa khí cùng ta.
Vô Khuyết đang lớn lên từng ngày.
Thằng bé là một đứa trẻ khiến người ta phải yêu quý.
Rất ít khi khóc mếu ầm ĩ, lúc học lại vô cùng dụng tâm.
Yêu cầu của Yêu Nguyệt lên thằng bé cũng nghiêm khắc, nếu là ta khi còn bé thì chưa chắc đã làm được, nhưng thằng bé lại cắn răng chịu đựng.
Quả thực cũng có lúc không thể chịu nổi, tỉ dụ như khi bị phạt nặng, thằng bé sẽ lén lút khóc một trận, còn ta sẽ lặng lẽ đi tìm nó, mang thức ăn ngon để trấn an.
Chẳng biết có một ngày Yêu Nguyệt lại lên cơn gì, đánh Vô Khuyết một trận, ta biết tin bèn hốt hoảng đi thăm thằng bé.
Đứa trẻ này năm nay mới năm tuổi, vẻ bề ngoài đã có chút tuấn tú, khi ta bước vào, thằng bé đã bất tỉnh nằm trên giường, thị nữ Hà Lộ ở bên bôi thuốc cho nó.
Ta tới, vạch chăn kiểm tra vết thương. Từ lưng xuống chân, đâu đâu cũng chỉ một màu tím bầm, sưng tấy, dài tầm ba, bốn đốt ngón tay, trên lưng còn có một dấu tay, nhìn cái biết luôn là do Yêu Nguyệt hạ xuống.
Ta nhận lấy cao, đích thân bôi thuốc, có vẻ như chạm phải chỗ đau, thằng bé nhẹ run rẩy, song vẫn chưa tỉnh.
Ta thở dài, bôi thuốc xong, ta hỏi Hà Lộ, "Không gọi y nô sao? Gọi cô ta mang bài thuốc vào đây cho ta xem."
Nàng cầm lấy mấy tờ giấy, tất cả đều là mạch án và toa thuốc, đời trước ta cũng chỉ hiểu biết sơ sơ về thuốc thang, giờ nhìn cũng chỉ đủ để hiểu có ai đó đang ân cần săn sóc thằng bé, thế mới yên tâm xoay người đi ra.
Vừa rời khỏi cửa đã thấy Yêu Nguyệt đang quanh quẩn trong sân, thấy ta ra bèn lạnh lùng nói, "Ngươi thật đúng là thương yêu thằng nhóc!"
Ta tiến lại gần, giữ vai nàng đáp, "Tỷ tỷ chớ quên, nếu để thằng bé chết ngay bây giờ thì sau này phải làm sao? Huống chi nhỡ đâu có ngày nó bị thương đến nỗi phải trì hoãn tiến độ tập luyện võ công nhiều năm nữa."
Yêu Nguyệt lộ vẻ hơi xúc động, nàng lại hừ một tiếng, thể hiện sự khinh thường.
Ta cũng hiểu tính tình của nàng, vội vàng hỏi sang mấy chuyện trên giang hồ.
Ai ngờ không nói thì thôi, vừa nói chị gái lại tức giận: Mộ Dung thế gia dậy sóng trên giang hồ, gần đây bát muội nhà bọn họ xuất giá, tổ chức phô trương như đi họp chợ, thể hiện mình gia thế hiển hách nhất trời - mấy năm trước Mộ Dung thế gia phái người đến tìm tỷ tỷ, muốn kết nối quan hệ thông gia với nàng, không biết bọn họ nghe từ đâu ra cái vụ chị gái từng thích Giang Phong, lại mò được một gã bảy tám phần trông tương tự ông ta trong tộc, khiến chị gái giận quá chừng, đả thương biết mất bao nhiêu nhân tài rồi. Mặc dù sau chuyện đó cũng có bồi thường lại cho bọn họ, song Mộ Dung thế gia vẫn liệt chị gái vào hàng ngũ cự tuyệt quan hệ, người trong cung chúng ta khi mà gặp người trong Mộ Dung thế gia trên giang hồ thì cũng thường xuyên ngáng tay ngáng chân của bọn họ - đây đúng là chuyện tốt của gia đình nhỉ, nhắc tới thôi thì sao chị gái lại phải tự dưng lại nổi một trận lôi đình thế kia?
Thế là suốt hai ngày tiếp đó, ta không trông thấy bóng dáng Yêu Nguyệt đâu.
Buổi tối ngày thứ ba, nàng xuất hiện, mặc nam trang, đeo mặt nạ họa tiết rồng vàng.
Ta biết nàng chuẩn bị đến hang Kẻ Xấu bèn vội đổi trang phục, sau đó theo nàng ra ngoài.
Đường tối, chúng ta đợi thời cơ rồi lẻn vào hang Kẻ Xấu.
Tính toán thì tháng này Tiểu Ngư Nhi ở lại chỗ của Đỗ Sát, chúng ta đến bên cửa nhìn, Đỗ Sát không có nhà, trong nhà trống không, chỉ có mấy tiếng chó sủa từ nhà sát vách.
Chúng ta chui qua bệ cửa sổ, chỉ thấy một đứa bé đang nắm một con dao, vật lộn cùng một con chó.
"Cách này không tệ." Yêu Nguyệt bảo.
Ta đột nhiên rùng mình một cái, không phải nàng định dùng chiêu này đối phó với Vô Khuyết đấy chứ? Không được, ta phải mau chóng kéo nàng đi.
Ta tiến tới, nói, "Tỷ tỷ, ta hơi đói rồi, mình mau lên trấn mua chút thức ăn đi."
Yêu Nguyệt cười như không liếc nhìn ta.
Ta bèn chạy đến, lấy thân thể dán lấy nàng, nũng nịu. Mấy năm qua, nàng thế mà lại quen cái kiểu ấy của ta, ta cũng quen thói, nửa kéo nửa dựa đưa nàng đi.
Chúng ta hay lui tới tàng biên của hang Kẻ Xấu, ăn ở thì vẫn do Tử Kính lo toan, mà một khi cô ta đã bố trí thì sẽ là một cái lều bạt sang trọng khác thường ngay giữa nơi hoang vu khỉ ho cò gáy.
Mặc dù nơi ở hết sức xa xỉ, song thức ăn vẫn được nấu bởi đầu bếp trong cung, mấy năm nay ta cũng sắp bị ép khô bởi tay nghề của bọn họ rồi, quả thực không còn hứng thú muốn ăn nữa. Huống chi, đã tối thế này, ta không định quấy rầy những thị nữ kia.
Thế là ta kéo Yêu Nguyệt vào thị trấn vẫn còn để lại ấn tượng với ta.
Tìm được một tửu lâu, phá cửa để vào, túm lấy đầu bếp, ép thể hiện công phu dọn dẹp cái bàn, trấn áp người ta mau ngoan ngoãn phục vụ một bữa cơm đêm.
Càn quấy như vậy, Yêu Nguyệt cũng không tỏ vẻ bất mãn, có lẽ do nàng không thể đỡ nổi đại pháp nũng nịu của ta, không thể làm gì khác ngoài tự bước lên lầu, chắp tay sau lưng đứng dựa trên lan can tầng hai, xuất thần nhìn trăng sáng trên cao.
Ta đặc biệt thích lựa chọn những món ăn cay Tứ Xuyên, lại rưới lên chút bơ trà bản xứ Tàng Sinh, gọi thêm cả mấy món không cay Yêu Nguyệt ưa thích, ném cho ông chủ một thỏi bạc, dứt khoát gạt bỏ ý niệm kháng cự của lão, thế là lão như con chó ba chân đi an bài. Hoảng hoảng hốt hốt bưng bê các loại rượu lên.
Ta ngửi thấy mùi rượu thì hơi khó nhịn, vốn muốn uống trộm một ít, ai ngờ tiếng đằng hắng vang xuống từ trên lầu, ta mải mốt buông chén rượu, làm bộ làm tịch phân phó thêm một lần rồi nhảy lên lầu hai, đến đứng bên Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt nói, "Tinh Nhi thật hăng hái."
Ta cười gượng, bởi vì giờ phút này nàng đang diện nam trang, ta đảo con ngươi một vòng, nhớ nàng từng bảo nàng giả trang thành Kim tiên sinh thì ta sẽ là Kim phu nhân, bèn kéo ống tay nàng, nói, "Phu quân cũng thật hăng hái."
Toàn thân Yêu Nguyệt cứng đờ một lát, sau đó nàng trợn mắt hung dữ nhìn ta, "Đừng càn quấy!"
Ta vội thả tay, đi kéo cái ghế, "Mời tỷ tỷ ngồi."
Yêu Nguyệt vừa ngồi, ta đã lấy hai tay đặt lên vai nàng, "Dọc đường tỷ tỷ đã khổ cực rồi, để ta đấm bóp cho tỷ." Trước nay ta chưa từng làm vậy, nàng gật đầu một cái.
Ta bắt đầu xoa bóp vai cho nàng, sợ chết đi được.
Nàng cũng rất hưởng thụ quá trình này, vốn đang tức giận, được ta xoa bóp thì bắt đầu nhu hòa hơn. Chúng ta không ai nói gì, những giây phút chung sống bình an thế này lại hết sức ấm áp.
Nhưng chút ấm áp lại bị đánh bại bởi tiếng ùng ục trong bụng ta.
Ta lúng túng đỏ mặt, vùi đầu vào hõm vai nàng, gọi, "Tỷ tỷ."
Yêu Nguyệt cười nhạo không chút lưu tình, "Đồ vô dụng!" Nhưng nàng không cười được lâu, vì khi ta cúi đầu, ta lại nghe được tiếng kêu nhỏ nhẹ từ trong bụng của nàng.
Cho rằng là đã dùng nội lực thì có thể áp chế nổi âm thanh sao? Ta bực bội thầm nhủ, dứt khoát cúi người ôm lấy nàng, Yêu Nguyệt nhanh chóng đẩy ta ra, nói, "Ngươi đi xem một chút đi, thức ăn lâu như vậy, có phải do bọn chúng lười biếng hay không? Nếu thật sự lười biếng, thế thì giết hết đi."
Ôi chao... chúng ta ở trên lầu thì cũng nghe được động tĩnh ở bên dưới mà, chị gái à, công phu đánh lẻn sang chuyện khác của chị hoàn toàn tỉ lệ nghịch với võ công của chị đấy.
Ấy thế mà chị gái còn bảo ta bay xuống, cái gì, sao không đi cầu thang? Đi cầu thang lắm thứ phiền toái, không phải bay xuống rất là nhanh sao? Còn có phong thái cao nhân nữa đó!
Thật ra khi xuống ta đã nghe thấy tiếng thức ăn được dọn lên bàn, song vẫn cố tình ra vẻ không vui để thúc giục người ta, tiểu nhị sợ hãi bê thức ăn lên lầu, hai bàn lớn ngập tràn mười tám món. Ta đuổi tiểu nhị đi.
Yêu Nguyệt không nói, chỉ nhìn ta một cái, ta cười cười, bắt đầu ăn.
Mấy năm qua nàng cũng không hề tò mò việc ta ăn nhiều, thật ra thì bản thân nàng cũng là người tập võ, ăn nhiều cũng không phải chuyện gì to tát, thế là chúng ta chẳng nói với nhau câu gì, chỉ ngồi ăn.
Thân thể này chưa từng ăn cay rồi, mới ăn được mấy miếng, nước mắt nước mũi ta đã trao đổi cho nhau, toàn thân đổ mồ hôi.
Yêu Nguyệt hết sức khinh bỉ dáng vẻ này của ta, mắng một câu, "Không lịch sự!" Rồi nhanh chóng ăn một cách tao nhã.
Ta nhìn xéo nàng một cái, đoán chừng nàng cũng không hoàn toàn khó chịu vì lối ăn khó coi của ta, mà ông chủ cho nửa số thức ăn trên bàn đều là món cay, tất nhiên ta bị cay quá mức.
Ăn uống no nê, trời cũng hửng sáng, ta lại ném cho chủ quán một thỏi bạc, cặp mắt vui mừng của lão bị híp lại đến nỗi chỉ còn là một đường chỉ, sau đó ta lại muốn dắt tay Yêu Nguyệt đi, nàng chê tay ta bẩn, không chịu.
Ta đành phải sờ mũi mình, một đường theo nàng về lều bạt.
Hậu quả của việc rượu chè ăn uống quá độ mau chóng hiển hiện, thời điểm chúng ta sắp lên đường, ta lại bị đau bụng.
Đúng vậy, ngươi không hề nghe nhầm đâu, ta - đường đường là cung chủ Liên Tinh của cung Di Hoa tọa lạc tại thánh địa võ lâm hang Tú Ngọc, là tiên nữ Liên Tinh mờ ảo xuất trần, sau một bữa ăn cay Tứ Xuyên đã bị đau-dạ-dày!
Thật mất mặt.....
Nghĩ lại nguyên tác, trong tình huống lúng túng như khi bị giam cầm trong thạch thất, chuyện đáng xấu hổ nhất Liên Tinh đã làm cũng chỉ là đi tiểu một chuyến trước thính giác của tất cả mọi người thôi mà (chao chu, cô chắc chứ? Vụ nốc rượu như thần đã sớm biến thành mây trôi rồi sao?) Nhưng bây giờ, ta lại đau bụng ngay trước mặt đông đảo thị nữ và cung chủ Yêu Nguyệt....
Ta đuổi hết thị nữ ra ngoài, chỉ để lại Mộ Hà đứng cách đó không xa để hầu hạ, ta ai oán ngồi trên bồn cầu, ngửi mùi hôi thối mà trăm sầu đan xen.
Yêu Nguyệt tĩnh tọa cách ta ước chừng mấy chục trượng, mặt nàng thì giả bộ không cảm xúc, nhưng với nhĩ lực của ta, thật ra ta có thể nghe thấy nhịp thở của nàng thường xuyên hỗn loạn.
Đúng thế, chị gái thân yêu của ta, sau khi ta làm một chuyện mất mặt như vậy, không đau lòng, không buồn cười, mà chỉ lửa giận đầy lòng, nếu không phải cân nhắc việc thân thể ta còn đang bất ổn, không chừng ta đã được nếm mùi vị của cái chết bất đắc kỳ tử từ lâu.
Thật khiến người ta ưu sầu.
Ta nhìn về phía nàng, chấp nhận rằng khi không có ai bên cạnh, biểu cảm trên mặt nàng hết sức phong phú, hồi hồi là cắn răng nghiến lợi đã không rèn sắt thành thép, một hồi lại là xấu hổ vì thất bại của gia môn với bên ngoài, một hồi lại là cảm xúc lẫn lộn kỳ quặc giữa chán chường và ghét bỏ - nói chung là vẫn lắng nghe động tĩnh của ta ở bên này - tóm lại, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, khuôn mặt đá tảng vạn năm Yêu Nguyệt đã thay đổi liên xoạch xoạch mười mấy lần, hồi lâu, ta thấy nàng đứng dậy, bay tới, khi chỉ cách ta một trượng, nàng mới căm ghét đứng lại, hỏi ta, "Ngươi khỏe hơn chút nào chưa?"
Nếu như thanh âm không phải hung thần ác sát như vậy, có lẽ ta còn cho rằng nàng đang quan tâm tới ta.
"Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, Mộ Hà, mang giấy ra đây."
Mộ Hà phi thân tới, đưa giấy bồi cho ta.
Yêu Nguyệt thấy vậy lại bay vọt đi xa.
Thật là một người ưa sạch sẽ.
Ta lầm bầm, xử lý tay ta ba lần, bản thân ta cũng thấy rất mất mặt, ta bảo Mộ Hà, "Vứt cái thùng này đi!"
Mộ Hà cười đi ném cái bồn cầu của ta, không lâu sau Tử Kinh trở lại, báo rằng đã giải quyết cả nhà ông chủ - mặc dù mấy năm nay ta đã thấy qua không ít cái chết, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy bi thương, huống chi chuyện này cũng là do ta, ưu tư ngập đầu.
Yêu Nguyệt quay về, thấy ta ngồi trong góc, nhìn ta như vậy, nàng cười lạnh hỏi, "Sao thế? Đau bụng nên tim cũng yếu mềm theo ư?"
Lời này thật thô lỗ, nhưng ta cũng không thèm bận tâm nữa, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa.
Yêu Nguyệt cho rằng thân thể ta vẫn còn khó chịu thì cũng không giễu cợt ta nữa, tới thành trấn trước mặt, đoàn xe đột nhiên dừng lại, ta tò mò nhìn Yêu Nguyệt, Yêu Nguyệt nghiêng đầu nhìn nơi khác, nói, "Bảo bọn họ tìm ngươi khám cho ngươi một chút, mau làm cho nhanh, tiết kiệm thời gian!"
Chúng ta không dẫn y nô theo, cho nên dừng lại ở đây tìm đại phu cho ta? Chị gái vẫn quan tâm ta kìa, ta mừng thầm.
Có điều toàn bộ lang trung trong thành trấn này đều là nam, khi thị nữ bẩm báo với Yêu Nguyệt như vậy, nàng hết sức tức giận, ta bảo, "Chỉ là đau bụng thôi mà, chốc nữa sẽ qua, không cần lo ngại." Ý muốn bảo nàng đừng mất công làm gì.
Ai ngờ không biết hôm nay nàng uống nhầm thuốc gì, còn nhất quyết mời lang trung tới, bịt mắt hắn, cho hắn chẩn mạch cách khăn cho ta, viết đơn thuốc, còn muôn vàn uy hiếp cấm không được để lộ ra bên ngoài (vốn định giết hắn, nhưng ta đã cực khổ ngăn cản), sau đó Mộ Hà đi lấy thuốc, thuốc đen sì sì vừa trông đã biết đắng, lúc ta nhìn thấy mấy viên thuốc kia, cơ hồ đã muốn nôn hết ra để khỏi phải uống. Yêu Nguyệt không nhịn nổi, nhấc cằm ta lên, lực tay cực mạnh, uống xong thuốc thì cằm cũng đã bầm tím lại.
Trong lòng ta sinh ra một cơn nóng giận, ta trợn mắt nhìn Yêu Nguyệt, ai ngờ nàng trừng lại ta, nói, "Có nhìn cũng vô ích, tối nay vẫn phải uống thuốc." Xong lại bảo, "Ngươi đừng có làm cái vẻ mặt kia, thuốc này cũng chẳng phải loại tốt, một mình ngươi độc chiếm đi, ta không thèm tranh."
Khiến ta giận quá chừng. Ta đánh cược, không thèm để ý đến nàng nữa, ai dè nàng căn bản cũng không để tâm tới ta, một bụng lại cứ đau đớn từng cơn, Mộ Hà mang bồn cầu tới để ta giải quyết, sau đó nàng và mọi người đều phải tránh đi xa.
Tranh thua hơn kém với nàng thật sự là hành động tạo nghiệt.


------------


Lời tác giả: Vì trong nguyên tác không ai biết họ cha mẹ Yêu Nguyệt và Liên Tinh, thế nên cũng không biết họ của hai người, bởi vì Vô Khuyết họ Hoa cho nên hãy cứ thầm thừa nhận toàn bộ cô nhi cung Di Hoa đều theo họ Hoa của cung chủ đi nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.