Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 84: - Phần VI.





Phần VI. Câu chuyện của chúng ta rồi cũng sẽ xuôi dòng cùng thời gian, về nơi xa lắm, để rồi mãi sau này cũng sẽ chỉ còn truyền thuyết lưu lại. 


Chương 84. Tiếng lòng của cá mập.


Ta là Cá mập #1.
Một tổ đội của bọn ta gồm mười ba mống, cũng là những con cá mập thông minh nhất đại dương.
Bọn ta tụ tập lại thành ủy viên hội cá săn, ta là chủ tịch.
Những kỹ năng thì đều là một cá mập lão dạy dỗ bọn ta từ rất lâu trước đây.
Cá mập lão ấy là phụ thân của bọn ta.
Cá mập lão rất không bình thường, ông nhất mực nhấn mạnh nói rằng ông là một người từ thế giới khác 'xuyên' tới, ở thế giới khác ấy, chủng loại của bọn ta là một loài động vật được bảo vệ, con người mà săn chúng ta sẽ bị nghiêm phạt và bắt giữ.
Mặc dù ta không hiểu nghiêm phạt và bắt giữ là gì, cũng không rõ vì sao trên cõi đời lại có những người dám săn bắt bọn ta, song thắc mắc cũng không cản trở ta nghe lời cá mập lão.
Bởi vì ông nghe hiểu ngôn ngữ loài người, đọc được chữ viết loài người, ông còn dạy bọn ta rất nhiều kỹ năng khi đi săn.
Tốc độ săn đơn của mười ba đứa bọn ta đều gấp đôi những con cá mập khác, lại có thêm phương pháp làm việc nhóm cá mập lão dạy, trong cùng một thời gian, ta có thể bắt được số con mồi tương đương với năng suất của ba mươi chín con cá mập khác.
Cá mập lão rất hài lòng với bọn ta.
Ông dần già đi, bắt đầu phải sống dựa vào con mồi bọn ta mang về.
Thế nhưng ông cũng ăn ngày càng ít.
Cuối cùng ông còn chẳng ăn nữa, chỉ dặn dò bọn ta hai chuyện: Một, đừng nên động tới những người chỉ ra biển một mình, thứ hai, mai táng ông dưới đáy biển.
Bọn ta nghe theo phân phó của ông, chôn ông xuống.
Nhưng không lâu sau, bọn ta nghe bảo thi thể của ông đã bị những đồng loại khác ăn rồi.
Đám cá mập ăn ông còn cười nhạo bọn ta lãng phí lương thực.
Ta nghĩ ngợi, sau đó cũng thừa nhận hắn nói đúng, cá mập lão sai rồi.
Thời tiết không tốt, thức ăn ngày càng ít, bọn ta bắt đầu phá vỡ nguyên tắc, vây bắt những ai một mình ra khơi, phần lớn bọn họ đều không thể vượt qua nổi ba đợt công kích.
Niềm tin của bọn ta dần tăng lên, từ từ hướng lại gần phía bờ hơn.


Cho đến khi bọn ta gặp người đó.


Ngày nào người đó cũng qua lại bên bờ biển, nhảy lên nhảy xuống, không biết muốn làm gì.
Ngày nào bọn ta cũng quan sát nàng, nhìn thôi cũng biết nàng là một người lợi hại.
Trước kia trong một lần đi săn cũng có một người rất lợi hại, cầm một cây lao sắt, suýt chút nữa đã đâm #12 bị thương.
Một khi #12 đã bị thương, bọn ta sẽ ăn hắn không chút do dự, tránh việc hắn rơi vào trong miệng của một đồng loại khác.
Cho nên có thể nói, kẻ kia suýt chút nữa đã giết chết #12 - huynh đệ của bọn ta.
Đừng nghĩ bọn ta vô tình, bọn ta không muốn ăn thịt huynh đệ của mình.
Cho nên bọn ta đã chờ đợi rất lâu.
Lâu đến mức nàng dường như đã bắt đầu mệt mỏi rồi.
Sau đó nàng giết chết bảy huynh đệ của bọn ta.
Ta nghĩ ta đã bắt đầu hiểu lời khuyên nhủ của cá mập lão, rằng đừng nên động vào những người ra biển một mình, nếu động vào, thứ mất đi có lẽ là một mạng.
Bọn ta quay về biển sâu.
Người đó cũng biến mất.
Cho đến mùa thu của một năm mới đến, đại dương cũng không còn thức ăn, bọn ta lại quay trở lại bờ biển.
#2 đi dò đường, chẳng bao lâu sau hắn nhanh chóng bơi trở lại, run rẩy hỏi ta, "Ca, ca nhìn xem có phải người kia không?" Hắn dẫn ta đến bên bờ.
Vẻ mặt ta ngưng trọng.
Là người đó, hơn nữa người đó còn dẫn theo một người.
Ta quả quyết hạ lệnh: "Rút lui!"
Những con cá mập khác cười nhạo bọn ta, song trong lòng ta tự biết, nhân loại này đáng sợ nhường nào.
Ngay cả khi kiệt sức vẫn có thể một thân một mình tránh thoát mười ba huynh đệ bọn ta, đồng thời còn giết chết bảy mống, vậy chờ nàng phục hồi thể lực, lại còn có người giúp, nàng sẽ diệt tộc bọn ta ư?
Dù sao thì diện tích có hạn, mỗi lần nhiều nhất mười hai con cá mập có thể trực tiếp công kích nàng, mà sự thật chứng minh, mười hai con cá mập lợi hại nhất đại dương cũng không đấu lại nàng.
Các huynh đệ cũng quả quyết đi cùng ta.
Sau đó ta lại gặp phải mấy kẻ sống sót, nghe chúng kể ở bờ biển bên kia đã có vài tộc cá mập tuyệt chủng.
Ta nói với chúng: "Đáng đời." Bắt chước giọng điệu lạnh lùng và cao quý năm xưa của cá mập lão.
Nhưng lời trong lòng ta thực ra lại là: Cá mập bọn ta rất là đáng thương uhuhu! Người ta ở một thế giới khác ít nhất cũng là một loài động vật được bảo vệ mà! Trời lạnh đi tìm thức ăn chắc cũng dễ đi! Không cho bọn ta ăn cũng không cần phải diệt tộc chứ uhuhu!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.