Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 87: Nam Thiên.





Chuyện đáng hối tiếc nhất của cuộc đời ta, ấy chính là không thể kịp thời chi viện nghĩa đệ Giang Phong, để đôi vợ chồng đều chết dưới tay cung chủ cung Di Hoa. 
Mà người mà cả đời ta cảm kích, chính là Thần y Vạn Xuân Lưu.
Nếu không có y, chẳng những ta mất đi tính mạng, mà không biết chừng Tiểu Ngư Nhi còn nhận giặc làm cha, trở thành một kẻ khốn kiếp không chuyện ác nào là không làm.
Võ công Vạn Xuân Lưu yếu ớt, nhưng tấm lòng y hiệp nghĩa.
Y mạo hiểm tính mạng để cứu ta cùng rất nhiều nhân sĩ võ lâm cùng đường bí lối.
Y thông minh quả cảm, mặc dù tính tình hơi kỳ quái, song luôn có thể nghĩ ra rất nhiều phương pháp lạ lùng để cướp người dưới tay đám Ác Nhân.
Tiếc thay một người như vậy lại thích ma đầu Liên Tinh kia.
Ta thường trông thấy y nhìn trăng thở dài, nghĩ ta hôn mê không biết gì, cho rằng ta không có tri giác, nên rất hay tâm sự với ta.
Y đâu ngờ thực ra phần lớn thời gian ta vẫn luôn nghe được thanh âm của y, mặc dù vẫn luôn không hiểu những gì y nói.
Y bảo Liên Tinh vốn là bạn gái y, là sự tồn tại tương tự như vị hôn thê vậy.
Đáng tiếc Liên Tinh mất tích năm năm liền, mà sau đó y cũng không tái giá (trạch nam vẫn luôn khó kiếm bạn gái mà), thay vào đó dùng năm năm để nghiên cứu một 'chương trình', y dựa vào 'chương trình' này để tính toán thời gian địa điểm chuyển kiếp, khi chuyển kiếp lại may mắn gặp được Liên Tinh. Quãng thời gian ấy y rất hưng phấn, ôm ấp một lòng nhiệt tình kỳ quái (chính là sự hưng phấn kết hợp tinh thần nghiên cứu đối với cái thế giới này khi mới chuyển kiếp), y không ngừng nói với ta về những kế hoạch của mình, y bảo muốn liên thủ cùng Mộ Dung thế gia, cứu Liên Tinh ra ngoài. Y nói một khi y đã cứu được Liên Tinh, vậy là đã công lược xong xuôi, trở về quê cũ, thuận tiện còn giải quyết luôn nhân sinh đại sự, y nói y thấy thật có lỗi với Liên Tinh, song y lại bảo y không còn cách nào khác, cha mẹ vẫn luôn thúc giục, ép y phải mau chóng kết hôn.
Ta cảm thấy những gì y nghĩ rất lạ, cung chủ Liên Tinh sao có thể nghe lời một kẻ xa lạ, đối nghịch với tỷ tỷ ruột thịt của mình chứ?
Song hình như y đã mò mẫm ra một môn đạo nào đó, ngày ngày đi sớm về trễ.
Sau đó y thất bại. Y bị ma nữ Yêu Nguyệt kia hành hạ, võ công tan biến, kinh mạch tổn thương, không biết ma đầu kia nghĩ gì mà vẫn còn giữ y lại, y muốn gì ả cũng cho.
Có điều ả thường xuyên nóng nảy, thường xuyên đánh Vạn Xuân Lưu một trận mà không hề giải thích.
Cái con người kia lại chẳng hề bận tâm, ngày nào cũng lải nhải, nào là 'công lược sai rồi', hay cái gì mà 'cánh cửa không gian'.
Đột nhiên có một hôm, Yêu Nguyệt sai người mang ta đi, đưa vào trong một hang núi lạnh như băng. Sơn cốc tính hàn, cũng có ảnh hưởng tốt đối với tu vi nội lực của ta.
Vạn Xuân Lưu cũng bị mang đi, không biết đi đâu.
Lòng ta nóng như lửa đốt, nhanh chóng xông phá nút thắt kinh mạch, phi ra khỏi hang.
Tìm rất lâu mới thấy Vạn Xuân Lưu.
Y đã là kẻ tàn tật, vậy mà vẫn là vẻ mặt sao cũng được ấy.
Ta trông thấy y tìm được Liên Tinh say rượu, cùng ả ước định chạy trốn đêm trăng tròn.
Sau tất cả mọi chuyện, vậy mà y còn ngây thơ như thế! Tiếc thay quân tử thẳng thắn vô tư đoan phương chí khí, thật khiến ta kính nể y.
Sau đó ta lén bám theo y, bảo vệ y.
Đêm trăng tròn, Vạn Xuân Lưu đứng bên sườn núi, quay đầu nhìn ra xa, ta biết, y đang đợi Liên Tinh.
Nhưng cuối cùng Liên Tinh cũng không tới.
Dường như Vạn Xuân Lưu thương tâm quá độ, đột nhiên y phun ra một cục máu tươi, bắn đầy đất.
Ta cả kinh thất sắc, thấy Yêu Nguyệt bước ra từ sau lưng y, ta nghi ngờ ả đã hạ thủ. 
Chúng ta đánh một trận, nội lực của ả cao hơn của ta, nhưng ta là nam tử, trời sinh thân thể cường tráng, ả thấy không chiếm được thế thượng phong thì hừ một tiếng, xoay người bỏ đi, còn đánh rơi một chiếc khăn tay. 
Kiểu dáng chiếc khăn tay ấy lại hết sức quen thuộc.
Có một đoạn thời gian, luôn có một nhân vật thần bí đều đặn tới đả mạch cho ta, hình như người đó luôn mang theo loại khăn ấy.
Bóng lưng người nọ thanh tao nhỏ gầy, vô cùng giống với bóng lưng của Yêu Nguyệt.
Lòng ta rối loạn.
Vạn Xuân Lưu chưa chết, ta truyền nội lực cho y, y nhìn ta, đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Ta nghĩ y như vậy có lẽ là bởi vì Liên Tinh (Vạn Xuân Lưu: Ta như vậy là vì không còn cách nào quay trở về!)
Tình thâm không thọ, hẳn câu ấy là dành cho người như y. 
Lúc ta đưa Vạn Xuân Lưu đi hỏi thăm tình hình Tiểu Ngư Nhi, có một kẻ tên Giang Biệt Hạc mời ta gia nhập liên minh Đảo Nguyệt.
Ta vốn không muốn, nhưng hắn lại là thư đồng của Giang Phong.
Nhắc tới chuyện xưa, ta không tiện từ chối, huống chi hắn còn bảo, cung Di Hoa có thu nhận một đứa bé trai, xét tuổi tác tướng mạo đều trông giống Tiểu Ngư Nhi.
Vì Tiểu Ngư Nhi, ta phải đi.
Vạn Xuân Lưu cầu ta đừng làm hại Liên Tinh.
Đến nước này rồi mà y còn...
Thôi được rồi, dù sao cũng là ta nợ y! Tính mệnh Liên Tinh có làm sao thì y cũng không an ổn!
Giang Biệt Hạc nói rất nhiều, rất dài dòng. Ta cứ ngồi nghe, cũng coi như người này nhiệt tình.
Chuyện sau đó, toàn bộ võ lâm đều biết. Nói đến đại sự kia, ta cũng xuất lực, nhưng ở vào chưởng cuối cùng nhắm đến Yêu Nguyệt, ma xui quỷ khiến ta lại giảm bớt lực đạo. Dù sao thì... nàng cũng đã cứu ta.
Liên Tinh nói Giang Biệt Hạc mới là kẻ thực sự đã hại chết Giang Phong, ta mặt ngoài dửng dưng, nhưng khi quay về lại lập tức điều tra.
Giang Biệt Hạc thương nặng bất tỉnh, Giang Phong chết không ai đối chứng, song hỏi thăm mới biết, hắn thật sự là một kẻ ngụy quân tử, hơn nữa năm ấy còn phát tài với một khoản lớn. Như vậy... Không, là hắn. Ta lập tức công bố chứng cớ, đương nhiên có nhân sĩ giang hồ hành hiệp trượng nghĩa. Chẳng bao lâu sau Giang Biệt Hạc chết. Giết hắn, chẳng những không mang tiếng xấu thừa dịp kẻ khác gặp nguy mà còn được danh thơm giang hồ. Chuyện trên giang hồ chính là thị phi bất phân như thế đấy, trắng đen điên đảo, chẳng tự do tự tại như cung chủ cung Di Hoa, chí ít, cung chủ Yêu Nguyệt chưa bao giờ gạt ai hết. (Liên Tinh: Người ngươi đang nói đến là Yêu Nguyệt sao?!)
Yêu Nguyệt và Liên Tinh mất tích một thời gian dài.
Công tử Tích Hoa đóng chiếm cung Di Hoa, lập con gái - người sở hữu tướng mạo vài phần tương tự Yêu Nguyệt, ai ai cũng đoán đó là con gái gã, giang hồ lại nổi lời đồn công tử Tích Hoa bỏ vợ chưa cưới, dùng mọi cách ngược đãi vợ trước cùng hai cô con gái nhỏ, vậy mà lại hết mực thương yêu cưng chiều cô con gái này, cô nhóc muốn gì được đó.
Còn có cả lời đồn, bảo rằng công tử Tích Hoa thực sự đã chết, cái kẻ hiện tại đang ngày ngày ẩn nấp trong cung Di Hoa không dám gặp ai, thực chất là hàng giả.
Mà tất cả những chuyện đó không liên quan đến ta. Sau khi tìm được Tiểu Ngư Nhi, thằng bé cầu xin ta bỏ qua cho những kẻ ở động Kẻ Xấu. Đứa nhỏ này hiền lành giống như cha mẹ nó vậy. Ta đồng ý, dù sao bọn họ cũng đã từng có công dưỡng dục thằng bé.
Ta dẫn Tiểu Ngư Nhi và Vạn Xuân Lưu đi phiêu bạt khắp nơi một chuyến, còn nghe đồn về hôn lễ kinh hãi thế tục của cung Di Hoa.
"Ta còn từng cho rằng ta là kẻ duy nhất không giống với hết thảy, hóa ra cô ấy cũng như ta, vậy không còn gì phải áy náy nữa rồi." Vạn Xuân Lưu nghe xong tin tức ấy, chỉ nhàn nhạt nói một câu.
Rồi tiếp đó... y thổ lộ với ta.
Ta cảm thấy hoang đường.
Tiểu Ngư Nhi vậy mà lại ủng hộ và thúc giục bọn ta.
Sau đó... chúng ta cũng cứ mơ mơ hồ hồ thành thân.
Có điều bọn ta không cử hành một hôn lễ dọa người ta sợ muốn chết.
Ta và y cùng ẩn cư bên bờ biển.
Vạn Xuân Lưu có thể kinh doanh những thứ đồ hiếm vật lạ kia của y, một năm không cần ra khỏi nhà, còn ta cũng có thể liền tù tì một năm ngồi tĩnh tọa luyện võ.
Nói như thế, chẳng phải chúng ta trời sinh một đôi hay sao.
Tiểu Ngư Nhi tính tình hoạt bát, ta chờ thằng bé mười sáu tuổi thì đuổi nó đi.
Đến lúc gặp lại, thằng bé còn dẫn theo Tô Anh.
Giờ đây cô bé đã trở thành đệ tử cung chủ cung Di Hoa, có khi sẽ trở thành cung chủ đời kế tiếp.
Nhưng hình như Liên Tinh không thích Tiểu Ngư Nhi, cô ta luôn để con nuôi Hoa Vô Khuyết của mình tới quấy rối, may mà Hoa Vô Khuyết lọt vào tay Thiết Tâm Lan, cho nên Tiểu Ngư Nhi mới tu thành chính quả.
Nữ nhi của bọn nhỏ tên Hi Tuần họ Yến, Vạn Xuân Lưu rất tức giận, mấy ngày liền không để ý đến ta. Sau đó ta mới bảo y, Hi Tuần thì để họ Yến, đứa sau cho họ Vạn, thế thì y mới cao hứng, song lại bảo không muốn họ Vạn, phải để nó họ Dương. Phải rồi, sau khi ẩn cư, y nói thực ra y là một người đến từ thế giới khác, tên y không phải Vạn Xuân Lưu, mà là Dương Lỗi, nhất định phải đổi cách gọi.
Y vẫn luôn cổ cổ quái quái như thế đấy, tóm lại chắc do y tốt đẹp.
Dương Lỗi lại luôn thấy tiếc thay Tiểu Ngư Nhi không có con trai nối dõi.
Ta ngày ngày trông thấy cảnh Hi Tuần ở nhà lật núi đào sống, xưng vương xưng bá, lại tưởng tượng thử xem Hi Tuần sáu năm sau nếu vẫn còn ở đây, nhất thời toàn thân lạnh run, vội vàng viết thư cho Tiểu Ngư Nhi: Ngàn vạn lần đừng có sinh con nữa!






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.