Buổi tối ta ngoan ngoãn uống thuốc, Yêu Nguyệt thấy ta nghe lời thì hết sức hài lòng.
Nàng khoác một cái áo choàng thùng thình theo kiểu dáng của con trai, thoải mái dựa vào thành xe đọc sách.
Ta hiếm khi thấy nàng như vậy bèn tiến lại gần, thấy sách tựa một chữ 'Dịch'.
"Tỷ tỷ, tự bao giờ tỷ lại đọc mấy cuốn huyền học này vậy?" Ta tò mò.
Yêu Nguyệt biếng nhác trả lời, "Tằng ngoại tổ từng lấy văn học để khởi gia, ngộ ra tâm pháp bổn môn từ tứ thư ngũ kinh, chẳng lẽ ngươi lại quên?"
Quả đúng là ta chẳng nhớ, bị đả kích một phát cũng chỉ thích ngồi bên ngắm nàng đọc sách. Một lòng say mê võ nghệ như chị gái mà cũng sẽ có ngày ngồi đọc sách, thật là một người văn võ song toàn.
Đêm qua lại không ngủ, cả ngày nay lại bụng đau, thân thể này thực yếu ớt, quyển cổ văn kia toàn những hàng chữ phồn thể, lại chẳng có dấu ngắt câu, ta đọc một lát đã quáng mắt, không lâu thì ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, hình như ta đang dựa vào cái gì đó, ta ngẩng đầu lên, nghe thấy giọng nói lạnh tanh trước sau như một của Yêu Nguyệt, "Chịu tỉnh rồi?" Võ công của chị gái cao quá mức cũng không phải việc gì hay ho, nhạy bén như vậy, muốn giả bộ ngủ cũng chả được.
Ta đành phải mở mắt, ngẩng đầu, phát hiện hóa ra mình đang dựa lên vai nàng, trên người còn bỗng dưng xuất hiện một cái chăn.
"Tỷ tỷ." Ta nhỏ giọng gọi nàng, cảm thấy trên mặt ửng đỏ mới bật dậy, xoa bả vai nàng, "Có tê hay không thế?"
Yêu Nguyệt đáp, "Nếu chỉ vậy mà đã tê thì tập võ còn có ý nghĩa gì?"
Đứng dậy, chẳng bao lâu sau Triều Lộ bước vào, không biết nàng ta lấy được nước nóng ở đâu, chuẩn bị cho ta tắm - cạnh thùng còn có chậu than, chậu than dựa vào lò hun, bên trong huân hương rất thơm.
Ta hỏi Triều Lộ, "Các người lấy những cái này ở đâu thế?"
Triều Lộ cười bảo, "Đại cung chủ bảo tỳ nữ về trấn để lấy, hương của lò hun có tác dụng điều khí, nhị cung chủ hạ mình một chút, tỳ nữ đã chuẩn bị không chu toàn, bị lãnh phạt, sau này sẽ nhớ, ngay cả những món đồ xông hương như này cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ."
Thanh âm trong trẻo của nàng vừa hoàn thành chuỗi thông tin này khiến ta choáng váng vô cùng, mặc kệ nàng cởi quần áo, lau chùi, sau đó dùng chăn quấn ta lại, xong rồi lại xông thơm mới bước ra ngoài, không lâu sau Yêu Nguyệt đi vào.
Hiển nhiên hương thơm trong phòng làm nàng phải nhíu mày, cảm giác nóng nên lại cởi một lớp xiêm y, để lộ bộ trang phục thêu may cầu kỳ, ta nghiêng người tựa vào thành xe, toàn thân chẳng có tí sức lực, thấy nàng thoát y xong ngồi xuống đọc sách bèn không nhịn được nói, "Tỷ tỷ đọc sách cho ta nghe đi."
Yêu Nguyệt liếc nhìn ta, nàng không nói gì.
Ta chui ra khỏi chăn, đi tới ngồi bên nàng, nàng nhíu mày chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi, lại duỗi tay kéo chăn tới, vụng về bọc kín ta lại, ta đưa tay ôm lấy nàng, nàng hơi giãy, nhưng cuối cùng vẫn để yên cho ta. Ta bèn đọc sách cùng nàng. Giọng đọc của nàng vô cùng khô khan, "Khôn, khôn thượng khôn hạ..."
Ta hỏi, "Khôn thượng khôn hạ, nghĩa là phía trên là nữ nhân, phía dưới cũng là nữ nhân sao? Ta ở trên tỷ tỷ, chúng mình giao hợp với nhau như vậy cũng tính là một khôn nhỉ!" Xít lại gần, tựa lên vai nàng.
Yêu Nguyệt liếc ta một cái, bình tĩnh lật thêm mấy tờ, đọc, "Sơ lục, hàm kỳ mẫu. Lục nhị, hàm kỳ phi, hung. Thuận lợi khi ở nhà."
"Cửu tam, hàm kỳ cổ, chấp kỳ tùy, đi sẽ hối hận."
Ta hỏi, "Là sao?"
Yêu Nguyệt mất kiên nhẫn, "Về tự đi mà tìm hiểu!" Lại bảo, "Bảo ngày xưa ngươi mà chăm đọc một chút thì có thể ngộ ra đạo từ điển tích, đừng có coi mấy thứ khúc phú tạp nham nữa, võ công thì vớ va vớ vẩn."
Xong lại đọc, "Cửu tứ, trinh cát. Hối vong. Bập bùng tới lui, hoài niệm bạn bè. Cửu ngũ, hàm kỳ nhục, vô hối. Thượng lục, hàm kỳ phụ giáp thiệt."
Ta mỉm cười nhìn Yêu Nguyệt, Yêu Nguyệt trừng lại ta, "Ngươi lại quái đản gì vậy?"
Mùi hương trên người nàng quá dễ chịu, chọc ta say mê, tâm viên ý mã, không cẩn thận lại nói, "Từ ngón cái đến bắp chân, từ cẳng giò đến bờ vai, từ gò má đến đầu lưỡi, và cả bập bùng tới lui, hoài niệm bạn bè, đây chẳng phải là đạo vợ chồng hay sao!"
Thoáng chốc Yêu Nguyệt đã đỏ mặt, nàng đẩy ta ra, "Ngồi yên!"
Ta bảo, "Tỷ tỷ ơi, người ta mềm nhũn rồi, không có khí lực." Kéo tay nàng đặt lên trán ta, "Tỷ tỷ nhìn xem có phải ta bị sốt rồi không."
Yêu Nguyệt nhíu chặt mày, đặt sách xuống, tiện tay bắt mạch cho ta, nàng cũng chỉ là dân gà mờ, thăm dò bên trong thấy không có vấn đề gì thì chẳng bói được bệnh, đành phải lệnh mấy thị nữ đi mời đại phu tới. Ta hơi lạnh bèn muốn ôm nàng một tí, nàng lại định đẩy ta ra, ta dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn nàng, rốt cuộc nàng cũng phải mềm lòng, cho đến khi đại phu tới rồi đi, nàng vẫn chưa đẩy ta ra.
Chờ tới khi uống thuốc, ta nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng rất chi là nghiêm túc, ta không thể làm gì khác ngoài cắn răng nuốt vào, uống xong cũng khốn đốn, cảm giác mệt mỏi quá nên ta nhích lại gần về phía chị gái, chị gái bị ta ép vào tận góc, ta vẫn cố tình không biết gì, ôm eo nàng xong gối hẳn đầu lên chân nàng.
Tay nàng nắm lại trên đầu ta, nhưng nắm hồi lâu, cuối cùng cũng không đẩy.
Lúc ta tỉnh lại thì đã là buổi tối, Yêu Nguyệt xếp bằng ngồi nghiêm chỉnh trong góc, còn ta thì vẫn nằm trên đùi nàng - có điều bây giờ chúng ta đã ở trong lều dựng bằng gỗ, có giường có ghế, trong phòng cũng ấm áp dị thường, mùi hương xông lên ở vào một đẳng cấp khác biệt.
Ta vừa tỉnh lại nàng đã phát hiện, lập tức đặt một tay lên trán ta, sau đó bỏ ra rồi đẩy ta đi, dùng lực khá mạnh, cơ hồ khiến ta suýt ngã khỏi giường, may thay nàng kịp thời rút tay lại, kéo ta lên, đặt đầu ta ngay chỉnh trên gối. Ta gượng ngồi dậy, nhìn nàng đứng lên hoạt động gân cốt.
Có thị nữ đưa nước nóng vào, ta cho rằng đó là để ta tắm rửa, ai ngờ nàng lại đuổi hết tất cả ra, cởi xiêm y, đường cong xinh đẹp tuyệt trần kia, từ chiếc cổ mảnh khảnh cho đến phần lưng trơn nhẵn trắng nõn nà cùng mắt cá chân bạch ngọc tinh xảo, toàn bộ và trọn vẹn phơi bày trước mắt ta. Ta nuốt nước bọt. Nàng quay đầu nhìn ta, xương quai xanh và hai ngọn núi cũng hiển hiện, khiến ta mắc cỡ, gò má đỏ bừng, vội vàng nằm xuống giả chết.
Yêu Nguyệt chỉ bật cười nhàn nhạt rồi bước vào trong thùng, cẩn thận tắm táp.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước động.
Ta có chút suy nghĩ lệch lạc rồi.
Không đúng, không đúng, dù gì ta cũng là gái thẳng, trước kia cũng từng có bạn trai... Mặc dầu không đi đến bước cuối cùng, song đâu ít lần thân mật thắm thiết, cũng không phải là ta hoàn toàn không có cảm giác với anh ta... Ai da, suy nghĩ bậy bạ gì vậy chứ? Có lẽ là do cô đơn đã lâu nên mới biến chất như vậy...
Ta suy nghĩ miên man xong bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh thì trời đã sáng, Yêu Nguyệt đầu tóc rối bù ngồi trước giường, thấy ta dậy, Mộ Hà bưng bát thuốc tới, ôi thần thánh ơi, vừa dậy đã phải uống thuốc à, đây chẳng phải là đốt cháy giai đoạn hay sao?
Ta đau khổ cau mày, ánh mắt nhìn Yêu Nguyệt thể hiện sự kháng cự. Nàng bất động không nhúc nhích, ngay khi phát hiện ta có thái độ không hợp tác bèn chuẩn bị sử dụng bạo lực, đưa tay sắp sửa nắm lấy cằm ta.
Ta mau lẹ tránh né, ngoan ngoãn uống thuốc, vốn đang thấy đói, uống xong bát thuốc kia thì cũng mất sạch khẩu vị.
Yêu Nguyệt còn bảo, "Mau đưa cháo cho nhị cung chủ."
Ta thấy người ta mang cháo trắng vào thì cả người suy sụp, lập tức nhào đến bên Yêu Nguyệt, "Tỷ ~ tỷ ~" Thanh âm ai oán lại uyển chuyển, có thể nói đây là giọng điệu đỉnh nhất kể từ khi ta trở thành Liên Tinh đến nay, Yêu Nguyệt bị ta gọi như thế thì ngây ngẩn, bất tri bất giác lại đưa tay vỗ ta một cái, chịu nín nhịn bảo, "Uống chút cháo mới có thể dưỡng sức."
"Ta không muốn ăn." Ta ưỡn tới ẹo lui trên người nàng, nàng giận dữ đập đầu ta một cái, "Nghe lời."
Ta đáng thương nhìn nàng, nàng không chịu thua kém trợn lại ta, cuối cùng vẫn là ta thỏa hiệp, "Tỷ tỷ đút cơ."
Yêu Nguyệt trừng mắt nhìn ta, ta cũng không chịu thua cuộc trừng lại nàng.
Đám thị nữ lại sợ đến cứng đờ vì phản ứng này của ta, bọn họ đứng tụm thành đám nhìn chằm chằm.
Quả thực Yêu Nguyệt hết cách rồi, nàng nhận lấy cái bát, múc một thìa đầy nhét vào miệng ta.
"Ôi ~ nóng." Ta bất chấp hình tượng, há miệng thật to, cảm giác lưỡi như sắp bỏng phát phồng rộp rồi.
Hai má Yêu Nguyệt bỗng đỏ ửng, nàng vụng về an ủi ta, "Nóng lắm à? Để ta xem chút nào."
Ta vứt bỏ hình tượng, lè lưỡi ra, nàng đưa tay chạm thử, đau tới nỗi ta run cả răng.
"Sưng." Nàng nói với giọng cực kỳ bé, toàn thân lộ ra tâm trạng như đưa đám.
Mấy thị nữ vội vàng mang thuốc tới, đều là thuốc chữa ngoại thương, không biết có tác dụng với đầu lưỡi hay không. Mấy người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng Tử Kinh bảo, "Để ta đi hỏi thử Vạn Thần y."
"Vạn Thần y?" Đầu óc ta mơ hồ nhìn về phía Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt đáp, "Đám lang băm trên trấn toàn hạng vớ vẩn, ta không giữ lại ai hết, dù sao Vạn Xuân Lưu cũng có ít tay nghề, có thể giữ hắn lại."
Không giữ lại ai hết...
Ta rùng mình, cảm giác toàn thân nặng nề.
Yêu Nguyệt cho rằng ta đau bỏng bèn gọi người mang y phục tới mặc cho ta xong gọi Vạn Xuân Lưu đến chữa trị.
Đãi ngộ dành cho Vạn Xuân Lưu quả là khác biệt, không hề bịt mắt, cũng không cách khăn, mấy thị nữ cung kính dẫn y tới, y nhìn sắc mặt ta, lại kiểm tra cả đầu lưỡi, dò xét mạch, tiện tay viết đơn thuốc, im lặng bỏ đi chẳng nói lời nào.
Lòng ta khổ sở, chỉ uống qua loa mấy hớp cháo rồi lại ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại là trời sáng, Yêu Nguyệt không có trong lều, ta hơi buồn bã, lại có chút thảnh thơi mơ hồ.
Mộ Hà, Triều Lộ ở bên chăm sóc ta, thấy ta tỉnh, một người thì đỡ ta dậy, một người lại mang bát thuốc đặt cạnh lò tới.
.... Đãi ngộ quá hà khắc rồi....
Ta cảm giác sức khỏe trên ngươi như đã khôi phục, không hề muốn uống thêm một bát thuốc nào nữa, bèn bảo, "Ta không uống nữa."
Triều Lộ lộ vẻ ưu sầu, "Đại cung chủ vừa đặc biệt phân phó cho nhị cung chủ uống thuốc, nếu người mà không uống, thế thì ngài sẽ chém chết tỳ nữ."
.... Ta tin nàng nói được thì làm được....
Nín thở, uống hết bát thuốc kia, Triều Lộ ra ngoài gọi Vạn Xuân Lưu vào, để y bắt mạch cho ta.
Vạn Xuân Lưu hỏi ta, "Mấy năm gần đây, có phải nhị cung chủ chuyên cần tu luyện, ngày đêm không nghỉ hay không?"
Chăm chỉ tu luyện thì có, nhưng cũng chưa đến nỗi ngày đêm không ngủ.
Ta suy nghĩ rồi đáp, "Coi như cũng khá cần cù."
Vạn Xuân Lưu bảo, "Vốn cơ thể cung chủ có tà, tính ra thì cũng không tốt lắm, khi tu luyện gấp vội thì nội tức không an, tà tùy ma đi vào trong phủ, thế nên mới bị bệnh liền bốn ngày, hôm nay tà đã bị trừ, song vẫn nên điều dưỡng nội lực cho tốt, thế là ổn."
Thao thao bất tuyệt dài dòng như vậy, cuối cùng đơn giản như đan rổ vẫn chỉ là bị cảm thôi mà, cái gì mà bệnh cảm thừa cơ ập tới... thừa cơ ập tới... Nhớ tới ngày hôm đó trông thấy thân thể Yêu Nguyệt xong thì ngay hôm sau bệnh mới trở nặng, chẳng lẽ là vì việc đó? Hôm ấy quả đúng là ta đã cưỡng ép nội lực tu hành hòng áp chế ý niệm... Thôi toi rồi... Mặt ta từ từ nóng dần.
Mộ Hà và Triều Lộ thấy ta ngẩn người bèn vội vàng tới thử nhiệt độ, Triều Lộ là người nóng tính, nàng vội vàng sắp phát sốt đến nơi rồi quay sang hỏi Vạn Xuân Lưu, "Vạn Thần y, lại nóng rồi!"
Vạn Xuân Lưu cũng qua nhìn, không biết có phải ảo giác của ta hay không, ta luôn cảm thấy như thể y vừa mới cười với ta, chờ tới khi ta hoàn hồn thì y lại khôi phục vẻ mặt vạn năm tê liệt.
"Không đáng ngại." Vạn Xuân Lưu chậm rãi nói, lúc y quay đầu lại, đột nhiên y lại trừng mắt nhìn ta.
Ta trông thấy rất rõ ràng nên không khỏi ngây người, xong vội ho khan hai tiếng để che giấu. Vạn Xuân Lưu lại viết đơn thuốc rồi thong thả bước ra ngoài.
Bây giờ tâm trạng ta khá hơn chút rồi, ta mới hỏi qua Triều Lộ về tình hình mấy ngày qua.
Triều Lộ lải nhải rằng thì là vì bệnh của ta nên chúng ta đang phải đóng quân tại đây, ta phát sốt cũng đã bốn ngày rồi, khiến Yêu Nguyệt sốt ruột tới mức suýt chút nữa đã đánh chết Vạn Xuân Lưu, sau đó lại phân công cho người 'mời' tất cả thầy thuốc đã bị đuổi đi dạo nọ ở các khu vực lân cận đến đây.
Đợi một lát... Đuổi đi...
Ta hỏi Triều Lộ, "Những đại phu trước kia chưa chết à?"
"Sao tự dưng lại chết?" Triều Lộ kỳ quái nhìn ta, "Xem bệnh xong đưa tiền rồi thả người ta về mà."
Ồ... Ta còn cứ tưởng họ bị Yêu Nguyệt khử hết rồi.
Không đúng... Ta thầm cả kinh... Từ bao giờ Yêu Nguyệt trong lòng ta lại trở thành một nữ ma đầu yêu giết người như vậy chứ? Mặc dù nàng đã giết không ít người, nhưng phần lớn cũng đều có nguyên do cả.
Dẫu tính tình có hơi cực đoan, hay động tay động chân với người làm hay vú nuôi, tuy nhiên cũng chỉ đánh một chưởng là xong, với công lực của Yêu Nguyệt, một chưởng lấy mạng dễ như trở bàn tay, song dù gì thì nàng vẫn luôn cố gắng khống chế sức lực....
Ta bắt đầu nghiêm túc sám hối vì những hiểu lầm của mình về Yêu Nguyệt.
Thật ra thì nhắc mới nhớ, bốn ngày bị bệnh kia hẳn là do ta quá bận tâm về nguyên nhân nàng giết người.
Thế nên là ta vẫn cần phải tín nhiệm chị gái người lớn của ta hơn một chút, ta đau đầu hạ quyết tâm.