Bầu Trời Đêm

Chương 104: Kẻ mạo danh



Việc thiếu dữ liệu đã khiến trại trẻ mồ côi và nhóm thực nghiệm không thể tìm ra đứa trẻ vẫn đang mang con chip là ai.

Rốt cuộc, phải rất nhiều năm sau họ mới nhận ra điều này. Trong những năm đó, nhiều đứa trẻ đã chết, đứa trẻ còn sống được nhận nuôi cũng không ít. Tất nhiên, càng nhiều hơn nữa đã được trại trẻ mồ côi hy sinh cho nhóm thí nghiệm thời gian, hơn nữa bởi vì thế lực khác can thiệp, cơ sở thí nghiệm thời gian đã được sao chép lại, trong quá trình chuyển dời rất nhiều tư liệu đã bị mất.

Nghĩ đến việc tra đứa trẻ đó lại trở thành mò kim đáy bể.

Đánh giá từ nội dung cuộc trao đổi giữa phó viện trưởng cùng Mông Đức · Hoắc Lợi Tư, ban đầu cả hai bên đều tỏ ra bình tĩnh, vì bọn họ thực sự không tin rằng sẽ có người thực sự không sinh ra phản ứng bài xích, ngay cả sản phẩm thành công duy nhất trong quá trình thực nghiệm đã trải qua vô số mối đe dọa tính mạng.

Bọn họ chỉ rất tò mò về thể chất của đứa trẻ kia, cho dù nó còn sống hay đã chết, bọn họ muốn xem nó là loại xác sống nào.

Tất nhiên, có thể thấy từ cuộc trò chuyện bọn họ có xu hướng tin rằng khả năng cao là đứa trẻ đã chết —— Giống như một nhóm nhỏ những người quanh năm không ốm, một bị bệnh thì rất nghiêm trọng.

Bọn họ cho rằng đứa trẻ chỉ chậm phát triển vài năm, không hẳn là không có phản ứng bài xích. Mà như nhiều năm tích cóp sẽ cùng nhau bùng nổ, không chịu nổi, chắc chắn sẽ chết.

Vì vậy, bọn họ đã mất một thời gian dài để tra từng đứa trẻ mồ côi đã chết, nhưng cho đến khi kiểm tra cái cuối cùng, bọn họ vẫn không tìm thấy sự tồn tại của đứa trẻ đó.

Từ điều này, bọn họ cuối cùng nhận ra rằng đứa trẻ chưa có phản ứng bài xích thực sự chưa chết!

Đánh giá nội dung giao tiếp của máy truyền tin này trong những tháng gần đây, toàn bộ nhóm thí nghiệm thời gian cuối cùng rơi vào sự phấn khích và điên cuồng vô song với nhận thức muộn màng. Bởi vì, nếu đứa trẻ đó thực sự còn sống, nó có thể là người duy nhất trên thế giới này được sinh ra với khả năng chịu đựng cao đối với thời gian co thắt.

Nói cách khác, nó hiện tại là sự tồn tại hoàn mỹ nhất trong mắt đội thực nghiệm, nếu có thể trở thành đối tượng thí nghiệm, nó sẽ vượt qua bất kỳ bán thành phẩm và thành phẩm nào, bởi vì mỗi một bước trưởng thành từ khi sinh ra đều là một lần co rút không ngừng đan xen vào nhau, có lẽ chính nó cũng không nhận ra điều này.

“Nếu thời gian là một cái cây, thì đứa trẻ này là một cây nho xanh tươi mọc lên từ gốc cây và phát triển xung quanh cây. Có nghĩa là?”

“Thời gian là một phần của nó, một phần có ý nghĩa khác với những người khác, hay nói cách khác, nó cũng là một phần của thời gian.”

“Trời ơi, điều đó chẳng phải còn tuyệt vời hơn sản phẩm thành công trong Kế hoạch ma quỷ sao.”

“Cả hai có ý nghĩa khác nhau. Nếu thực sự có thể tìm thấy đứa trẻ và để nó trở thành đối tượng thực nghiệm, thì tôi nghĩ tên ban đầu có thể cần được thay đổi, có thể gọi là Kế hoạch Sáng Thần sẽ thích hợp hơn.”

“Có gì khác biệt sao?”

“Ma quỷ theo đuổi cuộc sống vĩnh sinh, bản chất của Thần chính là vĩnh sinh. Tất nhiên, đây chỉ là một ẩn dụ, không có nghĩa là đứa trẻ đã có được sự sống vĩnh cửu, nhưng tôi nghĩ nó sẽ không từ chối nếu có cơ hội này…. Ai mà không muốn chứ.”

“Nếu, ý tôi là nếu nó thực sự không muốn thì sao?”

“Nó phải suy nghĩ. Nếu không, nó sẽ là trở ngại lớn nhất cho sự thành công của thực nghiệm.”

“Tại sao?”

“Bởi vì chúng ta đang chơi trò chơi với thời gian, mà nó là một phần của thời gian, là phần bất ngờ nhất và dễ thay đổi nhất. Nếu chúng ta không kiểm soát được, trò chơi này không thể thực hiện được.”

Đây là những câu dài duy nhất của Mông Đức · Hoắc Lợi Tư trong ký lục giao tiếp.

Giọng điệu của ông ta rất bình tĩnh, nhưng chính vì bình tĩnh nói những lời này, người ta mới cảm nhận được sự điên cuồng đằng sau.

Nội dung giao tiếp của một vài ký lục cuối cùng của ký lục giao tiếp nói về chiếc đĩa kim loại nhỏ mà Mông Đức · Hoắc Lợi Tư ý đồ giao cho phó viện trưởng.

Thoạt nhìn, thứ đó nhỏ và mỏng, nhưng Mông Đức · Hoắc Lợi Tư đã mất nhiều thời gian để thiết kế và chế tạo. Đĩa nhỏ này có độ nhạy cao và có thể cảm nhận được quỹ đạo dao động năng lượng còn lại của thí nghiệm thời gian.

Mông Đức · Hoắc Lợi Tư bọn họ đã dành hai năm để mô phỏng quỹ đạo của dao động năng lượng khi các mảnh vỡ thí nghiệm tác động lên ông ta, với giả thiết rằng đứa trẻ không có bất kỳ phản ứng bài xích nào. Bọn họ thiết lập quỹ đạo dao động và giá trị sai số trong đĩa kim loại này làm đối chứng.

Chỉ cần phó viện trưởng cầm chiếc đĩa kim loại này đi vòng quanh các ngõ ngách của trại trẻ mồ côi, gã có thể thu được quỹ đạo dao động năng lượng ở vùng lân cận của chiếc đĩa trong vòng 5 năm. Một khi khớp với giá trị điều khiển, cạnh của đĩa sẽ sáng lên.

Nói cách khác, với sự trợ giúp của chiếc đĩa này, trại trẻ mồ côi có thể thu thập một loạt dữ liệu vị trí liên quan đến đứa trẻ —— Đứa trẻ đã ở trong góc nào, căn phòng nào và chiếc giường nào.

Với đồ vật có đăng ký trại trẻ mồ côi này, việc tìm kiếm đứa trẻ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhưng Mông Đức · Hoắc Lợi Tư cuối cùng vẫn nhắc nhở: Đây là cơ hội cuối cùng để làm rõ thân phận của đối phương, bởi vì quỹ đạo dao động năng lượng càng ngày càng yếu, có thể trong một năm, thậm chí sáu tháng nữa, đối phương sẽ không còn dấu vết.

Một khi bỏ lỡ cơ hội này, có thể phải mất 5 năm, 10, thậm chí lâu hơn nữa để tìm thấy đứa trẻ này…

Tát Ách · Dương lấy chiếc đĩa ra, ném lên bàn điều khiển, “Nhìn vào sự phát triển trong tương lai, chúng ta có vẻ đã làm chuyện tốt, bọn họ hẳn là không thể tìm thấy nhãi con xui xẻo kia. Như vậy xem ra, đã mất hơn 5 năm, 10 năm.”

Hắn nói với một giọng điệu kéo dài, âm cuối còn mang theo một chút vui vẻ, vui sướng khi người gặp họa quan trọng là phải hả hê xem một vở kịch vui, nếu Mông Đức · Hoắc Lợi Tư đứng trước mặt hắn, phỏng chừng có thể tìm người tới cùng hắn làm một trận.

Ánh mắt Sở Tư vẫn chưa rời mắt khỏi màn hình, tựa hồ vẫn chưa lấy lại tinh thần, chỉ đáp lại bằng một tiếng “Ừm”.

“Nhưng bây giờ, đề này ném đến trước mặt chúng ta.” Tát Ách · Dương lại nói.

“Cái gì?” Sở Tư lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía hắn.

Tát Ách · Dương bấm vào dòng chữ trên màn hình trên không —— Nó là một phần của thời gian, là phần bất ngờ nhất và dễ thay đổi nhất. Nếu chúng ta không kiểm soát được, trò chơi này không thể thực hiện được.

Sở Tư lập tức hiểu ý Tát Ách · Dương. Hai người họ từ hiện tại xuyên về quá khứ, chẳng qua là vấn đề từ chương trình Cách Bàn của mấy người Tưởng Kỳ. Trước đó cả hai chỉ muốn quay trở lại lòng đất Pháo đài Ba Ni Bảo xem liệu có thể tìm ra nguyên nhân của sự cố hay không. Nhưng bây giờ nhìn vào câu nói này, họ đột nhiên hiểu được nguyên nhân trục trặc.

Tưởng Kỳ nói rằng họ là một nhóm ngoài ý muốn do thí nghiệm thời gian gây ra, sẽ gây trở ngại cho quá trình Cách Bàn, vì vậy họ cần phải được cách ly.

Bây giờ có vấn đề với quy trình Cách Bàn, có khả năng đã thu được nhiễu ngoài ý muốn chưa cách ly.

“Cũng đúng, ngoài ý muốn còn lớn hơn đám người Tưởng Kỳ là ——” Sở Tư liếc nhìn cái đĩa rồi lẩm bẩm: “Hiện tại không ai thích hợp hơn đứa nhỏ đó.”

Tát Ách · Dương đứng lên cử động cổ một lúc, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu như vậy, tôi có phải cũng cần cách ly không?”

Sở Tư sửng sốt, chưa kịp mở miệng, Tát Ách · Dương lại nói thêm: “Còn có cái gọi là mười hai bán thành phẩm khi nữa.”

“Cho nên bây giờ mọi thứ trở nên vừa đơn giản vừa rắc rối.” Sở Tư tiếp lời hắn, tóm tắt tình hình hiện tại. “Ban đầu, chúng ta vẫn cần kiểm tra trục trặc, sau đó suy nghĩ về các biện pháp đối phó, hiện tại đã rõ ràng và đơn giản hóa, đem mấy cái nhân tố ngoài ý muốn tìm đủ là được, phiền toái chính là, tìm những nhân tố bất ngờ đó ở đâu.”

Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tát Ách · Dương: “Lúc trước anh nói có người trong Thái Không Giam Ngục hiển nhiên có liên quan đến thí nghiệm thời gian, ít nhất chắc chắn rằng Kim Ô Nha là một trong những bán thành phẩm.”

“Đúng.”

“Từ thông tin giữa Mông Đức · Hoắc Lợi Tư và phó viện trưởng, nhóm thí nghiệm thời gian đã cố gắng thu thập các thành phẩm và bán thành phẩm rải rác kể từ khi bị sao chép một lần. Từ trải nghiệm của anh với Kim Ô Nha, nơi bọn họ chọn hẳn là nhà tù, thông tin ký lục cũng nói rằng bọn họ đang có ý đồ nhúng tay vào nhà tù.” Sở Tư phân tích, “Mặt khác, Phí Cách Tư cũng nói rằng thượng tướng Mai Đức Lạp vẫn luôn dùng mối quan hệ bí mật để cố gắng bảo vệ thế hệ trẻ chúng ta, tôi nghĩ vì thế hệ trẻ này bao gồm cả anh, về mặt logic, hẳn là cũng bao gồm các bán thành phẩm khác.”

Nhóm thí nghiệm thời gian nhìn chằm chằm bọn Tát Ách · Dương, là bởi vì họ không muốn để kết quả của thực nghiệm vượt quá tầm kiểm soát. Mà Mai Đức Lạp bọn họ nhìn chằm chằm vào những người này, một mặt để tránh cho những người này bị đội thí nghiệm làm hại, mặt khác để tránh bọn họ bị đội thí nghiệm điều khiển và làm tổn thương những người khác.

Mục tiêu của hai bên hoàn toàn khác nhau, nhưng ở một mức độ nhất định, đều muốn đưa thành phẩm và bán thành phẩm lại với nhau, đặt trong tầm với của mình.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Thái Không Giam Ngục là một lựa chọn vô cùng phù hợp.

“Nếu tôi là Mai Đức Lạp, sau khi phát hiện ra kế hoạch của bên kia, tôi sẽ không bao giờ tìm cách đổi chỗ để ép buộc phân cao thấp với bọn họ, rất dễ xảy ra xung đột cũng dễ bại lộ. Tôi sẽ chọn sau khi đối phương quy tụ các người cùng nhau, bố trí nhân sự xung quanh.” Sở Tư nói.

Không chỉ có thể đạt được mục tiêu, mà còn làm giảm tổn thất.

Tát Ách · Dương nhướng mày nói: “Dựa vào những gì nhìn thấy trong tù nhiều năm như vậy, tôi cho rằng vị thượng tướng kia hẳn là chọn cách tiếp cận tương tự.”

“Sao? Thật sự có phân chia thế lực?”

“Cũng không rõ ràng lắm, nhưng có thể nhận thấy được.” Tát Ách · Dương nói, “Hầu hết cảnh ngục đều thuộc một phe, một phần nhỏ là từ phe khác, kể cả những tù nhân trong tù, tôi nghĩ… Không phải tất cả tù nhân đều là thật, chẳng hạn như một phần phòng giam đầu tiên. Tôi cảm thấy……”

“Cảm thấy gì?”

Tát Ách · Dương bất giác mỉm cười khi nhìn Sở Tư, “Suy đoán phân chia thế lực, tốt hơn là nên đích thân lên đó cho bọn họ phân loại đi, dù sao cũng phải tìm bán thành phẩm. Nhưng thẩm vấn từng người một thì quá mất thời gian, tốt nhất là để bọn họ lập đội trước. Thân ái, đoán xem —— Tình huống dễ nhất để bọn họ tự động phân công là gì? “

“Đương nhiên là lúc xung đột hỗn loạn.” Thời điểm đáp xong, sắc mặt Sở Tư trở nên rất vi diệu.

Anh gần như có thể đoán được Tát Ách · Dương muốn làm gì.

Chính xác hơn, anh cũng biết mình muốn làm gì ——

Liền thấy Tát Ách · Dương vỗ vỗ máy truyền tin trong tay, bùm bùm gõ phím một hồi, sau đó bấm xác nhận, quay đầu nháy mắt với Sở Tư: “Đến đây đi, nên lên sân khấu rồi thân ái trưởng quan, tôi giúp ngài quấn một lớp ngụy trang, mệnh lệnh đang gửi bây giờ không còn là 86206-018 nữa mà là 50001, tín hiệu chính thức của riêng ngài.”

Khi hắn nói lời này, lại nhấn vào thời gian hiển thị ở cuối màn hình.

Ngày 28 tháng 12 năm 5713, một ngày sau khi hành tinh này phát nổ. Cũng chính là những gì Kim Ô Nha đã nói, ngày mà Thái Không Giam Ngục thu được nguồn tín hiệu 50001.

Đi một vòng lớn, không ngờ rằng kẻ mạo danh không thể tìm ra danh tính lúc đầu thực sự là chính mình.

Sở Tư vẻ mặt phức tạp lập tức biên ra một mệnh lệnh, gửi thẳng đến hệ thống thông minh của Thái Không Giam Ngục, yêu cầu Thiên Nhãn mở phòng giam đầu tiên.

Lúc cho thấy phát hành mệnh lệnh đã thành công, Sở Tư ngẩng đầu lên nói với Tát Ách · Dương: “Tôi phát hiện chúng ta đang cùng nhau quậy, nhân sinh trở nên rất kỳ lạ, đây là vấn đề của anh hay là vấn đề của tôi?”

“Tôi không biết vấn đề của ai ——” Tát Ách · Dương lười biếng dùng ngón tay cái chạm vào khóe miệng mình, dù bận vẫn ung dung nói, “Tôi chỉ biết rằng tôi có thể ghi sổ trước, theo tình hình này, lúc trước hạ lệnh khiến hệ thống thiểu năng Thiên Nhãn ném tôi ra khỏi nhà tù, hẳn chính là ngài phải không.”

Sở Tư: “………………”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.