Bầu Trời Đêm

Chương 16: Hạ cánh nguy hiểm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kim ở phía sau trợn mắt há miệng, khô khan nói, “Là ý gì … bị đẩy ra ngoài rồi?”

Ánh mắt Sở Tư rơi vào phòng trực ban số 3 chỉ còn vỏ kim loại, anh trả lời: “Ý nghĩa trên mặt chữ, chính là thiểu năng trí tuệ nói lắp này ném Tát Ách · Dương ra ngoài rồi, ném cả người lẫn phòng.”

Kim: “…………………………..Tát………Vị kia có biết không? Có chuẩn bị tâm lý trước khi bị ném ra ngoài không?”

Sở Tư liếc nhìn gã: “Anh cảm thấy thiểu năng trí tuệ này sẽ xin phép trước khi ném ai đó ra ngoài không?”

“Tức là lúc vị kia bị ném có thể đang tắm hoặc ngủ…” Kim im lặng che mặt than thở, “Anh có nghĩ anh ta sẽ tức giận không? Tôi hơi sợ.”

Đinh ——

“Ta cũng sợ.”

“Ngươi còn mặt mũi nói?” Sở Tư nói.

Đinh ——

“Không thể đổ lỗi cho ta, tách rời cơ thể là một chấn thương nghiêm trọng, ta bị thương, phản ứng trì độn là chuyện rất bình thường, nên được tha thứ.”

Sở Tư cười lạnh một tiếng: “Lời này ngươi giữ lại giải thích với Tát Ách · Dương đi, xem hắn có tha thứ cho ngươi không.”

Đinh ——

“Theo phân tích một lượng dữ liệu mẫu vừa đủ cho thấy, về cơ bản khi bị ném vào không gian mà không có địa điểm hạ cánh, xác suất gặp lại hắn xấp xỉ bằng 0,0000001052929.”

Sở Tư nói: “Có thêm 1 vạn số 0 nữa cũng vô ích. Nếu hành vi và hậu quả của hắn có thể dự đoán được bằng logic hay suy nghĩ bình thường, đó sẽ không phải là Tát Ách · Dương nữa.”

Thành thật mà nói, ngay cả Sở Tư cũng không thể dự đoán được Tát Ách · Dương sẽ phản ứng như thế nào, liệu hắn có tức giận hay không, liệu hắn có đem lửa giận đốt trên người khác hay không.

Có thể đoán trước được thì không phải là Tát Ách · Dương.

Anh cau mày suy nghĩ một lúc, lấy ​​máy truyền tin ra, phát hiện ra tin nhắn mà Tát Ách đã gửi cho anh trước đó.

Anh lướt lên xuống hai lần, vẫn bấm trả lời:

- Anh đã tỉnh chưa? Có cảm thấy cảnh vật xung quanh có gì đó sai không?

Nhắn một nửa, Sở trưởng quan – Người luôn không sợ bị chụp bao tải, ngón tay cứng lại. Anh chạm vào lương tâm nhỏ bé của mình trong hai giây, cảm thấy câu hỏi này hình như không làm dịu được cơn giận, mà giống như đang hả hê hơn.

Ngay khi anh chuẩn bị xóa những chữ đã gõ,  Cây lau nhà Kim đột nhiên cong người: “Ơ?  Tôi nói này trưởng quan, sao chúng ta không nhanh chóng xuống tàu trộm đi? Rời trận địa, để lại hệ thống thiểu năng này cho vị kia đánh rắm đi.”

Khi bị gã đụng trúng, Sở Tư chọc ngón tay ấn gửi.

Sở Tư: “…”

Quá tuyệt vời, đổ dầu vào lửa.

Không nói hai lời, anh quay người đi về phía trung tâm giám sát, “Thiên Nhãn, đừng kích hoạt chế độ ẩn hình, hướng thiết bị quan sát vào mục tiêu 9501.”

Khi họ quay lại trung tâm giám sát, biểu đồ tra cứu 9501 đã được hiển thị trên màn hình lớn, với một loạt các giá trị dữ liệu đo sơ bộ được liệt kê bên cạnh.

Đó là một mảnh vỡ hành tinh hình tim gà, diện tích lớn gấp đôi Rừng Tuyết Tùng đen nguyên bản, được bao quanh bởi những ngọn đồi và rừng cây.

“Pháo đài Ba Ni Bảo cũ nằm trong khu vực này, nơi nó xuất hiện như một bóng đen.” Ngón tay Sở Tư vẽ một vòng tròn trên điểm đen lớn ở trung tâm.

“Toàn bộ mảnh vỡ sẽ xâm nhập vào khu vực sao alpha trong hai phút. Trong quá trình xâm nhập, sẽ bị ảnh hưởng bởi trường hấp dẫn, sẽ có cảm giác xóc nảy. Hệ thống giả trọng lực và hệ thống cân bằng quay của Long Trụ sẽ tự điều chỉnh lại.”

Ngón tay anh lại đi quanh mép mảnh vỡ, dừng lại trên một chiếc đuôi nhỏ được đính riêng ở đáy quả tim gà. Trên bản đồ quan sát, nó trông giống như một bán đảo nhỏ, sau đó anh nói: “Chúng ta lợi dụng biến động đi vòng qua đây, trung tâm Long Trụ có cảm ứng yếu nhất ở đây, chúng ta kết nối và hạ cánh từ đây có thể giảm chấn động, nếu Ba Ni Bảo thật sự có người ở, bọn họ cũng không dễ dàng phát hiện.”

Kim gật đầu: “Được, nghe anh! Tôi thu dọn đồ đạc.”

Hai phút vội vã, trông hai người như đi cướp ngân hàng, vơ vét đồ sử dụng được trong tủ của cảnh ngục cho hết vào túi.

Thực phẩm, đèn bỏ túi, vũ khí cầm tay, thuốc vạn năng, máy dẫn đường, nguồn năng lượng cơ bản……

Kim kẹp Cây lau nhà nhỏ dưới cánh tay, mang túi lớn trên lưng lao đến cửa khoang.

Gã quan sát khi Sở Tư quấn một sợi dây có kích thước thu nhỏ quanh cổ tay, thắt một dây đeo màu đen vào cổ tay còn lại, mặt trên có một hàng giắc cắm.

Sở Tư lần lượt nhét một hàng viên kim loại vào trong ổ cắm, sau đó nghiêng đầu cầm cái túi đen: “Đi”.

Kim: “…” Không cần nhìn kỹ cũng biết mấy viên kim loại kia là tách ra từ quả bom.

Áo sơ mi đồng phục màu xanh lam đậm của cảnh ngục mặc trên người Sở trưởng quan trông không giống một bộ đồng phục bình thường, mà giống như được làm riêng, khiến dáng vẻ anh thon dài lại thẳng tắp.

Anh mang một khuôn mặt văn nhã “Đi nghỉ mát”, nhưng lại làm công việc “Thổi bay hầm ngầm”, quả là hình ảnh không dám nhìn thẳng……

Đinh ——

“Mục tiêu đang tiến vào vùng alpha, cửa đã được mở, đầu nối đã vào đúng vị trí, tình trạng xóc nảy rất nghiêm trọng, chúc các vị có một cơn nôn dễ chịu—— chịu —— chịu ——”.

Máy quét quán tính của Thiên Nhãn giống như thúc dục, hai người vừa ra khỏi cửa khoang liền cảm nhận được cảm giác ngột ngạt đã lâu, ngay cả khi có máy thay thế không khí đeo bên tai, nhưng thay thế không tốt bằng hệ thống tạo oxy trong nhà tù.

“Thật con mẹ nó khốn kiếp!” Kim gầm lên.

Mảnh vỡ chỗ pháo đài Ba Ni Bảo rung lắc dữ dội, giống như một chiếc máy bay chở khách đi qua một luồng không khí mạnh, nó cũng ảnh hưởng đến bọn họ.

Hệ thống thiểu năng trí tuệ cuối cùng cũng thông minh trở lại, không cần tháo bỏ lớp vỏ tàng hình, nó bí mật duỗi ra một “Chân”, kẹp mảnh vỡ khổng lồ của Ba Ni Bảo giống như đã kẹp mảnh vỡ nhỏ của bọn Sở Tư, hai chân không cân đối gập về giữa…

Mảnh vỡ nhỏ va chạm với mép mảnh vỡ Ba Ni Bảo, khoảnh khắc khi hai lá chắn bảo vệ Long Trụ chạm nhau, xóc nảy càng nghiêm trọng hơn.

Hai người họ đã có thể giữ thăng bằng, di chuyển khó khăn đến điểm hai vùng chạm nhau.

Không biết sao xui xẻo, điểm giao nhau tình cờ là một loại đá Bồ Tát(*) nổi bật, giống như một cây cầu độc mộc(**) tự nhiên.

Sở Tư nhấc chân định đi về phía cây cầu, dường như không quan tâm đến bầu trời đầy sao dưới chân.

“Không, không, không, đợi đã!” Kim chộp lấy anh, “Tôi đi trước, tôi để cô bé lấy quần áo phía sau, anh giúp tôi nhìn nó đi.”

Vừa nói, gã vừa chỉ Cây lau nhà nhỏ.

“Nhanh lên!” Sở Tư không nói nhảm, bước sang bên cạnh, vỗ nhẹ phía sau Kim.

“Anh biết đấy, tôi mẹ nó sợ độ độ độ cao——” Kim hét lên, cảm thấy gần như muốn khóc đến nơi, nhưng chân vẫn không dừng lại.

Đối với người sợ độ cao, băng qua cây cầu này có lẽ tương đương đối diện với cái chết, đặc biệt là cây cầu vẫn còn xóc nảy lên xuống.

Khoảnh khắc Kim bước lên cầu, gã chớp mắt liền quỳ xuống, không màng đến hình tượng, dùng hai tay hai chân bò về phía trước.

Sở Tư: “…”

Mặc dù Cây lau nhà nhỏ không thể nói, nhưng có vẻ như cô không hề cảm thấy sợ hãi, nắm lấy quần áo Kim đi về phía trước mà không có bất kỳ biểu hiện nào.

Ngay cả Sở Tư cũng bị bất ngờ trước vẻ ngoài của cô bé.

Cũng may, cây cầu hẹp dành cho người lớn lại rộng đối với Cây lau nhỏ, trọng tâm của cô thấp, di chuyển chắc chắn hơn Kim.

Sở Tư theo sau lên cầu.

Kim thở ra một hơi dài nhẹ nhõm khi đến bờ đối diện, gần như ngã quỵ trên mặt đất, ném túi xuống chân, thả lỏng tay bắt lấy Cây lau nhà nhỏ,  kéo cô sang phía bên kia.

Ngay khi Sở Tư chuẩn bị đáp xuống, túi bên chân Kim bị lật, rơi xuống cùng với đống đổ nát ở mép.

“A ——” Kim theo bản năng kêu một tiếng.

Sở Tư ngồi phịch xuống, ngón áp út móc vào dây đeo.

Kết quả túi kéo anh cùng rơi xuống.

Sở Tư: “…” Mẹ nó nhét biệt thự vào đấy à!

Khủng khiếp nhất là ngay lúc anh ngã xuống, xóc nảy đột nhiên bùng nổ.

Toàn bộ cây cầu đá nhấp nhô, điên cuồng muốn ném Sở Tư xuống.

Đồng tử Sở Tư co rút lại, anh cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo quấn lấy cổ tay mình.

Sở Tư sửng sốt ngẩng đầu, chỉ thấy Cây lau nhà nhỏ chưa từng nói lời nào đang gắt gao túm cổ tay anh, đôi mắt to không chớp mà nhìn chằm chằm anh.

Sức lực quá lớn khiến anh kinh ngạc, quả nhiên không giống người bình thường. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa là cô bé Cây lau nhà nhỏ thậm chí dành thời gian để cho anh thấy một nụ cười không khéo, chỉ vì dùng hết sức lực cắn răng…

Oắt con này cười như muốn ăn thịt người.

Đáng tiếc là cô bé không cười lâu được trước khi trượt xuống cùng với Sở Tư, ngay cả khi Cây lau nhà đang kéo cô bé.

Mảnh vỡ nghiêng một chút trong khi va đập, ba người như trượt băng trượt về một bên mép.

Sở Tư: “…”

Cây lau nhà nhỏ: “…”

Kim:”……”

Mẹ kiếp, chỗ này nên được ăn một phát đạn.

(*)đá Bồ Tát


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.