Một câu tốt, được nói qua miệng của Tát Ách · dương, nghe thế nào cũng đều không quá đứng đắn. Nhưng Sở Tư đã quen biết hắn quá lâu, biết rõ hắn là người như thế nào, phản ứng càng lớn, hắn càng thấy thú vị, vì vậy cách tốt nhất là không nghe, không cho hắn bất kỳ phản hồi cảm xúc nào. Khi hắn cảm thấy đơn điệu và nhàm chán, tự nhiên sẽ ổn thôi.
Theo một nghĩa nào đó, phương pháp này hiệu quả, bởi vì nó là một tin tốt cho loại người như Tát Ách · Dương, người không ra bài theo lẽ thường, miễn là không khiến hắn phát điên hơn, đều là tin tốt.
Nhưng theo một nghĩa khác, phương pháp này vẫn không hữu dụng——
Rốt cuộc, đã hơn bốn mươi năm, Tát Ách · Dương bệnh tâm thần này vẫn chưa bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Sở Tư thần sắc bình tĩnh, anh tự động loại bỏ những từ không cần thiết đó trong đầu, chỉ để lại những điểm chính. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình gần nhất, quét các ký tự màu xanh lam sáng phía trên nó.
Những ký tự đó không phải là mã xử lý thông tin thường được sử dụng, nếu không thì Sở Tư sẽ có thể nhìn thấy chúng trong nháy mắt.
Chúng lan rộng khắp màn hình trong một sự kết hợp kỳ lạ, thoạt nhìn thôi cũng đã có thể khiến bộ não của người “Ong ong”.
“Cái này đã được mã hóa.” Đường cũng được coi là một người có khả năng trong lĩnh vực này, chỉ là không có kinh nghiệm phong phú bằng Thái Không Giam Ngục, “Đây không phải là thứ chúng ta thường sử dụng.”
Huấn Luyện Doanh lúc vẫn còn trực thuộc Quân bộ, những gì họ phải học vào thời điểm đó bao gồm nhiều phương thức mã hóa khác nhau mà Quân bộ có thể tiếp xúc, dù thường được dùng hay không được dùng, về cơ bản đều sẽ không bị tụt lại.
Sau đó, Huấn Luyện Doanh được chuyển sang Tòa nhà An ninh, những gì họ học được tương đối hạn chế, nhưng họ vẫn phải biết những thứ thường dùng cùng bậc phổ biến nhất của Quân đội.
Đã tiếp xúc nhiều trong các nhiệm vụ thực tế, đến mức sớm phát triển thành giác quan thứ sáu.
Màn hình trước mặt nhìn vô cùng khó hiểu, đừng nói bọn Đường, Sở Tư cũng chắc chắn cái này tuyệt đối không nằm trong phạm vi của Huấn Luyện Doanh hay thậm chí là Quân bộ.
“Giống như đột biến của mã nhện.” Đường sờ sờ sau đầu, nghiêm mặt đánh giá, nói thêm, “Ừm, tôi đoán vậy thôi.”
Những kết hợp bị cắt xén này không tồn tại lâu trên màn hình, chúng được làm mới gần như ngay lập tức sau khi kết thúc.
Sau khoảng mười lần nhấp nháy, những kết hợp bị cắt xén đó đã trở thành những từ dễ đọc:
Nguồn tín hiệu được ghi lại thành công
Thuộc tính nguồn tín hiệu: song tầng
Nguồn tín hiệu tầng 1: 86206-018
Nguồn tín hiệu tầng 2: 50001
Phương pháp xử lý: Thanh trừ or Khóa chặt.
Vừa thấy thuộc tính là nguồn tín hiệu song tầng, Sở Tư đã hiểu, cái gọi là thuộc tính song tầng có nghĩa là một nguồn tín hiệu được phủ một lớp da giả ra ngoài giả danh lừa bịp. Nguồn tín hiệu tầng một là bản thể, tầng hai là da.
“Tôi vừa rồi nhìn quỹ đạo của nguồn tín hiệu, rất tiêu sái, mỗi lần xuất phát đều phải vòng đến Ba Ni Bảo cũ để phun sơn, ngụy trang thành 50001, chạm một cái rồi đi, hoàn toàn không dừng lại.” Tát Ách · Dương giải thích đại khái, “Đem nơi này trở thành chỗ chuyển đổi.”
“86206-018,” Sở Tư ôm cánh tay nhìn một lát, nói thầm, “Có chút quen quen.”
Nhưng đây hoàn toàn không phải là một dấu hiệu tốt, không có nhiều nguồn tín hiệu có thể quen thuộc với Sở Tư, anh không thường giao tiếp với Quân bộ và Chính phủ, hoặc với Thái Không Giam Ngục hay các thế lực chia tách ngôi sao khác.
Nguồn tín hiệu ở tầng một là bất kỳ nguồn nào trong số họ, niềm vui sẽ hơi lớn.
Sở Tư liếc nhìn Tát Ách · Dương, thấy hắn không hề di chuyển, liền dứt khoát duỗi tay lướt qua hắn gõ một vài phím.
Toàn bộ hệ thống bị đình trệ trong giây lát, một dòng nhắc nhở hiện ra từ giữa màn hình: “Đang tải phiên bản thứ 36 của bản đồ thành phố hành tinh.”
Tát Ách cụp mi xuống, ánh mắt liếc qua tay Sở Tư, “Trưởng quan có một bàn tay rất dài nha.”
Sở Tư không thèm để ý đến hắn, hắn cũng không nói thêm gì, chỉ buông hai tay ra, lười biếng nằm xuống mép bàn điều khiển, tùy ý để Sở Tư băng qua điều khiển hệ thống dưới mí mắt.
Một phiên bản phức tạp của bản đồ thành phố thu nhỏ đã được tải. Sau khi Sở Tư nhấn một vài phím, ngón tay trực tiếp đè lại một trong số chúng không buông tay, rồi hất cằm với Tát Ách · Dương, “Làm phiền nâng ngón tay, chạm vào vùng kích hoạt.”
“Chạm vào rồi có được tính là công lao không?” Tát Ách nghiêng đầu hỏi.
Sở Tư: “Nếu anh không chạm thì tránh ra coi.”
Chiếm vị trí quan trọng nhất của bàn điều khiển nhưng không làm gì cả, một hai phải dong dong dài dài, cũng không biết hắn có ý đồ gì.
“Vậy thì tôi sẽ chọn làm việc thiện.” Tát Ách · Dương thản nhiên đáp, chạm ngón tay vào vùng kích hoạt.
Một dấu nhắc khác hiện lên trên màn hình: Tìm kiếm nguồn tín hiệu 86206-018
“Hệ thống này bị câm à? Nhắc nhở sao không mở miệng đi.” Lặc Bàng lẩm bẩm một câu.
Đường ở bên cạnh nhỏ giọng trả lời: “Cậu quên à? Hệ thống này vừa rồi còn bị… ừm, người nào đó làm cho phát điên, bức tường của âm thanh điện tử hỗn loạn, bây giờ nó đang ở chế độ tắt tiếng tự động điều chỉnh rối loạn. “
Trước đây, quá trình tìm kiếm như vậy chỉ mất vài giây, nhưng lần này, không biết liệu có phải Pháo đài Ba Ni Bảo bị cấm quá lâu hay không. Sau một phút trôi qua, màn hình cuối cùng đã tinh chỉnh từng lớp bản đồ, khoanh tròn một góc trong khối nào đó.
Bên cạnh có một khung nhắc nhỏ, đánh dấu thời gian tìm thấy dấu vết: 5633.
“Làm tốt lắm, tìm thấy dấu vết sớm nhất của nguồn tín hiệu. Năm 5633, khoảng…” Tát Ách · Dương nói, còn đứng đắn bấm ngón tay trái đếm, “Khoảng 80, 100 năm trước thôi, cố lên, nói không chừng còn có thể vừa vặn bắt được bên kia.”
Sở Tư: “…”
Anh nhìn chằm chằm vào khối đó, mặt vô biểu tình mà nhìn Tát Ách bên cạnh: “Anh câm miệng.”
Tát Ách · Dương bật cười.
5633, năm mà nguồn tín hiệu này để lại dấu vết trên khối này, thực sự là 80 năm kể từ khi hành tinh nổ tung, thậm chí còn hơn Sở Tư đến 20 tuổi. Những lời này của Tát Ách · Dương, quá tệ, nhưng miễn là có thể tìm thấy dấu vết, không sợ cuối cùng không thể tìm thấy người kia.
Sở Tư điều khiển hệ thống phóng to khối tròn cho đến khi có thể nhìn thấy chữ in nhỏ ở góc trên bên phải của khối hình——
Nếu đó là một địa chỉ khác, Sở Tư sẽ phải tìm kiếm lại, nhưng nơi này anh tuyệt đối không bao giờ quên.
Một trại trẻ mồ côi được xây dựng ở Tây Tây Thành, Sở Tư ở lại đó 8 năm kể từ khi sinh ra.
8 năm, trong vòng đời hơn hai trăm, thực sự là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng đối với những người đã sống ở đó, có lẽ sẽ là khoảng thời gian dài nhất và khó khăn nhất trong cuộc đời.
Một loạt các vấn đề tiêu cực, chẳng hạn như tính bài ngoại ảm đạm, thiếu kiên nhẫn, ít lời, v.v một loạt mặt trái vấn đề, tất cả đều xuất phát từ trại trẻ mồ côi.
Trại trẻ mồ côi có tên là “Thành lập”, nó phức tạp như chính quyền giám sát của Tây Tây Thành, ích lợi quan hệ đan xen không rõ. Chỉ trong Tây Tây Thành cũng có rất nhiều tin đồn, người ta nói rằng nó thực sự được xây dựng với sự hỗ trợ của một tập đoàn tư nhân, dưới vỏ bọc là một trại trẻ mồ côi, thực tế đang thực hiện các hoạt động xám khác. Người ta cũng nói rằng Chính phủ và mặt tối của Tây Tây Thành là sản phẩm của sự thỏa hiệp thông đồng lẫn nhau, còn có trộn lẫn cả Quân bộ.
Tóm lại, bối cảnh phức tạp và không sáng sủa đã khiến cho môi trường trong trại trẻ mồ côi giống vậy, phức tạp, không sáng sủa.
Nó giống như một phiên bản thu nhỏ của Tây Tây Thành, Con mắt địa ngục, đầy hỗn loạn và xung đột, ngay cả khi hầu hết những người trong đó vẫn còn là trẻ em.
Bất cứ ai bước ra khỏi nó, khi miêu tả lại sẽ chồng chất lên tất cả những điều tối kỵ, một từ tích cực cũng không có, thậm chí là một từ trung lập.
Trong trí nhớ của Sở Tư, có lẽ do môi trường quá mức áp lực, hầu hết trẻ em ở đó đều bị đau đầu dữ dội, bác sĩ đóng quân nói rằng đó không phải do thể chất mà là do tích lũy quá mức tâm lý cực đoan, cũng có lẽ do lo lắng, mất ngủ, hưng cảm, vv …
Trong căn phòng mà anh từng sống, có một đứa trẻ hơn anh một tuổi, người gầy như khúc gỗ, mỗi lần đau đầu, nó sẽ cuộn tròn và đập đầu vào lan can kim loại ở đầu giường.
Kể từ khi anh ý thức được, anh đã nghe những tiếng “Bang bang” như vậy mỗi ngày trong hai năm rưỡi, cho đến khi người bên kia chết.
Từ “Chết” quá bình thường đối với những người ở đó, bởi vì mỗi ngày đều có trẻ em chết, vì đánh nhau, vì bị trừng phạt, vì bệnh tật…
Cũng có những người cố gắng rời đi, nhưng vì tuổi còn trẻ hay những lý do khác nên dù đi đâu cũng có thể bị mang về. Trại trẻ mồ côi giống như có vô số cặp mắt, mọi nhất cử nhất động của mỗi đứa trẻ đều nắm trong lòng bàn tay.
Lần đầu tiên Sở Tư gặp cha nuôi Tưởng Kỳ, chính là ở phía tây Tiểu Bạch Lâu trại trẻ mồ côi.
Thiết kế của tòa nhà đó có chút đặc biệt, khác hẳn với những bức tường trơn nhẵn khác, trên đường chính giữa bức tường phía tây của tòa nhà Tiểu Bạch Lâu có một cột kim loại thanh mảnh. Nếu lẻn lên nóc của tòa nhà Tiểu Bạch Lâu, rồi trượt dọc theo cột kim loại lên tầng sáu, có thể sử dụng tấm ván ngang rộng 1 feet* ở đó để cẩn thận chuyển sang nền của tòa nhà bên cạnh.
*1 feet (foot) = 30,48 cm
Trong mắt của đứa trẻ bảy, tám tuổi, đây đã là một phương pháp trốn thoát cao cấp và phức tạp.
Năm ấy, giữa đêm đông rét buốt, Sở Tư leo lên sân thượng. Vào mùa đông, các y tá đi ngủ rất sớm rất sâu, có thể tận dụng thời gian trống đó để hành động.
Tuy nhiên, khi trượt xuống từ cầu thang, anh thấy một lớp băng mỏng đã đóng băng trên tấm ván nằm ngang mảnh mai.
Dù đã cực kỳ cẩn thận từng bước nhưng cuối cùng anh vẫn bị trượt khỏi tấm ván ngang, nhờ phản ứng kịp thời nên anh dùng hai tay gắt gao mà câu lấy tấm ván ngang, mới miễn cưỡng giữ cơ thể không trượt xuống.
Đối với một đứa trẻ tám tuổi mà nói, thật khó khăn lại tuyệt vọng.
Ngón tay móc vào tấm ngang kim loại lạnh ngắt, trơn trượt.
Anh cứ như vậy ở độ cao sáu tầng, giữa hai tòa nhà một lúc lâu. Quay đầu lại là vũng bùn, buông tay là cái chết.
Khi đó Tưởng Kỳ đi vào con hẻm. Ông vừa qua tuổi trung niên, trên người mặc quân phục quần tây, chỉ là lại khoác một chiếc áo khoác sẫm màu. Ngọn đèn cảm ứng trong con hẻm đó vừa mới bị một đám bạo động phá hủy, chỉ có một dãy đèn nhỏ màu vàng trên tường sân phủ lên Tưởng Kỳ mạ lên một tầng ôn hòa.
Vào lúc đó, Sở Tư đã tuột một tay, mảnh băng do anh cạ vào tình cờ rơi trên người Tưởng Kỳ, khiến ông chú ý đến một đứa trẻ đang treo trên đó.
Tưởng Kỳ lúc ấy tựa hồ lắp bắp kinh hãi, có lẽ phản ứng không lớn lắm, Sở Tư cũng không nhớ rõ.
Chỉ nhớ rõ Tưởng Kỳ ngửa đầu, vỗ tay, sau đó giang hai cánh tay về phía anh, nói: “Tiểu quỷ sao đến được chỗ này? Xuống trước đi, đừng lo, có ta đỡ sẽ không chết được đâu.”
Sở Tư chưa từng nói một câu suốt tám năm ở trại trẻ mồ côi, tự nhiên sẽ không trả lời Tưởng Kỳ. Anh thậm chí còn bài xích với tất cả người lạ, không muốn buông tay. Nhưng tấm ván ngang trơn trượt không giúp được gì cho anh.
Vừa nghiến răng định do dự một hồi, Tưởng Kỳ lại nói thêm: “Ồ, đúng rồi, lúc xuống đừng đá chân, kẻo dẫm vào mặt ta đó.”
Vừa dứt lời, Sở Tư bị trượt tay, đá chân, rơi từ độ cao tầng sáu xuống.