Bầu Trời Đêm

Chương 68: Thức tỉnh



Mười lăm phút sau, Thiệu Hành rất kinh ngạc khi biết mình vẫn còn sống trên đời, nhưng sau khi nhìn xung quanh, anh cảm thấy có lẽ lúc này Dương tiên sinh không tìm được thời gian rảnh rỗi để mất bình tĩnh, mọi chuyện cứ giữ lại sang thu tính sổ sau.

Nơi anh ở lúc này không phải nơi nào khác, chính là tầng cao nhất của Bệnh viện quân đội Bạch Ưng, phòng làm việc của cha anh với thiết bị trị liệu cơ học. Bên trái là cha anh, Thiệu Đôn, đang bất tỉnh, bên phải là người lãnh đạo trực tiếp Sở Tư cũng bất tỉnh, trước mặt anh là Dương tiên sinh đang cúi xuống xem xét dụng cụ, sau lưng là cửa văn phòng.

Câu cuối cùng mà Dương tiên sinh ném cho anh là: “Ra ngoài.”

Giọng điệu không khác gì nói mau cút.

Thiệu Hành trong lòng thầm nói ông già đang ở trong tay anh, tôi mẹ nó sao có thể cút được? Dĩ nhiên là không!

Vì vậy anh căng da đầu ngoan cố ở lại đây, nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói: “Tôi đã từng thấy cha tôi điều chỉnh thử dụng cụ một lần, có lẽ có thể giúp một chút, đúng không?”

Sau khi biết ông già vẫn cần 5 giờ để tỉnh lại, Dương tiên sinh, người có vẻ rất vội vàng, cuối cùng đã cạn kiệt chút kiên nhẫn cuối cùng và quyết định tự mình lên. Hắn ném hai bác sĩ chuyên nghiệp vào phòng điều khiển dưới lòng đất như gà con, để bọn họ nhìn chằm chằm bên dưới.

Vốn dĩ Thiệu Hành cũng nằm trong số đó, nhưng sau khi Dương tiên sinh chuẩn bị đưa khoang y tế trở lại tầng cao nhất, anh lập tức đổi chủ ý lì lợm la liếm mà theo đi lên, rồi bị bỏ qua cho đến bây giờ.

“Tôi thực sự biết một chút.” Thiệu Hành lại nói thêm.

Tát Ách · Dương cuối cùng quay đầu lại liếc anh một cái, sau đó quay sang bên cạnh nhìn chằm chằm vào mắt anh nói: “Tới đi.”

Hai chữ này rất trầm, nghe thế nào cũng cảm thấy còn có nửa điểm uy hiếp.

Thiệu Hành khụ một tiếng, gật gật đầu đi đến bàn dụng cụ, giơ dụng cụ lên không trung khoa tay múa chân hai lần, sau đó đột nhiên đặt xuống nhéo nhéo ngón tay, “Chờ đã, tôi có chút…”

Anh chưa kịp nói xong, ánh mắt ăn thịt người của Dương tiên sinh đảo qua, Thiệu Hành lập tức nở nụ cười khô khốc nói: “Được rồi, hiện tại đều ổn.”

Việc gỡ lỗi ban đầu của công cụ này không liên quan nhiều đến máy móc, nó thiên về các cài đặt phân mảnh về liều lượng, độ sâu của đầu dò, v.v. Bảy tám phần này cộng lại tổng số hơn 70 chốt gỡ lỗi. Mặc dù một nửa số chốt gỡ lỗi không cần phải di chuyển, vị trí mặc định là nơi phù hợp nhất, một nửa trong số chúng cần được lặp lại mỗi lần.

Người xuất thân từ lực lượng an ninh, khác ở chỗ, hơn hẳn người bình thường về khả năng quan sát và trí nhớ, Thiệu Hành không nói nhiều lời, mặc dù chỉ nhìn lão Thiệu điều chỉnh thử gỡ lỗi này một lần nhưng anh vẫn nhớ rõ từng bước.

Ban đầu là do bệnh nghề nghiệp, nhưng không nghĩ tới một ngày nào đó sẽ có ích.

Anh đã hoàn thành việc gỡ lỗi sơ bộ với sự trợ giúp của trí nhớ, bảng điều khiển ảnh ba chiều được kết nối đột nhiên nhảy ra, một mô phỏng tĩnh mạch người của Sở Tư xuất hiện, các mạch máu rắc rối phức tạp khiến người ta cảm thấy rất khó nhìn, tĩnh mạch, động mạch, mạng lưới thần kinh, v.v. Được đánh dấu với nhiều màu sắc khác nhau, tầng tầng chồng lên nhau. Phần từ vai trái đến bên ngoài của chân được thể hiện bằng màu xám.

“Trời má, như này…” Thiệu Hành lần đầu tiên nhìn thấy diện tích bao phủ cơ học thực sự của Sở Tư, “Như này không phải cả nửa người ngài ấy bị tổn thương sao? Tôi luôn nghĩ chỉ một cánh tay gì đó thôi, cảm giác tay trái hơi bị khó nhéo hơn tay phải.”

Tát Ách · Dương ảm đạm nhìn anh một cái, hiển nhiên chủ đề “Mức độ thương tổn” khiến anh cảm thấy rất không tốt.

Thiệu Hành thức thời chuyện này, không hề hỏi nhiều, lập tức chuyển đề tài, dùng ngón tay vẽ trên màn hình ba chiều, “Gỡ lỗi sơ bộ đã xong, tiếp theo bắt đầu lại bước đầu tiên phiền phức nhất. Đầu tiên điều tra sự hỏng hóc hàng tỷ angstrom của các bộ phận trong toàn bộ cơ thể. Nghe cha tôi nói mảng màu xám này cho thấy sự đào thải của cơ thể đối với máy móc rất nghiêm trọng, trong quá trình đào thải và thích nghi, hai bên đối kháng nhau kết quả là một phần cơ thể bị tổn thương, một phần máy móc cũng bị hư hỏng, cho nên điều tra là bước đầu tiên, bước đơn giản nhất, tiếp theo… “

Anh lải nhải mà nói một hồi lâu, giải thích trước sau gì cũng sáu bảy bước, dù sao anh cũng không phải là một bác sĩ chuyên nghiệp, thậm chí ngay cả những bác sĩ trong lĩnh vực trị liệu không máy móc cũng không thể xử lý, sao có thể bảy tám phút giải thích liền phân tích rõ ràng được.

Ngay cả khi anh có kỹ năng biểu đạt xuất sắc, khả năng hiểu của Tát Ách · Dương là phi thường, hắn đã tiêu hóa mọi thứ với tỷ lệ chuyển đổi 100%, nhưng chỉ cần động thủ, mới lạ cùng ngoài nghề liền sẽ hiện rõ không không thể nghi ngờ, trừ phi có người đồng thời động tay bên cạnh để tham khảo…

Tham khảo?

Tát Ách · Dương nhìn chằm chằm dụng cụ vài giây, sau đó đột nhiên đứng dậy bật quang não trên bàn của lão Thiệu.

“Anh làm gì vậy?” Thiệu Hành giật mình.

“Tìm đồ.” Có thể là do anh vừa mới giúp đỡ, có thể là do hắn đột nhiên nghĩ ra cách, lần này Tát Ách · Dương không làm lơ câu hỏi của anh, đơn giản đáp một câu.

Đinh —— Xác thực thân phận

Không có gì ngạc nhiên, công tác dùng quang não không thể để người ngoài sử dụng một cách tùy tiện.

Tát Ách · Dương lại căn bản không để tâm, gắn chặt Thiên Nhãn đã nghỉ ngơi lâu dài với quang não tiến hành trí năng nối tiếp, sau đó chiêu mộ Thiệu Hành, người đang bối rối bên cạnh kéo qua đối mặt với quang não.

Trong khi dữ liệu vẫn đang được phân tích, một mặt lợi dụng Thiên Nhãn để phân tích và phát tán vi-rút thời gian thực từ dữ liệu của quang não, mặt khác kéo dữ liệu khuôn mặt của Thiệu Hành trở lại trong 70 năm, sau đó thực hiện các điều chỉnh nhỏ.

Đinh ——

Thanh tiến trình quang não cuối cùng đã lên đến đỉnh, xác minh danh tính cho thấy độ trùng khớp là 78%.

Giới hạn dưới của quang não bị nhiễm độc trực tiếp tăng vọt từ 99,99% lên 50%, 78% của Thiệu Hành rõ ràng là hơn một nửa, quang não vẫy tay: “Thông qua.”

Thiệu Hành: “…” Con mẹ nó chơi kiểu gì vậy? !

“Sao không giảm xuống 0 luôn đi, quét mặt càng dễ qua.” Thiệu Hành không nhịn được phun tào.

Tát Ách · Dương, nửa rũ mí mắt nhìn chằm chằm vào màn hình: “Cấp số phòng ngự quá cao.”

Thiệu Hành: “…” Đây là đang châm chọc?

Đinh ——

Lần này trở thành âm thanh của Thiên Nhãn: “Đã xâm nhập thành công cơ sở dữ liệu giám sát, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.”

Màn hình quang não đã được chuyển sang cơ sở dữ liệu giám sát của toàn bộ Bệnh viện quân đội Bạch Ưng. Có vô số cảnh được chụp lại, những người trong hiện trường chuyển đổi nhanh chóng. Khung mục tiêu màu xanh đang lắc lư nhảy xung quanh trên màn hình, trước sau không hề có bất kỳ khuôn mặt nào dừng lại ở đây.

“Anh chẳng lẽ muốn tìm những hình ảnh của trưởng bối tới đây gỡ lỗi hay trị liệu sao?” Thiệu Hành rốt cuộc hiểu được ý định của hắn.

Hệ thống giám sát ở đây thuộc loại bao quanh đa hướng, nếu có thể tìm ra hình ảnh gốc và làm theo phương pháp của lão Thiệu từ đầu đến cuối thì không phải lo lắng về bất kỳ sai sót nào, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với ở đây tổn hao hai mắt đen thui.

Đinh ——

Thiên Nhãn: “Thật đáng tiếc, số liệu cơ sở dữ liệu là của năm 5702. Sau khi tìm kiếm, không có mục tiêu nào được tìm thấy.”

Tát Ách · Dương cau mày: “5702…”

“Thật là trùng hợp?” Lông mày của Thiệu Hành cũng nhăn lại, “Nếu tôi nhớ không lầm, năm 5702 là một năm đặc biệt, năm đó có rất nhiều sự kiện lớn, hình như năm đó trưởng quan bị thương… “

Anh lẩm bẩm vài câu rồi khẳng định: “Không sai, là mùa đông năm đó, tôi nhớ không lâu trước khi tôi thấy tin tức về việc Tát Ách · Dương bị bắt giam, đã có những thông báo lặp đi lặp lại trên khắp hành tinh trong nhiều ngày, tôi không nhớ nhầm đâu, chính là năm 5702. “

Vừa dứt lời, liền thấy Dương tiên sinh nhẹ nhàng bâng quơ quét qua anh một cái.

“Có chỗ nào không đúng sao?” Thiệu Hành sửng sốt.

Tát Ách · Dương mặt vô cảm khịt mũi, không trả lời mà nhập lại chuỗi mệnh lệnh.

Đinh ——

Thiên Nhãn: “Lệnh mới được nhận thành công, mục tiêu được đặt lại, bắt đầu tìm kiếm.”

Sở Tư đã bị thương vào năm 5702, cơ sở dữ liệu vừa vặn hết hạn trước đó, đặt ở cùng nhau xem xác thật rất là kỳ quặc. Nhưng cũng có một vấn đề —— Loại phương pháp điều trị này Tát Ách · Dương tạm thời còn nhớ, ai có thể ngờ rằng anh sẽ sử dụng phương pháp này? Cho nên cơ sở dữ liệu hết hạn rõ ràng không phải để điều trị phục hồi này của Sở Tư.

Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp?

Bất quá mặc kệ có phải trùng hợp hay không, muốn tìm lão Thiệu để chữa trị cho Sở Tư nhưng lại không tìm thấy, nên Tát Ách · Dương chỉ đặt lại mục tiêu là lão Thiệu và thiết bị trị liệu cơ học.

Chẳng bao lâu, Thiên Nhãn chọn ra hàng trăm kết quả mục tiêu, Tát Ách · Dương tinh chỉnh lại các điều kiện sàng lọc, cuối cùng chọn ra một người cũng đã thực hiện thay thế cơ học diện tích lớn, chiếu quá trình điều trị trên màn hình ba chiều.

Sau chuỗi sự kiện này, Thiệu Hành phát hiện ra Dương tiên sinh có thể đã thực sự chạy đua với thời gian đến mức mất bình tĩnh. Anh nhìn hình chiếu ba chiều toàn cảnh, cuối cùng quay đầu lại nói: “Anh… trưởng quan xin giao cho anh, tôi ra ngoài, cần gì cứ gọi tôi là được.”

Mỗi bước trong quá trình điều trị cơ học này đều quá tinh vi, một chút bất ổn sẽ khiến kết quả không thể thu hồi được, do đó yêu cầu của bác sĩ là phải tập trung cao độ. Lão Thiệu cực kỳ kiêng kỵ bị quấy rầy trong quá trình này, Thiệu Hành biết rõ điều này, nên khi Dương tiên sinh chuẩn bị làm việc, đã rời khỏi văn phòng.

Tát Ách · Dương nhấc điều khiển từ xa điều chỉnh đèn trong toàn bộ văn phòng ở chế độ mờ nhất. Hình ảnh ba chiều về quá trình điều trị của lão Thiệu trở nên rõ ràng, như thể một dụng cụ khác được mở bên cạnh Tát Ách · Dương, đồng bộ với công việc của hắn.

Sắc mặt Sở Tư tái nhợt được chiếu sáng bởi ánh sáng mờ ảo này, nhưng góc cạnh trở nên mềm hơn, không còn vô hồn nữa.

Lão Thiệu trong hình chiếu ba chiều được điều chỉnh sơ bộ, bước này Thiệu Hành đã làm xong rồi, nên vài phút này có vẻ rất trống trải. Tát Ách · Dương cong eo dựa vào mép bàn, nhìn xuống chiếc áo sơ mi trên eo Sở Tư đến xuất thần, trầm mặc một lát đưa tay lên, như muốn vén áo lên, mở tấm da mô phỏng ra nhìn thời gian lần nữa.

Nhưng cuối cùng, bàn tay của hắn lại rơi xuống mép dụng cụ bên cạnh, rồi nhếch miệng như một lời chế nhạo.

Hắn đã sống hàng chục năm, chưa bao giờ thực sự quan tâm đến “Thời gian”, từ đầu đến cuối, khái niệm này của hắn đối với người khác hoàn toàn không giống nhau.

Dài? ngắn? Tất cả những từ liên quan đến thời gian đều không có ý nghĩa, cũng không thể nhận ra những cảm xúc và tình cảm khác nhau mà hầu hết mọi người tạo ra, đối với hắn giống như xem một bộ phim qua một lớp màn hình, không thể đồng cảm, cũng không thể hiểu được.

Cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, sẽ thực sự cảm thấy mất thời gian bên một người khác.

Hóa ra thời gian khó xoay chuyển lại trôi nhanh như vậy, nhanh hơn hắn tưởng rất nhiều.

“Thân ái, anh làm tôi bị đếm ngược uy hiếp một ngày.” Tát Ách · Dương nói một câu, nhưng cuối cùng vẫn không xem đếm ngược.

Ngay cả khi không nhìn, hắn cũng biết thời gian còn lại là bao nhiêu, bởi vì hắn luôn đếm từng giây từng phút.



Phòng làm việc tối sầm thật lâu, Thiệu Hành đã đợi ở bên ngoài, dùng máy truyền tin liên lạc với đội cứu hộ của lực lượng an ninh. Anh cảm thấy như thể mình đã ngồi cả thế kỷ, cuối cùng nghe thấy một số chuyển động khác bên trong.

Tiếng ho anh quen thuộc, cùng vài âm thanh nói chuyện mơ hồ.

Thiệu Hành sững sờ trong hai giây, bật dậy gõ cửa hai lần rồi lao thẳng vào văn phòng mà không đợi phản hồi, thấy nắp kính của khoang y tế mở ra, cha anh đứng giữa hình ảnh ba chiều của bản thân và Dương tiên sinh, một bên che miệng khụ hai tiếng, một bên xụ mặt nói: “Sắc mặt kém thành bộ dáng này mà còn ở đây, việc chữa trị này mất rất nhiều thời gian, để ta lên thay!”

“Cha?” Thiệu Hành theo bản năng liếc nhìn thời gian trên máy truyền tin, thực sự năm giờ rồi?

Lão Thiệu khi nhìn thấy anh chỉ phất tay, bảo ra ngoài trước rồi tiếp tục nói với Dương tiên sinh: “Nếu cậu là con ta, với cái sắc mặt này, ta đã ném cậu vào khoang y tế khóa lại rồi.”

Thiệu Hành: “…”

Lão Thiệu nói, bật đèn, hình chiếu ba chiều mờ đi trong chốc lát, khuôn mặt Tát Ách · Dương trở nên rõ ràng dưới ánh đèn, khuôn mặt kia, nằm trên bàn, so với Sở Tư càng giống như không có nhịp tim nào hơn.

“Trời má…” Thiệu Hành Hành giơ ngón tay chỉ về phía khoang y tế “Nói nghiêm túc, Dương tiên sinh vào nằm một lát đi, sao đột nhiên lại thành thế này! Nói thật thì sau quá trình chuyển tiếp tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi, tôi cũng thấy rất lạ, rõ ràng là không nhảy cũng mệt chết đi được. Nhưng không đến mức như anh, hơn nữa… “

Hơn nữa sao mặt anh trông khác vậy, Dương tiên sinh? ? ? ?

Thiệu Hành cau mày vừa muốn nói thêm vài câu, lão Thiệu cứ liên quan đến việc chính liền mặc kệ mở miệng mắng thằng con trai, “Mi ra ngoài ngay, đừng có ở đây phí thời gian!”

Vừa nói ông vừa chỉ vào Sở Tư hỏi Tát Ách · Dương, “Đã đếm ngược được bao lâu rồi?”

Tát Ách · Dương im lặng một lúc nói, “3 giờ 7 phút.”

“Không sao không sao.” Lão Thiệu thở phào nhẹ nhõm. “Còn kịp, cậu… cậu nếu không thật sự yên tâm, cứ ở bên cạnh nhìn đi, như vậy được không? Ta sẽ cố cho cậu một ngoại lệ, cậu không nằm trong khoang y tế cũng được, dán hệ thống dây lên, có một chút còn hơn không. “

Lão Thiệu vừa ra khỏi khoang y tế, ngoại trừ vừa hít vào khí lạnh vừa ho khan một tiếng, nước da của ông rất tốt. Sau khi cầm dụng cụ trong tay Tát Ách · Dương, ông cúi đầu bắt tay vào làm, động tác quả thực điêu luyện hơn rất nhiều.

Tát Ách · Dương đi đến bên cạnh khoang y tế, đứng dựa vào màn hình, dán các điều trị bên ngoài rời rạc lên cơ thể mình, động tác lười nhác lại có lệ. Hắn thậm chí còn không kiểm tra xem vị trí và thứ tự có sai không, mắt hắn luôn hướng về phía Sở Tư.

Kỹ thuật của lão Thiệu rất dứt khoát lưu loát, sự kết nối ở giữa thậm chí không dừng lại, như thể ông đã làm những việc như vậy quá nhiều lần, cơ bắp hình thành phản xạ có điều kiện đối với mọi thứ, thành thạo như thể đã phát triển trong cơ thể.

Cách điều trị này kéo dài thêm hai tiếng rưỡi nữa, cho đến bước cuối cùng, lão Thiệu chưa từng dừng lại, đột nhiên sửng sốt một chút, nâng tay đứng đó một lúc, bộ dáng như ông không thể nhớ bước tiếp theo là gì.

“Sao vậy?” Tát Ách · Dương đứng thẳng người, nhìn chằm chằm mặt lão Thiệu một hồi.

Lão Thiệu quay đầu lại liếc hắn một cái, lắc đầu, sau đó lại xua tay: “Không sao, không sao… không ảnh hưởng.”

Tay ông lơ lửng một lúc, cuối cùng đáp xuống mô hình ảnh ba chiều được đồng bộ cơ học với cơ thể Sở Tư, sợ Tát Ách · Dương lo lắng, trấn an giải thích: “Đột ​​nhiên quên mất một chút, nhưng đổi phương thức khác cũng giống nhau.”

Bất chấp điều này, Tát Ách · Dương vẫn rút dây chữa trị khỏi cơ thể, bước đến chỗ lão Thiệu. Lúc này, bàn tay của lão Thiệu đã di chuyển khỏi vị trí phía sau đầu của mô hình ảnh ba chiều, hiển nhiên đã giải quyết, ông có chút bất đắc dĩ về những lo lắng của Tát Ách · Dương, một bên làm bước cuối cùng một bên nói: “Nhanh thôi, đặt cái này và… cái này nối lại… “

Âm thanh cùm cụp cùm cụp nhỏ vang lên, lão Thiệu nói, “Chính là nó!”

Tát Ách · Dương liếc nhìn Sở Tư vẫn vô hồn, “Chắc chứ? Nhưng ——”

“Chắc chắn! Không tỉnh lại là chuyện bình thường, ai mà tim không đập mấy tiếng đồng hồ liền có thể mở mắt, nghĩ gì vậy?” Lão Thiệu ở bệnh viện khi đó không ít lần xử lý Sở Tư , lúc này đụng tới Tát Ách · Dương cũng tương tự không trở nên ôn hòa.

Ông cất đồ nghề đi, lại sốt ruột nhìn mặt Tát Ách · Dương, xoay người đi mở cửa, hướng người bên ngoài gọi: “Vào đi, mang hai người này đi cho ta, nhìn người không coi trọng thân thể mình làm ta tức quá! “

Thiệu Hành gần như nhào vào, “Được chứ? Trưởng quan tỉnh chưa? Cha khỏe không?”

“Ta thì chẳng ra gì, Tiểu Sở còn khá tốt.” Lão Thiệu xua tay. “Bên cạnh có phòng nghỉ, đem bọn họ đi nghỉ ngơi một lát đi, Tiểu Sở hẳn là lát nữa có thể tỉnh. Con… Ta ngồi đây một lát, con đem hai người bọn họ giải quyết ổn thỏa đi, tôi sẽ hỏi chuyện sau. “

Phòng nghỉ thực chất là một khu chăm sóc đặc biệt đã được tu sửa lại, nó được thiết kế để các bác sĩ quay hàng chục tiếng đồng hồ có thể đến ngủ một giấc, cạnh giường còn có một máy dinh dưỡng để bổ sung năng lượng khẩn cấp cho các bác sĩ mệt mỏi có thể hoàn toàn khôi phục lại.

Lời lão Thiệu là thánh chỉ trên đầu Thiệu Hành, đúng lý hợp tình ngạo nghễ nện Dương tiên sinh xuống giường, dù sao giường cũng đủ lớn, chen chúc bốn vị bác sĩ một ngày bận rộn cũng không thành vấn đề, hai người nằm càng rộng rãi.

Anh ta liếc nhìn sắc mặt Dương tiên sinh, nghĩ ngợi rồi kéo máy dinh dưỡng qua, cầm dây thiết bị tiêm tự động vào cổ tay người kia, ném một câu: “Tôi đi tìm ông già.” Sau đó liền bận rộn chạy đi.

Căn phòng ở chế độ ánh sáng tự nhiên, không quá sáng, không quá tối cũng không quá trống trải. Tát Ách · Dương cử động cổ tay, có chút không quá kiên nhẫn mà tsk một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không tháo dây ở cổ tay.

Hắn rất mệt, phi thường mệt mỏi, tình thế cấp bách trước đó làm hắn có chút tiêu hao sức lực quá mức, có lẽ chỉ cần nhắm mắt lại liền có thể đi ngủ ngay.

Nhưng hắn đã luôn duy trì một tia thanh tỉnh.

******

Sở Tư cảm thấy mình đã có một giấc mơ dài, nội dung lộn xộn, chứa đựng nhiều chuyện từ lúc nhỏ đến lúc trưởng thành, tưởng chừng như nhìn lại cuộc đời trước khi chết, nhưng cuộc sống trong giấc mơ chắc chắn khác với cuộc sống thực của mình.

Thật nực cười khi chỉ chọn một đoạn…

Chẳng hạn, anh thực sự mơ thấy mình đang đứng trên cành cao của một cái cây lớn trong Viện điều dưỡng, vươn tay tìm một vật gì đó, nhưng không biết tại sao mặt đất bỗng rung chuyển, chân trượt thẳng xuống đất.

Chỉ là trước khi chạm đất, anh đã đập vào ngực một người sau lưng, sau đó giọng nói của Tát Ách · Dương vang lên bên tai anh khi còn là một thiếu niên: “Bắt được rồi.”

Khi còn là một thiếu niên, Tát Ách · Dương có lẽ đã phải nuốt cả xô thuốc chuột mới có thể làm ra loại chuyện này.

Vì quá kỳ quái, Sở Tư bị câu nói đó đánh thức.

Anh cảm giác được chính mình đột nhiên rút ra khỏi mộng, sau đó ý thức chậm rãi hòa nhập với thực tại, dần dần bên tai truyền đến một thanh âm, ý thức toàn thân cũng chậm rãi khôi phục, đôi mắt còn chưa mở được, anh liền thử cong ngón tay một chút.

Ngay khi vừa di chuyển, anh cảm thấy có người nào đó xoay người, ôm anh vào lòng.

Trước khi mở mắt, Sở Tư cau mày mấp máy môi, trầm giọng nói: “Tát Ách?”

“Hừm…” Một giọng nói trầm ấm vang lên gần bên tai, anh có thể cảm nhận được cằm Tát Ách · Dương áp vào vai mình, hơi cộm cộm, nhưng không khó chịu.

“Anh nặng quá.” Sở Tư vẫn không mở mắt, như nửa tỉnh nửa mê oán giận, ngón tay bị bóp lại búng một cái. “Anh buông ra trước đã.”

Tát Ách · Dương cười một tiếng, mơ mơ màng màng nói: “Không được rồi, tôi buồn ngủ quá…”

Vài giây sau khi nói, hơi thở Tát Ách · Dương trở nên dài và đều, hắn thực sự ngủ thiếp đi như thế.

Tác giả có lời muốn nói: Tự mình flag, phải quỳ viết cho xong…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.