Cảm giác sẽ không dễ chịu khi bị một người cao như vậy đè lên, Sở Tư cảm thấy hơi buồn bực, hít thở vài hơi cuối cùng mở mắt dưới trọng lực đè nặng.
Ánh sáng tự nhiên giả lập trong phòng ở độ sáng tương đối dễ chịu, nhưng vẫn hơi chói mắt đối với Sở Tư đã ở trong bóng tối rất lâu, híp mắt một chút tầm mắt mới dần trở nên rõ ràng.
Đầu tiên anh nhìn thấy trần nhà trên đầu, khác với kết cấu kim loại trên Bạch Lang Hạm, nó có màu trắng. Tiếp đó là bức tường đối diện, cũng là một màu trắng như tuyết chiếu cố chứng khiết phích. Trên vách tường còn treo một vài bức tranh màu nước sáng sủa sạch sẽ, không dày đặc hay thưa thớt, vừa phải khiến người ta cảm thấy thư thái, dễ chịu.
Phong cách bài trí này có chút quen mắt, anh phản ứng một lúc mới nhớ ra hình như là phong cách của khoa hồi sức cấp cứu Bệnh viện quân đội Bạch Ưng.
Thời gian đầu, để tiện theo dõi phản ứng đào thải của các chi thay thế, anh đã sống trong phòng chăm sóc đặc biệt một thời gian dài, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng phản xạ có điều kiện vẫn còn trong cơ thể anh —— Nhìn những bức tranh màu nước trên tường trắng, dường như ngửi thấy mùi hỗn hợp của chất khử trùng và dung dịch dinh dưỡng.
Nhưng một lúc sau, mùi vị của dung dịch dinh dưỡng vẫn còn đọng lại trên chóp mũi.
Sở Tư cụp mắt xuống, cằm tựa vào vai Tát Ách · Dương.
Dáng người Tát Ách · Dương rất cường tráng, nhưng cơ bắp không quá săn chắc, luôn thể hiện sự sắc sảo mạnh mẽ, Sở Tư khẽ nhúc nhích cằm, có thể cảm giác được cơ xương kéo dài từ cổ đến vai.
Hắn vòng vai và cánh tay quanh Sở Tư, tỏ ra không gian nhỏ hẹp mà chen chúc, lại dùng sức nặng của mình ép Sở Tư vào chăn bông khiến anh không thể động đậy. Nhưng cảm giác kiên định vi diệu trong lòng Sở Tư lại không ngừng lớn lên.
Anh đã sống mấy chục năm, lần đầu tiên cảm thấy mình hơi có khuynh hướng M, nếu không thì sao bị đè chết vẫn cảm thấy có thể chịu được, thậm chí còn thoải mái hơn bao giờ hết…
Vừa ngủ không bao lâu, lại suýt chút nữa chết đi, xương cốt trên người đều có chút giòn, bị Tát Ách · Dương đè tới vang răng rắc vang, nghe như sắp gãy tới nơi.
Anh lắng nghe tiếng thở của Tát Ách · Dương, để hắn đè một lúc, cuối cùng cố gắng giải phóng tay phải khỏi áp lực, cố gắng quay máy dinh dưỡng bên giường.
Ròng rọc trên khung máy dinh dưỡng quay một vòng, để lộ màn hình mặt bên cho thấy:
Thời gian làm việc liên tục: 01:37:12
B1 số lượng còn lại: 22,5%
Theo dõi giấc ngủ: ngủ nông
Nó cho thấy rằng dung dịch dinh dưỡng đầu tiên chưa kết thúc, còn hơn 20%.
Theo như tính cách Tát Ách · Dương, hắn có thể chủ động yêu cầu kết nối với máy dinh dưỡng sao? Nghĩ thôi cũng biết điều đó chắc chắn sẽ không xảy ra, nhất định là có người buộc phải kết nối giúp hắn. Sở Tư tính toán trong đầu, chỉ có Thiệu Hành mới có thể mở miệng động tay động chân này.
Nhưng xét từ màn trình diễn lần trước khi Thiệu Hành bị trói, anh ta rõ ràng có chút kiêng kị Tát Ách · Dương, sẽ không đột nhiên muốn làm trái ý muốn của Tát Ách · Dương. Trong trường hợp bình thường, nếu Tát Ách · Dương tỏ thái độ không thiện chí hoặc coi thường, anh ta chỉ có thể nói thầm một câu rồi bỏ qua, chắc chắn sẽ không thuyết phục hắn nhiều hơn.
Anh ta có thể buộc kết nối máy dinh dưỡng bất kể Tát Ách · Dương có muốn hay không, sẽ chỉ là một loại khả năng —— đó là tình trạng của Tát Ách · Dương quá kém, kém đến mức nhìn không được.
Có thể thấy rõ tại sao tình trạng Tát Ách · Dương lại kém như vậy.
Sở Tư trầm mặc trong chốc lát, khẽ nhúc nhích cổ, cố gắng quay đầu nhìn người trên vai mình, lại nghe thấy giọng nói thì thầm của Tát Ách · Dương: “Đừng nhúc nhích…”
“Còn chưa ngủ sao?” Sở Tư hơi nghiêng đầu, nhưng phát hiện xoay người như vậy, gương mặt cùng chóp mũi gần như áp vào cổ đối phương.
“Tôi thức dậy ngay khi anh di chuyển.” Giọng Tát Ách · Dương rất trầm cũng rất thấp, lộ ra vẻ thất thần kiệt sức bất thường, nhưng giọng điệu lại rất thoải mái, như thể đang nói chuyện với người thân thiết nhất. Hắn tựa hồ mở miệng cũng lười, lời nói mơ hồ, có vẻ lười hơn bình thường gấp trăm lần.
Hắn nói xong cánh tay ôm Sở Tư di chuyển, lòng bàn tay che lại hai mắt Sở Tư, mơ hồ nói: “Cùng tôi ngủ một lát đi.”
Sở Tư khảy khảy ngón tay hắn bằng bàn tay còn lại, nhưng không dùng lực, sau khi búng hai lần không đẩy ra được liền tùy Tát Ách · Dương. Anh giữ nguyên tư thế nắm chặt ngón tay Tát Ách · Dương, có chút buồn bực: “Lần trước ở căn cứ, tôi đẩy anh lâu như vậy còn không nhúc nhích, bây giờ tỉnh lại dễ dàng như vậy?”
Tát Ách · Dương tuy rằng mệt mỏi, nhưng cũng không phiền cùng Sở Tư nói chuyện phiếm như vậy, hắn dời mặt đi, dụi cằm trên hõm vai Sở Tư hai cái, kéo dài giọng điệu: “Bởi vì được nếm trải một lần chưa từng có, hương vị bị đe dọa, cho nên để lại một dây thần kinh dự phòng.”
Sở Tư nghe giọng nói gần trong gang tấc của hắn trong bóng tối, hơi chớp mắt: “Đe dọa?”
“Ừ.”
“Cảm thấy thế nào?”
Tát Ách · Dương như mơ hồ cười một tiếng, rung động nhẹ truyền vào xương Sở Tư dọc theo lỗ tai: “Kích thích chưa từng có…”
Hắn dừng lại một lúc, rồi nói thêm, “Nhưng tôi không muốn gặp lại đâu, trưởng quan.”
Rõ ràng là một câu rất bình thường, từ miệng Tát Ách · Dương nói ra, luôn khiến người ta cảm thấy rất đặc biệt. Tay Sở Tư nắm lấy tay Tát Ách · Dương từ từ thả lỏng, rồi trượt xuống một chút, bám vào vai Tát Ách · Dương.
Tư thế này không tiêu chuẩn chút nào, nhưng quả thực là cái ôm đầu tiên giữa hai người, không có bất kỳ ý nghĩa nào khác, chỉ thuần túy là gần gũi, thả lỏng thậm chí còn có chút hơi hơi ỷ lại.
“Nhưng phương pháp gỡ lỗi tôi đã nhớ kỹ, nên không thể có lần hai.” Tát Ách · Dương nói, thanh âm dần dần trầm xuống, cơn buồn ngủ cũng dần cuộn lên.
Có thể là do ở quá gần hoặc do giọng nói trầm thấp của Tát Ách · Dương thổi vào màng nhĩ của anh, khiến người dị thường thả lỏng thoải mái, Sở Tư cảm thấy mình lại bị nhiễm chứng buồn ngủ, anh cũng hơi có chút mơ màng.
Khi anh mở mắt ra lần nữa, bàn tay trên mắt của Tát Ách · Dương đã trượt xuống.
Sở Tư chạm vào nhiệt độ lòng bàn tay hắn, đánh giá mức độ hồi phục. Anh quay đầu nhìn máy dinh dưỡng, giờ làm việc trên đó đã biến trở thành 07:18:23
Cư nhiên lại ngủ gần sáu tiếng đồng hồ.
Lần đầu tiên Sở Tư cảm thấy mình có thể ngủ được như thế này, nhưng theo dõi giấc ngủ của Tát Ách · Dương lại chuyển từ ngủ nông sang ngủ sâu. Có lẽ vì cuối cùng cũng đã thật sự thả lỏng.
Tốc độ truyền của máy dinh dưỡng nói chung được điều chỉnh tự động tùy theo thể trạng của người bệnh, khi yếu quá ngược lại không nên quá nhanh, khi cải thiện dần tốc độ có thể dung nạp sẽ lớn hơn. Sở Tư chạm vào điều khiển từ xa, điều chỉnh một chút tốc độ, nghe thấy tiếng cửa phòng mở.
Sở Tư quay đầu nhìn sang, thấy Thiệu Hành đang thò đầu vào phòng, sau khi nhìn về phía mình, anh ta kinh ngạc nói: “Ồ, anh tỉnh rồi? Dương ——”
Nghe thấy giọng nói đó, có lẽ anh ta muốn hỏi Dương tiên sinh thế nào rồi, nhưng chưa kịp nói thì đã nhận ra tư thế của hai người, âm sau đó trở nên thật dài “Ờ…”
Nếu đặt ở quá khứ, Sở Tư chắc chắn sẽ mở trực tiếp xốc Tát Ách · Dương lên —— Cũng không đúng, phải nói là trong quá khứ chưa từng xảy ra loại tình huống này.
Nhưng vào lúc này, anh sợ động tác quá lớn sẽ đánh thức Tát Ách · Dương, vì vậy mặt không đổi tim không đập hướng chỗ Thiệu Hành nói: “Tôi vừa mở mắt ——” Ẩn ý: Tại sao tôi ngủ thành thế này còn không biết sao.
“Anh chuyển tôi và Dương tiên sinh đến đây?” Ẩn ý: Anh chuyển đi thế nào, sao vừa mở mắt ra đã ngủ thành tư thế này?
Thiệu Hành: “Ừm…………………… Đúng vậy, tôi chuyển, sao tôi lại chuyển thành kết quả thế này?”
Sở Tư khịt mũi: “Ai biết.”
Chỉ trong hai câu, tư thế “Trong lòng có quỷ” đã được biến hóa thành kết quả đúng lý hợp tình, hơn nữa đơn giản ném cái nồi vào mặt Thiệu Hành.
Thiệu Hành: “…” Tại sao tôi lại bị oan vậy? !
Anh ta tiêu hóa cảm giác oan khuất, lại mở miệng nói: “Trọng lượng nặng như vậy, anh còn thở được không? Tôi dời Dương tiên sinh đi.”
Sở Tư bình tĩnh nói: “Không cần.”
Thiệu Hành: “???”
“Anh chuyển chúng tôi qua khi nào vậy?” Sở Tư hỏi đột ngột.
Thiệu Hành sửng sốt một chút, theo bản năng tính tính: “Tôi cùng ông già nói một lát, vừa rồi đi chỉ đạo hai đợt cứu viện, cũng khoảng gần bảy giờ.”
Sở Tư “Ừ” một tiếng nói: “Dương tiên sinh trước đó ngủ bao lâu rồi?” Ẩn ý: Tình trạng Tát Ách · Dương trước đó tệ thế nào anh cũng thấy rồi, kiệt sức thành bộ dạng này, bây giờ di chuyển sẽ lại đánh thức hắn, anh không thẹn với lương tâm sao?
Rõ ràng lương tâm của Thiệu Hành vẫn mạnh hơn Sở Tư một chút, hỏi xong liền dựa vào khung cửa, khoa tay múa chân: “Ngủ bao lâu? Tôi không biết bao lâu hắn chưa ngủ rồi, nhưng cái sắc mặt kia… Chậc chậc chậc, anh chưa thấy đâu, đặt trong quan tài có thể trực tiếp đến nhà tang lễ! Anh biết đấy, ông già nhà tôi không nhìn được nhất là người không nổi vẫn ráng chống đỡ, lập tức ném tôi qua Dương tiên sinh bên này cắm máy dinh dưỡng ”.
Thiệu Hành thu liễm giọng một chút: “Nói thật, lúc tìm ông già nhà tôi, sắc mặt Dương tiên sinh đã rất không đúng rồi, aiz, có gì đó kỳ quái ở đây, tôi sẽ nói với anh sau.”
Anh ta do dự một hồi mới nói ra lời này, sau đó nói: “Nhắc tới ông già nhà tôi, tôi nghĩ còn liên quan đến một số chuyện phiền phức, có chút lo lắng ông ấy sẽ gặp nguy hiểm.”
Sở Tư đang định hỏi thêm vài câu, liền cảm thấy người chôn ở trên vai đột nhiên động đậy, từ góc độ của Thiệu Hành có thể không thấy gì, nhưng Sở Tư có thể cảm nhận rõ ràng Tát Ách · Dương tựa hồ đã tỉnh, hơn nữa mới vừa tỉnh liền bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ.
Sau khi cử động nhẹ hai lần, hắn cắn cổ Sở Tư một cái.
Ngón tay trên giường Sở Tư chuyển động, biểu tình trên mặt lập tức căng thẳng một chút: “…”
Thiệu Hành: “Hả? Sao vậy?”
Sở Tư vô cảm nói: “Không sao, hay là anh giúp tôi đem Dương tiên sinh xốc lên đi, đột nhiên thở không nổi.”
Thiệu Hành: “…” Phản ứng của ngài chậm đến mức quay quanh vũ trụ ba trăm vòng phải không?
Bất quá Thiệu Hành đi vào thuận tay đóng lại cửa phòng, khi vừa bước vào trong được hai bước, Tát Ách · Dương đã tự mình buông lỏng cổ Sở Tư, lật người.
Khi ngồi dậy, hắn dùng một tay che mắt, như thể không quen với ánh sáng trong phòng. Bóng bàn tay che gần hết khuôn mặt, đánh giá từ độ cong của khóe miệng và khí chất trên người, vẻ mặt hắn có lẽ nằm ở đâu đó giữa “Ngủ đủ lười biếng” và “Thức dậy thiếu kiên nhẫn”.
Sau khi chậm lại, hắn vận động cơ xương sau cổ, rũ mắt xuống vươn một bàn tay hướng Sở Tư nói: “Có tê không? Có cần tôi giúp một tay không trưởng quan?”
Sở Tư theo bản năng duỗi tay muốn mượn sức, nhưng anh liền cứng đờ ngay khi vừa giơ tay lên, môi mấp máy: “Mặt của anh…”
Nhưng mà đã quá muộn.
Giọng nói của Thiệu Hành vang lên cách đó vài bước, bởi vì kích động mà nghe có chút đứt quãng, “Tôi đệt —— anh là ai?!”
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm nay hơi quá, muộn một chút, ngày mai lại bình thường ~
Ngoài ra, mấy bạn nhỏ thi đại học hôm nay có phải đã có điểm rồi không? Nhớ để lại tin nhắn và gửi một làn sóng phong bì đỏ nha ~ Chúc các bạn đạt kết quả cao trong các kỳ thi khác = 3 =