Sở Tư và những người khác trở lại Bạch Lang Hạm, đã là hơn một giờ sau.
Còn về việc hơn một giờ đồng hồ đã bỏ ra ở đâu, nói thật ra thì rất dài.
Đầu tiên, đội trưởng Thiệu Hành nói rằng anh ta cần ở một mình yên lặng một chút, bị Sở Tư bắt rửa não một đợt, khiến anh ta nhớ đến năm đó ở Học viện quân sự, nỗi sợ hãi bị tướng quân kiêm viện trưởng phụ trách toàn bộ bộ phận tác chiến đưa về văn phòng. Ngoài ra, anh ta cần dành vài phút để suy nghĩ xem tại sao chỉ là chuyện ra vào cửa mà lại bị xúi giục trở thành đồng lõa với Tát Ách · Dương, còn cảm thấy rất có đạo lý không thể phản bác, không thành đồng lõa thiên lí bất dung*.
*Thiên lí bất dung: đề cập đến sự tàn nhẫn, hủy hoại bản chất con người , không thể được trời dung thứ.
Phát triển này có tác động mạnh quá mức, anh ta cần phải tiêu hóa nó.
Quan trọng hơn, anh ta bị treo tay chân trong thời gian dài, bị trẹo gân, phải nghỉ ngơi một lát.
Nhưng đây không phải trọng điểm, chân chính tiêu phí thời gian nửa ngày, là gương mặt Tát Ách · Dương tiên sinh kia!
Cái gọi là tiêu hóa và tự xét lại của Thiệu Hành không mất nhiều thời gian, chỉ có mười phút, cuối cùng khi anh ta vượt qua được bóng ma tâm lý và mở lại cánh cửa bên cạnh, Sở Tư đang niết mặt Tát Ách · Dương.
Đội trưởng Thiệu do dự, vừa bước đến bên giường liền thấy Sở Tư đứng thẳng người, vỗ vỗ ngón ngón tay dính chất định hình da nói: “Được rồi, sắp xong rồi.” Anh nói xong bước sang một bên, hướng Thiệu Hành nâng nâng cằm, lại hỏi: “Giúp tôi nhìn xem thế nào rồi?”
Nếu đã nhập bọn, đành phải có tự giác và sự chính trực cần thiết, Thiệu Hành khụ một tiếng, nhìn khuôn mặt Tát Ách · Dương.
“……………………………………”
“Thế nào?” Sở Tư thấy sắc mặt của anh ta đột nhiên đơ ra, “Có vấn đề gì sao?
Thiệu Hành vẻ mặt răng đau, “Vấn đề lớn đó trưởng quan, anh đưa hắn qua thế này, tôi đảm bảo, đám người Tề Nhĩ Đức · Phùng sẽ nghĩ rằng anh đá Dương tiên sinh, đổi đồng lõa mới.”
Sở Tư khẽ cau mày: “… Không thể, khác biệt lớn vậy sao?”
Là người động tay, anh nhào nặn từng phần một, ấn tượng vẫn còn ở các chi tiết, nhưng rất khó để nhận ra liệu hình ảnh tổng thể có thể giống hay là không. Sở trưởng quan vốn đã quen đúng lý hợp tình, thậm chí cảm thấy mình nặn rất hoàn hảo, giống khuôn mặt trước kia.
“Các đường nét trên khuôn mặt trông vẫn giống, nhưng thoạt nhìn thì có vẻ hơi kỳ lạ.” Thiệu Hành suy nghĩ một chút, ra hiệu nói: “Gò má nhô ra một chút.”
Nghe vậy, Sở Tư liền theo mô tả sửa lại một chút.
Thiệu Hành: “Ừm… má gầy đi.”
Sở Tư vẫn tiếp tục.
“Sống mũi rộng hơn.”
“…”
“Không, không, không, thu hẹp lại.”
Tính kiên nhẫn cũng không quá tốt, Sở trưởng quan cuối cùng thở dài một hơi, lắc chai đặt vào tay Thiệu Hành, “Nào.”
Thiệu Hành: “…” Thật lớn, tai họa từ trên trời giáng xuống! Ai mà dám chọc ngoáy, nhào nặn chứ? Là Tát Ách · Dương đó, nói đùa cái gì vậy!
Anh ta nhìn chằm chằm Tát Ách · Dương đang vô cảm hai giây, im lặng hai tay dâng lên cái chai, quay đầu muốn đi: “Kỳ thực cứ như vậy đã rất tốt rồi, hay là đi thôi.” Biết đâu bọn Tề Nhĩ Đức · Phùng mù thì sao?
Khi đến cửa, anh ta vẫn không nhịn được quay đầu lại hỏi Sở Tư: “Trưởng quan tại sao không dùng khuôn?”
Sở Tư thầm nghĩ anh cũng thật thú vị, các người đuổi tới cửa tôi mới tạm thời ngụy trang, tìm khuôn ở chỗ nào được chứ? Nhưng lên tiếng cho loại chuyện không đáng tin như vậy Sở trưởng quan sẽ nói sao? Không đâu. Vì vậy anh chỉ liếc Thiệu Hành một cái, phất mu bàn tay về phía anh ta, lạnh lùng nói: “Được rồi, tôi sẽ sửa lại.”
Sửa đổi này mất hơn một giờ.
Cuối cùng Tát Ách · Dương cười một tiếng, chống hai tay ra sau nói: “Trưởng quan, tôi thấy anh thực sự rất đam mê trò này.” Hắn hơi nâng cằm, đôi mắt nửa híp, mặc cho ngón tay dính đầy chất tạo hình ở trên mặt hắn tùy ý chà đạp.
“Chuyện gì?” Sở Tư vỗ vỗ cằm, thẳng mặt so sánh khác biệt giữa hai bên, lấy sống mũi làm đường trung tuyến.
Tát Ách · Dương nói: “Tận sức làm cho tôi trở nên xấu xí, hình như anh có chút vui sướng khi người gặp họa. Vừa rồi mím môi ba lần, muốn cười phải không, tôi đều nhìn thấy rồi.”
Ngón tay Sở Tư dừng lại, tức giận rũ mắt nhìn hắn, “Tôi không ngại bị tước đoạt loại vui vẻ này, hay là anh tự mình làm đi?”
“Không.” Tát Ách · Dương dứt khoát cự tuyệt.
“Vậy thì chịu đi.” Sở Tư lắc lắc chai trong tay, xịt lên đầu ngón tay, nửa lạnh nửa nóng mà oán giận, “Sớm biết vậy tôi nên biến anh thành một ông mập, cộng thêm hai cái sẹo dài nữa. Cảm giác tồn tại của cái sẹo làm che đi đường nét khuôn mặt, một chút khác biệt cũng có thể nói là mệt nên gầy đi, dễ dàng hơn gấp trăm lần.”
Tát Ách · Dương bĩu môi: “Tôi không sao cả, dù sao cũng không cần soi gương, nhưng trưởng quan anh chịu được?”
Sở Tư ấn ngón tay lên cằm, thản nhiên đáp: “Sao tôi lại không chịu được?”
“Bởi vì sở thích và sở ghét của anh về cơ bản được quyết định bởi ngoại hình.” Tát Ách · Dương kéo dài giọng nói, “Đồ ăn, quần áo, người đều như thế, trông xấu xí thì không thèm ăn, toàn bộ đẩy hết trước mặt tôi, đồ khó coi không tình nguyện mặc, điều đầu tiên để ổn thỏa trên Bạch Lang Hạm là phải thay chúng, đến nỗi người —— “
Hắn nói đến đây cười một chút, nhìn Sở Tư ý vị thâm trường mà bỏ trống.
Sở Tư nâng mí mắt, bắt gặp ánh mắt đối phương: “Anh quanh co lòng vòng là để xúi giục tôi khen anh đẹp sao, Tát Ách · Dương tiên sinh?”
“Anh quanh co lòng vòng mà thừa nhận rất thích tôi sao, Sở trưởng quan?”
Sở Tư nhìn hắn một cái, cười cười, tiếp tục dùng hết chất tạo hình trong tay, “Nếu nhất định phải đem chính mình so sánh với đồ ăn và quần áo ngang hàng… Ừ thì, so với cá tuyết và tôm, anh vẫn tương đối làm cho người ta thích hơn.”
Anh lùi lại một bước, chiêm ngưỡng kiệt tác bản thân đã bỏ ra hơn một giờ đồng hồ để làm ra, lại ở trong phòng tìm một bộ dụng cụ y tế xách tay, bỏ thêm vài lọ thuốc định hình vào, nói: “Nhưng tôi vẫn muốn sửa lại một chút, chúng ta đã biết và chọc tức nhau hơn 40 năm rồi, anh ở trong mắt tôi đã sớm không còn diện mạo Tát Ách · Dương tiên sinh, mặt tròn hay phẳng, có phải là người trên lệnh truy nã hay không, tên mập hai sẹo, cũng không liên quan gì đến tôi”.
Anh mang bộ y tế đã đóng gói đến tủ gần cửa, vừa nắm chặt tay nắm cửa, liền nghe thấy Tát Ách · Dương thản nhiên mở miệng sau lưng, “Tôi nghĩ vẫn rất liên quan, ví dụ như đối mặt với tên mập hai sẹo nhất định sẽ không hôn, kể cả khuôn mặt bị chính tay mình làm cho xấu đi, tôi nghĩ rất có vấn đề.”
Sở Tư: “…”
Anh dừng một chút, lại thản nhiên mở cửa, sau đó xoay người đi về phía Tát Ách · Dương, bình tĩnh mở miệng nói: “Đại khái nói, ‘Chắc chắn sẽ không’ kiểu câu này chỉ người trời sinh bản chất kích tướng, chẳng hạn như anh. Đối với người trưởng thành có lý trí nói gì cũng không xúc động, chẳng hạn như tôi. Bất quá, trước đó có nói ‘xúc động’ vì lợi ích của từ này ——”
“—— sẽ cố mà phối hợp với anh.” Sở Tư nói, cúi đầu đụng nhẹ vào khóe miệng hắn.
Đây là nụ hôn chóng vánh, dù chỉ mang tính chất đùa cợt nhưng lại rất sạch sẽ mềm mại.
Sở Tư đứng thẳng người nói: “Nhúc nhích chân, chuẩn bị đi.”
Nói xong quay người bước ra khỏi cửa.
Không đi được hai bước đã cảm thấy Tát Ách · Dương lười biếng đi theo, phía sau nói: “Trưởng quan, anh hôm nay rất ngoan nha.”
Phòng bên cạnh Thiệu Hành bắt được hơn một giờ rảnh rỗi, ngủ một giấc cạnh cửa, lúc này mới tỉnh lại, nghe thấy động tĩnh bên chỗ Sở Tư liền đi ra, vừa vặn nửa cái eo lười liền mơ hồ nghe thấy một câu, bả vai lập tức phát ra tiếng “rắc”, “…” Con mẹ nó có hiểu lầm gì với từ ngoan không vậy? ? ?
Tát Ách · Dương lại hỏi: “Có thể tiếp tục giữ vững không?”
Sở Tư mang theo hộp y tế, bước ra khỏi phòng, không nhìn lại, “Không.”
Tát Ách · Dương cong mắt nở nụ cười.
Thiệu Hành tình cờ nhìn thấy nụ cười này, chân trái suýt chút nữa giẫm lên chân phải, loạng choạng một hồi mới bước thẳng được.
“Anh say à?” Sở Tư liếc anh ta.
“Không, tôi vừa tỉnh ngủ.” Thiệu Hành vẻ mặt chết lặng nói.
Cả ba được đưa trở lại tầng dưới trên bệ truyền động, theo thứ tự chui vào máy bay.
Sở Tư liếc nhìn đèn làm việc vẫn đang nhấp nháy phía xa, hỏi Thiệu Hành: “Đội cứu hộ không thu hồi à?”
“Lẽ ra phải thu thập những mảnh vỡ khác, nhưng mảnh này khá đặc biệt. Dù sao bệnh viện quân đội vẫn còn rải rác một số cơ cấu quân sự ở đây, nên đội cứu hộ ở ngoài kiểm tra kỹ một lần”, Thiệu Hành ở trong khoang máy bay tìm một chỗ ngồi phịch xuống, dựa lưng vào gối nói, “Khởi động lái tự động đi, dù sao cũng không xa lắm, tôi đứng có hơi mệt ——”
Trên đường đi tìm lão Thiệu, thực ra anh ta đã ngủ rất nhiều lần không liên tục, nhưng Tát Ách · Dương vẫn luôn tỉnh táo. Đây có lẽ là lý do khiến Tát Ách · Dương trông còn mệt mỏi hơn anh ta sau khi chuyển tiếp chăng? Thiệu Hành trong lòng thầm đoán.
Lúc trước có quá nhiều việc gấp, hơn nữa nhìn thấy lão Thiệu có chút phấn khởi, liền thức trắng, lúc này chuyển tiếp mệt mỏi lại chiếm thế thượng phong, cả người đều có điểm uể oải.
Anh ta ngáp một cái, híp mắt tại chỗ.
Sở Tư nói: “Đúng rồi, trước đó anh nói lão Thiệu đụng phải phiền toái sao?”
Nói đến đây, Thiệu Hành lại có chút tinh thần, thẳng mặt nói: “Khi tôi tìm được ông già nhà tôi, tình trạng ông ấy không tốt. Đoán xem chuẩn đoán khoang y tế là gì? Nó nói ông ấy cắt ký ức!”
“Cắt ký ức?”
“Đúng vậy, rất kỳ quái đúng không? Sau đó tôi hỏi lại, ông ấy nói vì một số thứ còn sót lại dễ bị người lợi dụng, tốt hơn là nên hoàn toàn loại bỏ. Nhưng đã cắt, nên ông già không thể nói chính xác là gì.”
Thiệu Hành nói: “Nhưng có người tìm ông ấy, chuyện này tôi có thể khẳng định, hơn nữa những người đó không có ý tốt, trong lòng ông già biết rõ, nếu không sẽ không cho mình bao nhiêu tầng che chở. Tôi cảm thấy ông ấy nhất định biết đối phương là ai, có mục đích gì, nhưng tôi vừa rồi quanh co lòng vòng trực tiếp gián tiếp hỏi vài lần, ông ấy không chịu nói với tôi, nói muốn chờ một chút! Ai —— Sầu chết tôi rồi!” Thiệu Hành lau mặt, hướng Sở Tư nói, “Anh nghĩ ông ấy đang đợi cái gì? Thời cơ nào đó? Người nào đó? Nếu không thì trưởng quan lát nữa giúp tôi tẩy não ông già đi?”
“…” Sở Tư liếc nhìn anh ta, nhưng trong lòng có chút suy nghĩ.
Trực giác mách bảo anh rằng những chuyện lão Thiệu biết rất quan trọng.