Bầu Trời Đêm

Chương 9: Trò đùa nhỏ



Khi Sở Tư hỏi lời này cũng không nhìn về phía Tát Ách, mà nhấc chân bước đến cái lồng gần nhất.

Khi chỉ cách lồng nửa mét, anh cau mày khó chịu một chút, có lẽ vì mùi khó chịu của tù nhân xông vào mặt, “Tsk —— Thứ cho tôi hỏi thẳng, anh mất bao lâu để lên men cái mùi này vậy?”

Tù nhân: “…”

Có thể bị đưa đến Thái Không Giam Ngục, tùy tiện xách một tên ra đều có thể nằm trong danh sách liệt kê phòng thủ trọng điểm của chính phủ, theo một nghĩa nào đó, cũng coi như là nhân vật trong lĩnh vực tạo nên tiếng tăm lừng lẫy, đừng nói dọa khóc đứa nhỏ, báo cái tên dọa khóc người trưởng thành cũng không vấn đề.

Ngay cả khi bị nhốt trong lồng sắt, trông chật vật thậm chí còn có chút buồn cười, nhưng trong mắt người thường, vẫn là con sói có thể phản công bất cứ lúc nào, giống như Cây lau nhà đi quanh lồng sắt, lui xa về một phía mới là phản ứng người thường nên có.

Tù nhân trong lồng sắt có thể là lần đầu tiên gặp phải loại người như Sở Tư tới tận cửa khiêu khích, trong lúc nhất thời bị tổn thương không nói nên lời, trừng mắt sững sờ ở đó.

Cây lau nhà rúc trong góc, nhịn không được chen vào nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, khi anh chĩa súng vào tôi, có nói nếu không tìm thấy thịt sạch hơn tôi, anh thà chết đói… Giờ đổi ý rồi? “

Sở Tư quay đầu nhìn gã: “Có vẻ như anh cảm thấy tiếc nhỉ.”

Cây lau nhà: “Không! Không! Anh tiếp tục đi, tôi câm miệng.”

Gã nói, giơ tay thành hình chữ thập trước miệng.

Tát Ách nhìn xung quanh một vòng: “Ở đây có nước có điện, tắm bảy tám lần, vẫn có thể miễn cưỡng bỏ vào miệng.”

Tù nhân: “……”

Gã ta đột nhiên giãy giụa một chút, đập tay vào lồng mở miệng mắng chửi gì đó, bên gáy nổi đầy gân xanh, sức lực không hề nhỏ, mặc dù Sở Tư đứng rất gần, cũng không thể nghe được nửa câu.

Tù nhân không tiếng động mắng người xong, lại gắt gao nhìn chằm chằm Sở Tư, há miệng nói một câu.

Vẫn như cũ vô cùng mạnh mẽ, lại vẫn như cũ không có thanh âm.

Sở Tư buông lỏng nắm tay, để dưới chóp mũi, miễn cưỡng chặn mùi hôi, anh nhìn vào khẩu âm của tù nhân, đọc lại những lời gã ta nói: “Anh nói anh nhận ra tôi?”

Vô nghĩa! Không nhận ra liền thấy quỷ!

Tù nhân vẫn như cũ nghiến răng nghiến lợi nói không ra tiếng: Tao nhận ra mày, mày là chấp hành Sở trưởng quan kia, lão bí đao cấp dưới sao không đi theo mày, hả?

Nhắc đến mớ hỗn độn này, Sở Tư cảm thấy rất tệ.

Nhóm tù nhân trong Thái Không Giam Ngục đều không phải người chỉ nhìn chằm chằm bức tường kim loại cả ngày, khiến nhóm người này nổi điên đối với ai cũng đều không có chỗ tốt.

Mỗi ngày bọn họ có thời gian cố định cho phép sử dụng một số thiết bị đơn giản, mỗi khu vực nhà tù sẽ có một màn hình lớn, nhằm truyền bá một số thứ mà chính phủ muốn họ xem, xen kẽ với các chương trình giải trí không liên quan.

Thường được gọi là —— Thời gian tạo mối quan hệ khăng khít như kiểu đánh một cái tay lại cho một cái táo như một phương thức tẩy não.

Việc lựa chọn và sắp xếp các chương trình do quan viên tuyền truyền thuộc văn phòng số 5 của Tòa nhà An ninh phụ trách. Quan viên tuyên truyền được gọi là Tề Nhĩ Đức · Phùng, một lão già mang dòng máu không thuần chủng, mặc dù là cấp dưới của Sở Tư, nhưng ông ta lớn tuổi hơn Sở Tư x2, khi Sở Tư vừa nhận chức tiến vào Tòa nhà An ninh đã trợ giúp hai lần, cho nên Sở Tư có thể khoan dung hơn với ông.

Kết quả, lão già trọc đầu này không biết mặt mũi, thường xuyên làm ra chuyện khiến Sở Tư phá lệ sốt ruột ——

Chắng hạn như, nhân kỷ niệm 150 năm thành lập Thái Không Giam Ngục, lão đề nghị quay video để kỷ niệm, nhân tiện bật chuông cảnh báo làm cho nhóm người trong nhà tù kia kích động, tuyên bố “Người lớn lên xinh đẹp không dễ bị ghét”, chính cái video hỏng đó đã làm anh bị giáo huấn một đoạn ngắn trong hội nghị an ninh.

Đoạn video xui xẻo kia chiếu suốt một tiếng đồng hồ, chiếm 4/5 thời lượng của toàn bộ video, 1/5 còn lại chính xác là một nửa phần mở đầu và một nửa phần kết thúc.

Lão chiếu video trên màn hình lớn của Thái Không Giam Ngục mà không nói lời nào cả ngày, đoạn video về Sở Tư có nội dung tuyên truyền giảng giải “Cải thiện hệ thống mã hóa bộ khống chế tù nhân”.

Giống như ở trước mặt đám sói ủng hộ gia cố vòng cổ và xiềng xích cho bọn nó, mẹ nó không phải đang kích thích thì là gì?

May mà lão gia kia còn tung tăng chạy đến văn phòng Sở Tư xin lời khen, kết quả ông ta chân trước vào cửa, Tát Ách · Dương sau lưng đã bị kích thích đến mức xâm nhập vào kênh liên lạc của văn phòng Sở Tư.

Sở Tư chỉ phải cảm ơn tám đời tổ tông lão ta, rồi đá bay lão ra khỏi cửa.

Tuy Sở Tư là chủ quản của Thái Không Giam Ngục, nhưng các tù nhân chỉ quen thuộc với tên của anh, người nhìn thấy anh thì chẳng có mấy ai.

Một ngày sau khi đoạn video được phát, Tề Nhĩ Đức · đầu trọc · Phùng làm bừa, phần tử khủng bố trong nhà tù đều nhớ rõ mặt lão, đại khái kiếp sau cũng sẽ không quên.

Không nói đạo lý Sở Tư trưởng quan có một nguyên tắc: Bản thân mỗi ngày ngồi yên không gây thù chốc oán, người khác sẽ giúp anh kéo thêm kẻ thù.

Dù sao Sở trưởng quan cũng không phải đồ vật.

Ngày hôm sau, Tề Nhĩ Đức · đầu trọc · Phùng làm bừa nhận được một công văn từ bên ngoài, ông bị đá vào Thái Không Giam Ngục, kéo theo bản mặt bí đao như cũ, “Vui vẻ” chung sống với phần tử khủng bố suốt mười ngày, mọi người đều nhớ kỹ mặt lão, trước khi được chuyển trở lại trong nước mắt.

Nhưng khi nhắm mắt lại, đã là chuyện 52 năm trước, cũng không biết lão già kia đã làm loạn cái gì rồi.

Tòa nhà An ninh nơi họ làm việc cũng nằm trong vòng tròn bảo vệ của Long Trụ, chỉ là không biết lưu lạc tới góc nào trong biển sao, khoảng cách có xa lắm không, liệu có thể gặp lại lần nữa không…

Loại chuyện này không thể xác định được, Sở Tư tạm thời không có công phu nghĩ về nó nữa, anh nhướn mày nhìn tù nhân, nói: “Cảm ơn vì đã quan tâm, tôi cũng lâu rồi không gặp lão bí đao cấp dưới kia, hẳn ổng cũng không tệ lắm, ít nhất không phải ngồi trong lồng.”

Tù nhân: “……”

“Tôi nói này thân ái, nếu thêm hai câu nữa, nơi này có thể chết một nửa.” Tát Ách tùy tiện tìm một bàn ăn, hai tay để bên mép bàn, thư thái thả lỏng xem kịch nửa ngày, “Tôm chết cá chết sao mà ăn được? “

Sở Tư hiếm khi cảm thấy Tát Ách nói có lý, vinh dự chấp nhận lời đề nghị chân thành này, anh thở dài, không chút nào để ý luồn tay vào lồng sắt.

Tù nhân lập tức trợn tròn mắt, há miệng không tiếng động ồn ào: Nếu mày đến gần thêm một centimet nữa, tao sẽ khiến mày hối hận khi bước vào cánh cửa này.

Sở Tư nhịn một lát, nhịn không nổi nữa, bình tĩnh nói: “Nếu tay anh không bị khóa bên trong lồng sắt, đầu gối không bị khóa ở đáy lồng, tôi có lẽ sẽ miễn cưỡng xem mấy lời này là đang uy hiếp.”

Huyết áp tù nhân bị anh chọc tức mà tăng vọt.

Thật ra Sở Tư không tính làm gì gã cả, chỉ ghét bỏ gạt đi mái tóc dài rối bù của gã, để lộ phần cổ trên.

Phía trên cổ có một sợi dây kim loại tinh tế, giống như một chiếc vòng cổ Choker*.

Chỗ mối nối trên vòng cổ có một mảnh kim loại nhỏ, bên cạnh có ánh sáng đỏ lặng lẽ lóe lên.

Thứ này chính xác là một trong những thiết bị được trang bị trong Thái Không Giam Ngục, được gọi là vòng hấp thụ âm thanh, được sử dụng để hạn chế các tù nhân đột nhiên gầm lên.

Nhưng theo quy định, vòng hấp thụ âm thanh chỉ là một thiết bị chuyển tiếp biện pháp cuối cùng, tù nhân mang lên chỉ để vĩnh viễn tránh tiếng gầm quy mô lớn, một khi tròng vòng lên, tù nhân phải được đưa đến phòng giam đặc biệt ngay lập tức, thực hiện tư vấn tâm lý và chữa bệnh để trấn tĩnh tù nhân. Nói chung, nửa giờ là có thể lấy ra được.

Hiện tại, tình huống trước mắt này rõ ràng là không tuân thủ.

Ngón tay Sở Tư sờ lên tấm kim loại, đèn đỏ trong ba giây dần tối đi, rồi đột nhiên chuyển sang đèn xanh, mối nối phát ra một tiếng ‘cùm cụp’, tự động mở khóa.

Tù nhân không ngờ Sở Tư bỏ lệnh cấm cho mình, lại sửng sốt một lát, đầy mặt hoài nghi mở miệng: “Mày muốn làm gì?”

Trước đó đã gào đủ lâu rồi, giọng nói tù nhân khàn khàn như giấy ráp.

Sở Tư cũng không rút tay ra ngay, dựa vào mép lồng, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không giải phóng miệng thối của mấy kẻ khác, chỉ để lại một người nói thật là đủ rồi.”

Quay đầu hướng Tát Ách nâng nâng cằm “Tới đi, nghi phạm số 1, khi vượt ngục đã tạo động tĩnh lớn như thế nào.”

Tát Ách hoàn toàn không để ý giọng điệu của anh, ngược lại còn cười một chút, hắn không có tự giác khi bị thẩm vấn gì cả, uể oải dựa vào mép bàn, kéo dài giọng, nói: “Báo cáo trưởng quan, oan cho tôi quá, động tĩnh của tôi rất nhỏ nha, cũng không kinh động đến cảnh ngục, chỉ thuận tay mang đi một cái khoang chuyển tiếp.”

Khi nói chuyện hắn thích nheo mắt lại một chút, gõ nhẹ ngón tay xuống bàn như đang chơi piano, như thể hắn đang thực sự nhớ lại cách đánh.

Sở Tư không tin: “Không có sao?”

Tát Ách nghĩ nghĩ, ngón tay đang gõ dừng lại, “Không có.”

Sở Tư nhướn mày. “Thật sự không có?”

Tát Ách biểu tình vô tội gật gật đầu: “Thật sự.”

Sở Tư mặt cảm: “…… Lừa quỷ?”

Tát Ách bỗng nhiên cười, giơ tay dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành một khe hở rất nhỏ, nheo lại một con mắt, nói: “Trước khi đi, chợt cảm thấy chút hứng thú, làm ra một —— Một trò đùa nhỏ thôi à.”

Sở Tư: “Ttrò đùa gì?”

“Hack kho nhiên liệu, cho bọn quản lý van và bộ phận động lực ” Tát Ách đáp.

Sở Tư: “……” Anh mẹ nó nói cái này là trò đùa nhỏ? !

“Đương nhiên, khi tôi đi bọn họ cũng nhận ra rồi.” Tát Ách buông tay: “Chuyện sau đó tôi cũng không rõ lắm, nhưng không đến mứac là chuyện lớn, tôi cũng đâu đi được mấy ngày đâu.”

Sở Tư nghe xong, theo bản năng thẩm vấn nghi phạm thứ 2 trong lồng, nhưng anh đột nhiên nhớ ra tin nhắn mình nhận được, nhịn không được lại hỏi Tát Ách một câu: “Không đúng, anh vừa nói cái gì? Không đi được mấy ngày? Cái gì gọi là không đi được mấy ngày? Không phải anh vượt ngục từ 27 năm trước sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.