*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đôi khi có cơ hội trải nghiệm lại tuổi trẻ thật tuyệt vời nhưng đôi khi lại không được thuận lợi như vậy.
Ví dụ, thỉnh thoảng khi có điểm kiểm tra ở lối vào của một đường cao tốc nào đó, hai người chỉ có thể dừng lại chờ một lúc, vì ai nhìn thấy trên xe cũng chỉ có hai người 17, 18 tuổi, khẳng định phải kiểm tra chéo, chưa kể họ không có giấy phép lái xe.
Nói chung, loại kiểm tra tại chỗ này sẽ kéo dài trong khoảng nửa ngày, nên nghỉ ngơi một chút. Sau khi thiết lập tính năng lái xe thông minh, có thể ngủ trong xe. Phí cầu đường tại các ngã tư khác nhau sẽ được tự động tính trên đầu chủ sở hữu thông qua biển số xe, khi tính toán lưu lượng xe cuối năm, Khảm Bối Nhĩ tiên sinh xúi quẩy sẽ phải thống nhất giao nộp.
Vấn đề duy nhất là…… Đồ ăn.
Tại sao ư? Vì hai thiếu niên nhà nghèo, không có tiền.
Thực ra không phải hết tiền hoàn toàn, tất cả tài sản năm nay đều gắn với tài khoản định danh cá nhân, chỉ cần quẹt vân tay là có thể tiêu tiền, chỉ cần tiền trong tài khoản đủ là có thể thanh toán bình thường.
Nhưng không lâu sau khi rời khỏi Viện điều dưỡng, Sở Tư và Tát Ách · Dương đã bị báo ứng vì trộm xe —— Như Tưởng Kỳ dự đoán, trong quá trình tự điều chỉnh thời gian, có một tình huống mà thời – không gian khác nhau được kết nối cùng nhau, có lẽ đó là mùa hè của một năm nhất định, tiến lên hai bước là mùa xuân bốn năm sau.
Những nơi họ đi qua đã biến ảo thời – không gian vài lần, chẳng hạn như năm 5650 có Lai Ân Thành, chiến loạn Mạch Tư Quận năm 5528, và thậm chí năm 5419 có Cổ Điển Mân Côi Quận, v.v., thật phong phú! nhưng……
Không có nơi nào có thể sử dụng dấu vân tay của mình để kiếm tiền! Bởi vì họ hoàn toàn không được sinh ra trong những năm này, chứ đừng nói đến tài khoản vân tay.
Sau khi lái xe gần 18 giờ, chiếc xe con thoi màu đen đi qua phần phía nam Hồ Điệp Đảo, khi đang đi về phía bắc thì xe bất ngờ va chạm mạnh.
Sở Tư đang quấn chăn dựa trên ghế lái phụ phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, uể oải nói, “Lại tiến vào đường thời không mới à.”
Tát Ách · Dương “Ừm” một tiếng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đồng hồ hẹn giờ thông minh trong xe, “Để xem là năm nào.”
Sở Tư mới vừa tỉnh ngủ, còn có chút lười biếng, nhẹ giọng cười nói: “Sinh chưa?”
Tát Ách · Dương cũng cười nói: “Chúc mừng, hai ta hẳn là đều sinh ra”.
Sở trưởng quan đói bụng 18 giờ cũng không quản được quá nhiều, nghe nói tài khoản vân tay có thể có tác dụng, lập tức tinh thần tỉnh táo, ngồi thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hồ Điệp Đảo thật ra không xa bến cảng Phỉ Thúy nơi anh từng ở, trong ấn tượng Tưởng Kỳ đã nhiều lần đưa anh đến đây, nhưng lần nào cũng đến vội đi vội, rất giống một trạm trung chuyển, chỉ lướt qua thôi, không dừng lại.
Về lý do tại sao phải đi ngang qua đây, chỉ có thể giải thích rằng Tưởng Kỳ có ấn tượng tốt về thị trấn tiện nghi này.
Như một sự trùng hợp, con phố mà chiếc xe lái đến chính là con phố mà họ thường đi ngang qua —— Đại lộ Ngôi sao.
Sở Tư rất ấn tượng với cây dây leo hai bên đường, khi đang tìm chỗ đậu xe trên đường, anh liếc qua một quán ăn.
Anh nhìn tên quán ăn một chút, lập tức vỗ vỗ tay Tát Ách · Dương, “Tát Ách, quán đó!”
“Gì?”
“Mông Tạp Minh Phỉ.” Sở Tư chỉ vào quán ăn ven đường.
Tát Ách · Dương sửng sốt một chút rồi nhanh chóng nhớ ra, “Nhà ăn được đề cập trong thư của Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ?”
“Ừ.” Sở Tư gật đầu, lướt qua chỗ Tát Ách · Dương điều chỉnh cài đặt lái xe thông minh. “Nhớ không, lúc đó tôi nói cái tên này hơi quen thuộc, đã từng theo Tưởng Kỳ đi ngang qua đây, nhưng không có vào.”
Tát Ách · Dương vỗ nhẹ eo anh, ngón tay như mèo cào cào hai cái, “Đổi sang loại thủ công, tôi mới dừng lại.”
Sở Tư suýt thúc cùi chỏ vào mặt hắn, may mà Tát Ách · Dương phản ứng nhanh, hiểu rõ mà nghiêng đầu tránh né chính xác, hừ cười một tiếng, “Người bình thường phản ứng bằng phản ứng đầu gối, tiểu trưởng quan thiên phú dị bẩm, dùng khuỷu tay phản ứng sao? “
“Chơi đến nghiện rồi phải không?” Sở Tư quả thực bị chọc giận đến bật cười. Kể từ khi Tát Ách · Dương phát hiện ra nơi sau thắt lưng anh đặc biệt nhột nhột, chạm vào phản ứng đặc biệt lớn, liền bắt đầu không dứt.
Trong khoảng thời gian này, Tát Ách · Dương phàm là bắt được cơ hội liền tay tiện một chút, khó lòng phòng bị.
Cũng may chiếc xe này đại đa số được điều khiển bằng lái thông minh, nếu không sớm đâm cây đâm tường qua lại 800 lần.
Sau khi chuyển sang chế độ lái bằng tay, Tát Ách · Dương an phận cực kỳ, đỗ xe nghiêm túc vào bãi, rửa sạch khoang sau xe tự động chuyển sang chế độ sinh hoạt, cùng Sở Tư xuống xe tiến vào nhà ăn có tên “Mông Tạp Minh Phỉ”.
Nhà ăn này không lớn lắm, bài trí bên trong rất… Có hơi thở học thuật —— Đèn sàn kiểu hàn lâm, đồ trang trí đa dạng, đều sử dụng mô hình dải ngân hà khác nhau, trần nhà sơn màu xanh đen, kẹp đèn rất tinh bị phân mảnh cắt thành mặt kim cương, ngay cả ban ngày cũng bị mặt trời chiếu rọi tinh xảo, thoạt nhìn có chút giống ngân hà.
Sở Tư: “……”
Tát Ách · Dương: “……”
Thực sự giống nơi mà những người làm nghiên cứu có thể thích.
Bất quá nhà thiết kế đã sắp xếp rất hợp lý, màu sắc của những đồ trang trí này chủ yếu là sạch sẽ và khác biệt, xứng với âm nhạc trong nhà cùng ánh nắng bên ngoài cửa sổ sát đất, một loại cảm giác thoải mái không thể diễn tả được, nếu là ban đêm, đèn tượng trưng cho các ngôi sao đều được thắp sáng, có lẽ sẽ càng rực rỡ hơn.
Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ đã viết trong thư —— “Nếu chúng ta thực sự có thể đợi đến ngày mọi thứ trở lại đúng hướng, chúng ta có thể đến Mông Tạp Minh Phỉ để có một bữa tối vui vẻ nhất, tôi thích nơi đó vô cùng. Tất nhiên, không ai ngoài cậu biết điều này. Thực ra nó còn có một cái tên khác, nhưng nó dài quá, tôi hoài nghi không ai biết, cậu khẳng định cũng không biết.”
Có lẽ là bởi vì vô cùng ấn tượng đoạn văn này, Sở Tư từ khi bước vào cửa liền cân nhắc, “Nếu nhà ăn này còn có tên khác, vậy có thể là gì?”
“Ai biết được, quay lại hỏi ông chủ xem.” Tát Ách · Dương đáp.
Thời điểm khi bọn họ tới, trong nhà ăn không có nhiều người, nhưng bên cửa sổ vị trí cuối cùng đã có người ngồi, cho nên bọn họ chọn vị trí trước, cũng dựa vào cửa sổ sát đất. Giữa hai vị trí có một ngăn rỗng nửa kín nửa hở, từ góc nhìn của Sở Tư, lướt qua Tát Ách · Dương đối diện rồi xuyên qua ngăn rỗng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái ót của người phía sau, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Cả hai người đều cảm thấy lý do Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ thích nơi này phần lớn là do cách bài trí ở đây, về hương vị nơi này… Cũng không mong đợi quá nhiều.
May mà thực đơn ở đây không quá học thuật như cách bài trí ở đây, thành thành thật thật mà viết tên món ăn.
“Citrus Marnier với tôm, lươn hun khói với bắp cải đỏ, bánh tart…”
Sở Tư cũng chưa ăn ở đây nên gọi vài món tùy ý. Đã đói 18 giờ, hiện tại chỉ cần là đồ ăn, anh căn bản có thể ăn. Đối với Tát Ách · Dương càng không thành vấn đề, dù sao thì cả cá tuyết chiên cũng có thể xuống bụng.
Có lẽ vì ít người nên quán phục vụ đồ ăn rất nhanh, không để khách phải đợi lâu.
Quán này ngon không ngờ, hai người ăn rất nhanh, đến khi chỉ còn lại miếng bánh cuối cùng, cơn đói mới từ từ giảm bớt. Trong quá trình này, họ vô tư trò chuyện với nhau, chủ đề chủ yếu xoay quanh chương trình Cách Bàn, nhưng cho rằng phía sau vẫn có người nên nói rất mơ hồ.
Sở Tư chia đôi miếng bánh cuối cùng đưa cho Tát Ách · Dương, khi đang định dùng nĩa, anh chợt nhớ ra gì đó: “Chờ đã, anh vừa rồi nhìn thấy năm nào?”
“Hả?” Tát Ách · Dương nghi vấn, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Là năm 5655.” Vừa nói xong, hắn cũng nhận ra gì đó.
Sở Tư: “……”
Tát Ách · Dương: “……”
“Năm 5655, tôi hai tuổi, nếu không nhầm thì anh nhiều nhất là hai tuổi rưỡi.” Sở Tư mặt vô biểu tình hỏi, “Thân ái Dương tiên sinh nói cho tôi biết, năm hai tuổi rưỡi anh có bao nhiêu tiền gửi trong người? Dù sao thì tôi một cắc cũng không có.”
Tát Ách · Dương lấy tay chống chóp mũi ho khan một tiếng, “Về mặt lý thuyết, tương đương với anh.”
“Tốt, cho nên anh cũng không có.” Sở Tư ôm cánh tay dựa vào lưng ghế sô pha.
Thật tuyệt, vẫn là hai thiếu niên ăn hại… Không cẩn thận ăn bữa cơm Overlord*.
*
Overlord: Bá vương, ý là ăn rất sang =)))“Nên làm gì bây giờ.”
Tát Ách · Dương cũng dứt khoát dựa vào lưng ghế sô pha, cười như không cười nói: “Có muốn cùng ông chủ thảo luận IOU** không? Chỉ cần ký tên chấp hành trưởng quan tương lai của Tòa nhà An ninh là được không phải sao? Chờ 50 năm nữa, chúng ta nhất định còn.”
**
IOU viết tắt từ cụm từ ” I owe you” (Tôi nợ bạn) thường là một tài liệu không chính thức thừa nhận nợ.Sở trưởng quan lần đầu tiên trong đời ăn bữa cơm Overlord, giật giật môi: “… Tôi phát hiện ra rằng mình đã đi không đúng đường kể từ khi gặp anh.”
“Tôi rất vinh dự.”
“…”
Khi cả hai đang phát sầu, người dùng bữa ở bàn sau bấm chuông, rồi đứng dậy.
Qua vách ngăn, có thể mơ hồ thấy đó là một người đàn ông cao lớn, tóc đen, mặc áo sơ mi xanh đơn giản và quần tây. Ông đứng đó đưa lưng về phía bên này một lúc, hơi ngẩng đầu lên, như thể đang nhìn bức tranh trang trí trên tường đối diện.
Mãi đến khi người phục vụ bước về chỗ ngồi, ông mới cúi đầu nói vài câu với người phục vụ, sau đó lấy dấu vân tay thanh toán hóa đơn.
Khi nói chuyện thanh âm rất thấp, có chút mệt mỏi, cũng có thể là do ánh mặt trời trong quán quá tốt làm cho người ta có chút lười biếng. Sở Tư đang lo làm sao để tính tiền, cho nên không quá để ý, cũng nghe không rõ gã đang nói cái gì.
Một lúc sau, người đàn ông cao lớn đi ra từ cửa sau gần chỗ ngồi. Mà người phục vụ đã đi đến chỗ bọn Sở Tư tính tiền, giọng ôn hòa nói: “Vừa rồi vị tiên sinh kia đã thay hai vị trả tiền rồi, cho nên lát nữa hai vị dùng bữa xong nhớ mang theo đồ đạc của mình.”
Sở Tư sửng sốt, “Tại sao?”
“Ngài ấy nói rằng đã vô tình nghe được hai câu nói chuyện phiếm của hai vị, cảm thấy rất có lỗi, cho nên đã thanh toán hóa đơn để bồi thường.” Người phục vụ đáp.
Sở Tư cùng Tát Ách · Dương nhìn nhau, nhớ khi Tát Ách · Dương dựa vào lưng ghế sô pha nói muốn IOU, cách người này rất gần, có lẽ đã bị nghe thấy. Đối phương không chỉ hảo tâm thanh toán hóa đơn cho họ mà còn đưa ra lý do tri kỷ như vậy.
“Chờ ở đây, tôi sẽ ký giấy.” Sở Tư nói với Tát Ách · Dương, liền đi cửa sau đuổi theo.
Nhưng mà vẫn chậm một bước, anh chỉ thấy người nọ đi đến góc đường, biến mất ở cuối thời – không gian này. Nhưng… Bóng lưng kia…
Sở Tư cau mày, quay trở lại phòng ăn.
“Sao vẻ mặt lại thế này?” Tát Ách · Dương nhìn biểu tình của anh hỏi.
“Sao tôi lại cảm thấy bóng lưng của người đó có chút giống…” Sở Tư do dự một chút, sau đó quay đầu hỏi người phục vụ: “Người trả tiền vừa rồi, trong thông tin nhận dạng của anh ta là họ gì?”
Nói chung, danh tính sẽ hiển thị trên thiết bị vân tay khi thanh toán được thực hiện, nhưng thông tin sẽ bị xáo trộn một cách thích hợp và chỉ họ mới được hiển thị.
Người phục vụ không nhìn thiết bị vân tay trên tay, mỉm cười: “Họ Tưởng, Tưởng tiên sinh là khách quen của quán này, hầu như sáu tháng qua ngài ấy đều đến đây ăn cơm, luôn ngồi ở vị trí đó, nhưng Tưởng tiên sinh vừa rồi nói rằng có thể trong tương lai, không thể đến được nữa”.
Nghe đến họ này, Tát Ách · Dương cũng phải sửng sốt: “Trùng hợp như vậy?”
Nhưng ngẫm lại câu người phục vụ nói, lại cảm thấy cũng không tính là ngẫu nhiên, dù sao thì người kia hầu như ngày nào cũng đến.
Sở Tư chợt hiểu người nhận thư của Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ là ai, chính là cha nuôi Tưởng Kỳ. Năm 5655 là năm mà Quân bộ tiến hành đại thanh tẩy niên đại sau cái chết của Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ, lúc này Quân bộ đang hỗn loạn, nhóm người trong cuộc thí nghiệm thời gian đều tuyệt vọng, hẳn là không rảnh lo tới nhà ăn nho nhỏ được đề cập trong thư.
Sở dĩ Tưởng Kỳ nói rằng có thể sẽ không đến được trong thời gian tới là do cuộc thanh trừng sắp kết thúc, nếu tiếp tục đến, rất có thể hàng loạt người liên quan sẽ bị lộ diện.
Trong khi Sở Tư đang im lặng, Tát Ách · Dương đột nhiên hỏi người phục vụ: “Mông Tạp Minh Phỉ có nghĩa là gì? Tôi nghe nói nhà ăn này có tên khác?”
“Tên khác?” Người phục vụ sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra rồi mỉm cười giới thiệu: “Rất nhiều đồ trang trí trong nhà ăn của chúng tôi đều là theo thiết kế của khách, một vị nữ sĩ chọn thêm một câu, ông chủ nghĩ rất thú vị, vì vậy đặt câu đó sau tên của quán. “
Vừa nói, hắn vừa vươn tay thủ thế mời, mang theo mặt Sở Tư cùng Tát Ách · Dương đặt ở vị trí cuối cùng, chỉ vào bức tường mà Tưởng Kỳ vừa nhìn hồi lâu: “Viết ở chỗ này, rất trùng hợp, vị nữ sĩ đó vẫn luôn ngồi ở vị trí này, nhưng đã lâu rồi… “
Sở Tư nhìn về phía mặt tường kia, cách bố trí tường giống với trần nhà, có đèn nhỏ cắt thành mặt hình thoi, ngay cả khi không bật đèn, dưới ánh sáng mặt trời, nó giống như một dải ngân hà trong đêm hè. Trên đó, là tên của nhà ăn Mông Tạp Minh Phỉ.
Người phục vụ giải thích: “Đây là một câu nói cổ trước kia của Hồ Điệp Đảo, dịch ra có nghĩa là Vĩnh hằng.”
Mà bên dưới Vĩnh hằng, có một dòng chữ nhỏ hơn, đặc biệt là nét chữ nhẹ nhàng ——
Thiên hà lộng lẫy, ánh mặt trời sạch sẽ, trong muôn vàn sự tồn tại tươi đẹp trên nhân gian, dù còn sống hay đã chết, tôi luôn yêu em nhất.
*****
Rượu Citrus Marnier
Citrus Marnier với tôm
Lươn hun khói với bắp cải đỏ
Bánh tart