Đám Baines đồng loạt ngoảnh lại, đứng ở đầu hẻm là một thanh niên quý tộc quần áo sang trọng, hông đeo trường kiếm.
- Ngài là ai?
Baines đè con tức giận xuống, gã là người hiểu thời thế, nhìn vào bộ quần áo kia là biết, thanh niên quý tộc này không phải người gã có thể đụng đến.
- Ta? Ta chỉ là một người qua đường thôi. - Thanh niên vuốt trường kiếm bên eo, nói. - Vừa mua được một vũ khí tạm được, lúc về thì thấy cảnh tượng này.
- Cũng không có gì, chẳng qua thấy ép buộc người khác không tốt, nên mới lên tiếng nhắc nhở thôi. - Thanh niên quý tộc điềm đạm trả lời.
Baines thở phào, xem ra đối phương không có ý định quản việc không đâu, nếu không sẽ vướng tay. Tuy gã bình thường hoành hành bá đạo uy phong hiểm hách, trước mặt quý tộc, gã chỉ là một tên hề.
- Vị thiếu gia này, chắc ngài không biết, người này nợ ông chủ chúng tôi rất nhiều tiền. Rõ ràng có tiền lại thà đi chơi gái trong club Faiz chứ không chịu trả. Ông chủ không chịu được nữa mới bảo chúng tôi đến dạy dỗ hắn, bắt hắn trả nợ. Chắc ngài cũng biết đạo lý thiếu nợ trả tiền.
Nếu đối phương chỉ muốn xem trò vui, thì một lời giải thích hợp tình hợp lý kia là đủ để đuổi cái phiền toái này đi rồi.
- Ồ, ra là vậy.
Thanh niên kia gật gù, bởi vì thiếu nợ trả tiền là đạo lý ở Elderland, dù dùng thủ đoạn gì cũng vẫn tính là có lý, nhúng mũi vào cũng không giúp được gì.
- Nếu vậy mấy người cứ tự nhiên.
Thanh niên định bỏ đi, bởi vì anh không cần nhúng tay vào chuyện này. Tham gia vào cũng không được ích lợi gì, không cần tự rước phiền phức.
- Vị thiếu gia này, xin hãy cứu tôi! Tôi nhất định báo đáp cho ngài!!
Baines thấy thanh niên đã chuẩn bị đi, Norvin nằm sấp phía sau gã bỗng nhiên gào lên. Gã biến sắc, tâm tình vừa thả lỏng lại nổi bão.
Nhưng Norvin như nắm được nhánh cỏ cứu mạng, ông không muốn chết, dù chỉ có một tia cơ hội cũng nhất định phải nắm lấy.
- Câm miệng!!
Không đối phó được thanh niên kia, chẳng lẽ lại không đối phó được với ông ta? Baines tức giận hung ác đạp lên người Norvin mấy cái.
Choang!
Một tia sáng trắng lướt qua mắt Baines khiến gã hoảng hốt, chân đang đạp về phía Norvin dừng lại ngay giữa không trung.
Gã liếc mắt, nhìn thấy một thanh trường kiếm cổ điển trang nhã đang cắm trên đầu tường, mũi kiếm đã cắm vào được nửa tấc.
- Chờ đã!
Nhóm của Baines lại nhìn thanh niên quý tộc kia, chỉ thấy nụ cười nhạt trên gương mặt tuấn tú.
- Vị thiếu gia này, xin hỏi còn chuyện gì nữa?
Baines nín hơi hỏi, gã biết phiền toái lại đến nữa. Một đòn cảnh cáo của đối phương khiến gã tê dại, xem ra thanh niên này không đơn giản là một quý tộc.
- Nói xem, tại sao ta phải cứu ông?
Thanh niên quý tộc phớt lờ Baines, chỉ chăm chú vào Norvin đang bò trên đất.
- Bởi vì tôi là học giả, tôi biết rất nhiều, nhất định có thể giúp ngài.
Norvin cố gượng đứng dậy, đây là hi vọng duy nhất, ông phải cố gắng nắm lấy.
- Nhưng ta cũng biết rất nhiều, có vẻ ông vô dụng rồi.
- Vị thiếu gia này... - Lời của mình bị người ta phớt lờ, Baines vừa thẹn vừa giận nói. - Lẽ nào ngài muốn chen vào chuyện của chúng tôi sao?
- Tiện dân câm miệng! Chuyện của ta không đến lượt ngươi lên tiếng!
Thanh niên bỗng nhiên thay đổi ngữ khí lạnh lùng nói với Baines.
Gân xanh trên trán Baines nhảy thình thịch, mấy tên thủ hạ biết hậu quả vội vàng kéo gã lại, không ngừng nhắc nhở gã đừng vọng động.
- Vậy tôi xem ngài sẽ giải quyết thế nào.
Baines tỉnh táo lại, cùng thủ hạ lùi lại nghiến răng nghiến lợi nói.
- Còn ông? Nếu không có giá trị, ta sẽ không cứu ông.
Thanh niên quý tộc liếc nhìn Baines, rồi quay lại nói với Norvin.
- Tôi...
Norvin không nghĩ ra được lý do gì khác. Ông chỉ là một học giả bình thường, thành tựu lớn nhất là được làm phụ tá trong phủ đại hoàng tử, còn là một phụ tá đang dần bị quên lãng.
- Tôi có thể làm tùy tùng của ngài! - Norvin siết chặt nắm tay, quyết tâm kếu lên. - Thánh giả từng nói: con đường tri thức không có đích đến, người thông thái nhất cũng có chuyện không biết. Tôi tin mình nhất định có thể hữu dụng với ngài.
Thanh niên quý tộc gật gù, như rất có hứng thú.
- Có đạo lý.
- Vị thiếu gia này! Nếu ngài cứu lão, thì phải trả nợ cho lão!
Thấy song phương có vẻ đã bàn xong điều kiện, Baines lập tức chen vào. Gã vẫn nhờ lời dặn của ông chủ, nếu làm hỏng việc của ông chủ, gã cũng không có quả ngon ăn, nên gã vội vã.
- Ồ? Ông ta nợ các người bao nhiêu tiền?
Thanh niên quý tộc lạnh lùng nói.
- Tính cả vốn lẫn lời, tổng cộng 851 Ginna, không đúng, là 900 Ginna.
- Lừa đảo! Các người là đám lừa đảo! - Nghe con số Baines báo ra, Norvin gào lên như bị dẫm phải đuôi. - Tôi nhớ rõ chỉ nợ 500 Ginna, hoàn toàn không phải 900! Các người lừa đảo!
Norvin không kìm được kích động, ông sợ khoản nợ của mình sẽ khiến thanh niên quý tộc kia chùn bước, 900 ginna là con số khổng lồ, không phải ai cũng có thể lấy ra được.
- Không ngờ giá trị của ông cũng cao như vậy. - Thanh niên quý tộc chớp mắt nhìn Norvin đang kích động. - Cũng may tôi bỏ ra được.
Nói xong, nhẫn không gian trên tay thanh niên quý tộc lóe lên, anh ném túi tiền đầy vừa xuất hiện trên tay cho Baines.
- Tiền trong túi là đồng 20 ginna Adriano, tổng cộng 30 đồng, ta nghĩ đã đủ trả nợ cho ông ta rồi.
- Nhưng... - Baines vừa nhận túi tiền, vừa chuẩn bị phản đối.
- Đừng tưởng ta không hiểu chuyện râu ria trong đó, lời thêm 600 ginna là đủ cho ông chủ ngươi hài lòng rồi. - Thanh niên quý tộc hừ lạnh. - Nếu ông chủ của ngươi có ý kiến, hãy trực tiếp đến tìm ta.
Baines siết chặt túi tiền, âm tình bất định, gã biết tiếp tục ầm ỹ sẽ không giải quyết được gì. Thân phận của đối phương và năng lực vừa được biểu hiện cho thấy thanh niên này không phải người gã có thể đắc tội. Quan trọng nhất là trên người tên quý tộc này có nhẫn không gian, mà ở Adriano, không phải quý tộc nào cũng sở hữu vật này.
Thôi thì cứ gọi ông chủ đến xử lý vậy, nghĩ vậy, Baines đếm nhanh số tiền trong túi, bực bội dẫn thủ hạ rời đi.
- Đừng quên đưa biên lai cho tùy tùng của ta, bằng không ta không ngại tự mình đến bái phỏng chủ nhân các ngươi đâu.
Thanh niên quý tộc nhắc nhở đám người Baines đang bỏ đi.
Baines không quay lại, không muốn quay lại, gã phải nhanh chóng báo cáo với ông chủ.
- Xem ra ông cần được trị thương. - Thanh niên quý tộc rút lại thanh kiếm cắm trên đầu tường tra vào vỏ, nhìn Norvin nói. - Đứng lên nổi không?
- Cảm ơn đại ân cứu mạng, tôi nghĩ mình còn đứng được.
Norvin như vừa trút được gánh nặng, ông sẽ sống tiếp, đổi lại là một tương lai mù mịt.
Nhưng đây là kết quả tốt nhất, Norvin bất đắc dĩ nghĩ.
Trước cửa nhà thờ Quang huy thánh đường.
Thanh niên quý tộc đưa cho Norvin mấy viên ginna để ông ta vào chữa trị, anh không muốn vào, vì anh không thích nơi này.
Sau chiến tranh chư thần thời thượng cổ xa xôi, thần linh ngã xuống hóa thành tinh tú. Từ đây, thời đại chư thần của Elderland kết thúc, lục địa này vì thế phát sinh thôi đổi to lớn.
Chúng thần biến mất, pháp tắc Fernu hình thành. Chư tộc tầng thấp bị chúng thần đè ép ở Elderland nổi dậy, bởi vậy thế giới tiến vào thời đại hoàng kim của chư tộc.
Khi tín ngưỡng chư thần biến mất, các tín ngưỡng mới không ngừng xuất hiện ở Elderland như nấm mọc sau mưa. Quang huy thánh đường chính là một tiểu tông giáo sinh ra trong thời đại đó.
Trong thời đại hoàng kim của chư tộc, Quang huy thánh đường nhỏ yếu tuyên dương tín ngưỡng quang minh, giáo lý chân thiện mỹ dần trưởng thành trong hằng hà sa số tín ngưỡng, từ thời đại quyền bá, cho đến chiến tranh tín ngưỡng chung cuộc. Quang huy thánh đường bé nhỏ đã trở thành tôn giáo tín ngưỡng lớn nhất Elderland.
Nhà thờ Quang huy thánh đường được phân bố ở quốc gia nhân loại. Ít hoặc nhiều mỗi tháng đến buổi trưa chuộc tội, nhà thờ sẽ phân phát lương thực và chữa trị miễn phí cho dân nghèo.
Hôm nay không phải ngày chuộc tội của nhà thờ, nếu muốn trị liệu phải trả phí dụng nhất định. Mà ai cũng phải thừa nhận, thủ đoạn trị liệu của Quang huy thánh đường có thể thuyết phục bất kỳ ai.
Thanh niên quý tộc là Chillion, anh không thích Quang huy thánh đường. Anh đứng đối lập với Quang huy thánh đường, bài xích nó là bản năng.
Kiếp trước anh từng chơi tài khoản tăng lữ trong Quang huy thánh đường, đã chơi thẳng đến lúc thăng chức thành cha xứ nhà thờ. Anh hiểu sức mạnh hắc ám tiềm tàng trong Quang huy thánh đường hơn bất cứ ai.
Nên anh chưa bao giờ đụng chạm tới Quang huy thánh đường, thậm chí không bao giờ tiếp xúc.
Norvin quay lại rất nhanh, trừ bộ quần áo nhăn nhúm bẩn thỉu trên người, trông ông không giống người vừa bị thương. Dù sao vết thương không chạm đến gân cốt, trị liệu không tốn bao nhiêu thời gian. Huồng hồ, nhân viên trị liệu ở nhà thờ không phải vô dục vô cầu, ginna chính là động lực lớn nhất.
Chillion có mục đích để cứu ông ta, anh chưa bao giờ vô ích cứu người.
Người này chính khởi đầu cho kế hoạch của anh.
- Có lẽ ông cần dùng bữa tối. - Chillion nhìn bầu trời đang tối dần nói.
- Tất cả đều nghe theo ngài. - Norvin cung kính nói, trong lòng vẫn còn mê man.
Từ sau khi được thanh niên trẻ này cứu, cậu ta là ai, tại sao lại cứu ông, ông vẫn không biết. Ông sẽ không ngốc nghếch đến mức cho rằng mình thực sự đáng giá 600 ginna.
Mục đích của cậu ta, chỉ cần không gây hại đến đại hoàng tử và Brileen, ông có thể chịu được.
Còn bản thân ông...
Tương lai ra sao, nên làm thế nào, sẽ đi đến đâu, cũng đành để mặc cho số phận vậy.