Thời gian này có lẽ vương đô sẽ không được yên ổn.
Quán rượu trên đường Oak.
Quầy bar tối tăm quen thuộc, người đàn ông trung niên và động tác lau bình rượu bạc quen thuộc.
Hôm nay quán rượu vắng khách.
Có người đến đây không chỉ để uống rượu mà vị mục đích khác, giống như hai tửu khách ngồi trong góc khuất.
Họ chọn loại rượu vừa phải, thong thả nhấm nháp, vì họ không muốn uống say.
Bọn họ ngồi lẻ loi một mình, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về nữ nhân ngồi ở quầy bar.
Thân phận của nàng không cản được ánh mắt họ.
Họ say mê nữ nhân này, lại không dám tiếp cận nàng. Họ chỉ có thể ngồi trong góc tối này, lặng lẽ quan sát từng cử động của bóng người yêu kiều kia.
- Vương đô có khi nào thái bình?
Ninero yểu điệu lắc mình, ngón tay thon dài đặt bên khóe môi quyến rũ.
Người đàn ông trung niên lắc đầu.
- Cô biết ý tôi không phải vậy/
Ninero khẽ bật cười.
- Vậy ý ông là gì?
- Ngân Dực và Phi Vũ đều bị điều động khẩn cấp. Sử dụng cả quân đoàn đóng giữ vương đô, có thể bình thường sao?
Đôi mắt quyến rũ của Ninero kinh ngạc trợn to.
- Xem ra tin tức em trai ông mang về không tệ.
- Đúng thế. - Người đàn ông trung niên gật gù. - Hai đội quân đều đang rục rịch, có lẽ đám quan quân nhận được mật lệnh gì đó.
- Hai con sư tử trong vương đô muốn lên tiếng rồi? - Ninero nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi.
- Có thể, nhưng vẫn chưa chắc.
- Xem ra đã phát sinh vấn đề gì đó.
Nàng ấn ngón tay thon dài lên chóp mũi, hai mắt nheo lại đầy suy tư.
- Có điều đừng quên con sư tử già kia còn sống.
- Sư tử già? - Người đàn ông trung niên giễu cợt. - Tôi nghĩ đó là chỉ là con chó bệnh.
Ninero mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên, nàng lắc đầu.
- Chí ít tôi nghĩ đó là một con chó già có năng lực nhất.
Người đàn ông trung niên trầm mặc.
- Không biết lần này lão có khống chế được hai con sư tử kia không.
- Điểm này ông không cần lo, lão đã ngồi ở đó mười năm, kinh nghiệm dày dặn hơn bất cứ ai. - Ninero cười nhạt. - Nhưng không biết lão cẩu đó sẽ chọn ai đây.
Người đàn ông trung niên cười khẩy.
- Lão sẽ không chọn ai cả, lão chỉ tin tưởng bản thân.
- Về mặt này ông lại biết rất nhiều.
- Không nhiều, không ít. - Người đàn ông trung niên bình thản nói. - Lão coi trọng quyền thế hơn bất cứ ai. Cho dù phải chết ngay trong hôm nay, lão cũng phải chết trên cái bảo tọa đó.
- Chẳng qua mỗi người theo đuổi một niềm tin khác nhau mà thôi. - Ninero cảm khái. - Chúng ta và lão thực ra cũng không khác nhau lắm.
Người đàn ông trung niên không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
- Lần này với ông có lợi gì không? - Ninero nâng ly rượu, tùy ý nói.
- Không biết. - Người đàn ông trung niên thẳng thắn trả lời. - Việc cần làm cũng đã làm rồi, chỉ cần ngồi chờ xem kết quả thôi.
- Xem ra ông không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
- Vì tôi sợ mình sẽ lỡ làng. - Người đàn ông trung niên ngừng lau bình rượu bạc. - Nên luôn phải nắm chặt mọi cơ hội có được.
- Chỉ mong đây là lần cuối cùng. - Ninero ngửa đầu nốc cạn ly rượu, ánh mắt mê man. - Không biết tôi có thể thấy được trước khi đi hay không.
- Tương lai là thứ khó đoán. - Người đàn ông trung niên lắc đầu, câu trả lời dường như không liên quan.
- Hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện của tôi. - Ninero khẽ cười.
- Cái này thì phải xem vận may của cô.
- Vận may của tôi luôn rất tốt.
Ninero khẽ lắc mình cười đắc ý.
Mọi ánh mắt lại đổ dồn vào nàng.
- Thời gian này cô nên đề phòng một người, không, chính xác là hai người. - Người đàn ông trung niên bỗng nghiêm túc nói.
- Có chuyện gì sao? - Ninero khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn người đàn ông trung niên.
- Xem ra cô cũng chưa hóa trì độn. - Người đàn ông trung niên gật đầu. - Đúng ra thì vấn đề nằm trên người Choya.
- Ông thu được tin tức gì mà tôi không biết.
- Dù gì giữa chúng ta cũng có quan hệ lợi ích. - Người đàn ông trung niên nói. - Tình báo này tôi tình cờ tìm được, tôi nghĩ cô đã biết rồi.
- Chuyện gì đã xảy ra? - Ninero hỏi thẳng.
- Những ngày qua Choya vẫn luôn ở vương đô, cậu ta đi gặp một người.
- Là ai?
- Alexios.
Tin tức bất ngờ khiến Ninero lập tức chạm tay vào thanh chủy thủy sắc bén trên đùi.
- Không cần sốt sắng. - Thấy điệu bộ của Ninero, người đàn ông trung niên lắc đầu. - Kế hoạch của cô chưa bị phát hiện, nhưng có lẽ người hỗ trợ kia đã vô tình để lộ tin tức.
Sự tình còn chưa đến mức nguy hiểm.
Ninero thở phào, trong đôi mắt híp lại lóe lên hàn quang.
- Xin thuật lại tỉ mỉ đầu đuôi cho tôi.
- Không đề cập đến nguồn gốc tình báo, chuyện tôi biết là, Choya có quan hệ bất thường với Alexios. Có lẽ cậu ta sợ lộ thân phận, nên đã sắp xếp quân cờ để gián tiếp theo dõi cô.
- Thông qua Lyvi?
Người đàn ông trung niên gật đầu.
- Tôi nghĩ cô cũng biết thói xấu không giữ được bí mật của Lyvi. Nhưng cô gái đơn thuần như nó, một khi rơi vào lưới tình sẽ khó kiềm chế, sẽ tự nguyện tiết lộ tất thảy với người yêu.
- Nhưng mà...
- Cô đang nghĩ, con bé là người không biết giữ bí mật, làm sao có thể qua mắt cô đúng không? - Người đàn ông trung niên ngắt lời. - Nhưng cô phải biết, tình yêu là thứ chúng ta không thể hiểu. Lyvi có thể nghe lời Choya, sửa đi thói quen nói thật trước mặt cô.
Ninero nghiêm mặt, tâm tư không ngừng xoay chuyển.
Nàng là một người giảo hoạt, sẽ không để mình bối rối quá lâu.
Ninero cười lạnh, hình như đã nghĩ ra quyết sách gì rồi.
- Tôi cần nghiệm chứng một chút.
- Đừng manh động. - Người đàn ông trung niên nhắc nhở.
- Tôi là người như vậy sao? - Ninero nhếch miệng cười. - Tôi chỉ muốn để con mồi thả lỏng.
- Xem ra cô đã có cách giải quyết rồi.
- Đương nhiên, - Nét mặt Ninero toát ra vẻ quyến rũ. - Tôi không ngại một chút bất ngờ đâu. Mà lần này vẫn phải cảm ơn ông.
- Cảm ơn thì không cần, sớm muộn gì cô cũng trả lại tôi thôi.
- Haha... - Ninero đứng dậy. - Tôi nên đi rồi.
- Hai người trong góc kia theo dõi cô rất lâu.
- Bọn họ?
Ninero liếc mắt nhìn hai bóng người nhìn lén trong góc, khẽ cười.
- Slater, trên thế giới này không thiếu kẻ nhu nhược. Bọn họ chỉ dám phác họa vẻ đẹp trong lòng mà không dám đến gần. Một đám vô dụng như vậy, có tư cách gì nhìn tôi chứ?
- Cô vừa tổn thương hai kẻ đáng tội nghiệp.
- Tôi chỉ đang nói thật thôi.
Khi Ninero biến mất sau cánh cửa lớn dày nặng của quán rượu, hai người trong góc cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Giai nhân đã qua, hà tất lưu luyến.
-----------
Lập hạ hằng năm, học viện Hoàng gia đều sẽ tổ chức lễ hội long trọng. Truyền thống này đã kéo dài mấy trăm năm, đến nỗi thế hệ sau đã quên mất vì sao lễ hội này lại được tổ chức.
Dường như đây cũng là thời điểm duy nhất các học viên được phép buông thả.
Một đám người ngồi thành vòng tròn trong một căn phòng nằm ở góc khuất của học viện.
Có người đứng ngoài canh gác, có người yên tĩnh, có người xì xào.
- Tôi nhận được tin tức, đa số các trọng thần của vương đô sẽ tham gia nghi thức khai mạc lễ hội.
- Vậy quốc vương có đến không?
- Chưa rõ, tôi nghe phụ thân nói, quốc vương lại ngã bệnh, có lẽ không tham dự được lễ hội năm nay.
- Nếu quốc vương không đến, chúng ta có thể không đạt được kết quả mong muốn.
- Tôi không nghĩ vậy, vương quốc có thể thiếu quốc vương, nhưng không thể thiếu đại thần xử lý chính vụ, huống hồ là những đại thần trọng yếu.
- Chuẩn bị cho hôm đó thế nào rồi?
- Đã xong, mọi người cũng đã hạ quyết tâm, đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ ngày đó đến.
- Lỡ thất bại thì sao?
- Đừng nói những lời ảnh hưởng sĩ khí! Chúng ta nhất định sẽ thành công? Dù thất bại thì đã sao, họ có thể làm gì chúng ta chứ?
- Không sai! Bọn họ không có gan đâu! Dù là quốc vương cũng vậy!
- Quốc gia này đã mục ruỗng, và chúng ta là hi vọng duy nhất. Hành động lần này dù thành hay bại, thì cũng đã truyền đi được tư tưởng của chúng ta, đánh thức đám người đang ngủ quên trong nhàn nhã. Nếu họ không tỉnh, chúng ta sẽ dùng lưỡi kiếm dính máu chém ra con đường thành công.
Những lời này như liều thuốc kích thích đám đông, bọn họ cùng cuồng nhiệt cất tiếng gào thét.
Bọn họ như mất đi lý trí, tư tưởng đã vặn vẹo đến mức khiến người ngoài hoảng sợ.
Mặt Avis đỏ lên vì kích động, nắm đấm nắm chặt giơ cao lên. Thời khắc này, cậu đã quên hết mọi thứ, trong lòng chỉ có niềm tin cuồng nhiệt kia.
Cậu chưa từng nghĩ đến hậu quả, cậu cho rằng đàn ông nên như vậy, phải điên cuồng một lần mới xứng đáng với bản thân.
Trong điên cuồng, cậu không biết, bản thân đã bị cuốn vòng xoáy hắc ám mang tên tương lai....