Màn giết chóc trên khán đài kinh động rất nhiều người.
Đám huân quý không ngờ Tiên Hồng Kỳ Xã thực sự dám giết người, hơn nữa còn làm ngay trước mặt bọn họ.
Dù có bấm bụng nhún nhường đến đâu, họ cũng không thể tha thứ hành động liều lĩnh đến vậy.
Có thể lạnh lùng xuống tay một lần, tự nhiên sẽ có lần hai, lần ba.
Khi mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, khó tránh khỏi xung đột.
“Tất cả yên lặng!”
Đúng lúc này, một ông lão được một thanh niên quý tộc dìu lên khán đài.
Một lão nhân thật bình thường.
Gương mặt bình thường, trang phục bình thường.
Nhưng lời nói của ông lão lại như có ma lực, khiến không khí sôi sục trong quảng trường lắng xuống.
Lưng ông lão hơi gù xuống, nhỏ bé hơn tất cả đám người đây. Bước chân của ông run rẩy, như thể một cơn gió thổi qua là sẽ ngã.
Thanh niên quý tộc đang dìu ông lão rất cẩn thận, hai mắt luôn chú ý từng bước đi của ông.
“Ông ta là ai?”
Tò mò bởi tình cảnh này, Chillion không khỏi cất tiếng hỏi Ciel ở bên cạnh.
“Anh không phải quý tộc vương đô?”
Nghe câu hỏi của anh, Ciel ngoái đầu sang.
“Không phải”, - Chillion lắc đầu. - “Tôi mới đến vương đô không lâu.”
“Lẽ nào anh chưa tham gia tiệc rượu nào ở đây? Nếu không thì anh không thể không biết ông ấy là ai.”
“Ông ta rất nổi tiếng?”
Ciel gật đầu, tầm mắt hướng về phía ông lão trên đài, ông ta đang dùng giọng đều đều, bình tĩnh hòa hoãn đôi bên.
“Ông ấy là Thế Tước Bowen, tước vị của ông ấy ở vương đô không tính lớn, nhưng nhân cách khiến người người kính nể.”
“Xem ra là người đức cao vọng trọng trong giới quyền quý.”
“Phải”, - Ciel nhìn ông lão kia với ánh mắt nể trọng. - “Ông ấy là cựu viện trưởng của Học viện trung ương, đa số quý tộc ngồi ở đây đều là học sinh cũ của ông. Năm quốc vương đăng cơ, chính ông ấy và viện trưởng hiện tại đã giúp ổn định quốc gia này. Chỉ là ngăn ngắn mấy năm, ông ấy đã rời khỏi vòng tròn chính trị của vương quốc.”
Câu cuối của Ciel mang theo một tiếng thở dài, như đang tiếc nuối cho vị cựu thần tài đức.
“Ông ta đã già lắm rồi.”
Chillion chỉ liếc nhìn ông lão kia, khẽ lắc đầu.
“Đúng vậy”, - Ciel gật đầu. - “Nghe nói sức khỏe ông ấy không tốt, có thể cầm cự đến giờ đã là kỳ tích.”
Sinh mệnh của Thế Tước Bowen tựa như lá khô mùa thu, trước khi rơi xuống để lại những điều quý giá cho thế gian này.
“Safflint, thầy nhớ trò là con cháu gia tộc Geron. Gia tộc của trò suy sụp sau khi cha trò qua đời. Người trong nhà vẫn coi trò là hy vọng chấn hưng gia tộc, sao bây giờ lại làm chuyện ngu xuẩn thế này?”
Ông lão nhìn Safflint, trong đôi mắt già nua, sâu thẳm tràn đầy ấm áp.
Safflint không xa lạ gì với ông, khi gia tộc rơi vào cảnh quẫn bách, chính ông lão là người đã chìa tay ra giúp bọn họ.
Ông lão là ân nhân của gia tộc Geron.
Cậu kính trọng ông, nhưng không có nghĩa vì vậy mà từ bỏ niềm tin của mình.
“Thưa ngài Bowen, tuy hành vi của con khiến gia tộc thất vọng, nhưng khi vương quốc gặp nguy nan, quý tộc không phải thế lực đầu tiên nên hành động sao? Lẽ nào họ đã quên tổ tiên mình đã từng dâng hiến cả mạng sống cho vinh quang quốc gia này?”
Safflint siết chặt kiếm trong tay, kiên định nhìn ông lão.
“Con chỉ khiến gia tộc thất vọng, nhưng không khiến tổ tiên hổ thẹn. Trước ngày hôm nay, con thức trắng rất nhiều đêm để suy nghĩ, đến giờ vẫn chưa ngừng trăn trở, việc này có đáng hay không.”
“Kết quả trò chọn hành động.”
“Vâng”, - Safflint thở hắt ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn một vòng quanh đám quý tộc đang dợm bước tiến lên. - “Đạt được một thứ phải mất đi thứ khác. Con có thể chấn hưng gia tộc rồi đánh mất bản thân. Biến thành một tên quý tộc nhu nhược chỉ biết bấu víu vào lợi ích trước mắt mà không nhìn thấy tương lai.”
“Sinh ra trong gia đình quý tộc, con biết trách nhiệm của con là duy trì vinh quang gia tộc. Không có lợi ích nào lớn hơn lợi ích gia tộc dù điều đó có tổn hại đến tồn vong vương quốc.”
“Nhưng quốc gia này đang kề bên bờ vực diệt vong. Kể từ khi ngài và viện trưởng hiện tại rút lui, vương quốc đã từng bước đổ vỡ. Con đã đọc rất nhiều tư liệu, nên con hiểu, nếu không ra tay, quốc gia này sẽ tuyệt diệt.”
“Nên con chọn hành động. Con biết tỉ lệ thành công bằng không. Nhưng nếu không làm gì, con sẽ dằn vặt đến cuối đời. Đó là một nỗi đau âm ỉ, thê thiết. Thậm chí có lúc con đã nghe thấy tiếng đất mẹ nghẹn ngào.”
“Trái tim của con bị dày vò, tra tấn, con muốn được giải thoát.”
Ông lão nghe xong tràng tự thuật của Safflint chỉ biết cúi đầu than thở.
“Nhưng sao trò lại giết người? Trò phải biết, tay đã nhúng chàm thì không thể quay đầu được nữa.”
“Con nghĩ chỉ có máu tươi mới khiến tâm hồn con tĩnh lại.”
Safflint cười cay đắng.
“Trò, các trò, muốn tiếp tục giết người ư?”
“Ngài Bowen, xin nghe con khuyên một câu. Hành động lần này không chỉ có bọn con. Nếu họ phản kháng, con đảm bảo nơi này sẽ thành biển máu.”
Safflint nhẹ giọng cười lạnh, như đây là một chuyện hiển nhiên.
“Safflint, ta rất vui vì quốc gia này còn có những người như trò, nhưng…”
Ông lão khoát tay, não nề thở dài.
“Vai trò của các trò là ở tương lai, không phải hiện tại.”
Tương lai?
Safflint cười khan, cậu hiểu ý của ông lão.
Có lẽ ông đã biết, tuổi thọ của ông và quốc gia này đã là đèn cạn dầu, và không một ai có thể cứu nó được nữa.
Ông sẽ chết đi, quốc gia này sẽ sụp đổ.
Họ muốn vào một ngày nào đó trong tương lai, khi vương quốc tan đàn xẻ nghé, lớp trẻ này sẽ dũng mãnh đứng lên. Chỉ có lúc ấy, họ mới trở thành anh hùng chân chính.
Chỉ là họ đã không thể chờ được nữa.
Ông lão xoay người, không biết nói gì với hội quý tộc. Đến khi những mắt cừu hận bên dưới tản đi, ông chậm rãi ngồi xuống tại chỗ cùng cậu thiếu niên quý tộc. Ông nhắm mắt, không nói thêm một lời nào nữa.
“Xem ra đã giải quyết xong rồi.” - Ciel mỉm cười.
Chillion vuốt nhẹ lên ngón tay đeo nhẫn không gian.
“Tâm trạng của cậu có vẻ tốt.”
“Tất nhiên, tôi sợ bọn họ xung đột sẽ lây đến chúng ta, đến lúc đó thật khó xử.”
“Quả thật khó xử lý.”
Ngón tay của Chillion gõ nhịp nhịp trên bắp đùi.
Một, hai, ba người.
Có ít nhất ba kiếm sỹ thượng cấp không rõ lai lịch đang ẩn mình trong đám học viên. Nếu thực sự xảy ra xung đột, chỉ e không quá mấy phút, chỗ này sẽ máu chảy thành sông.
Đến lúc đó, e rằng mình không thể tiếp tục ngồi yên nữa.
May mà xung đột được hóa giải.
Chỉ là lai lịch của đám kiếm sỹ thượng cấp kia quá đáng lo ngại. Không biết ai có khả năng bỏ ra vốn lớn như vậy.
Một màn phản loạn vốn dĩ nực cười càng ngày càng trở nên thâm sâu khó thấy đáy.
“Racheal, cậu nhìn bên kia, anh Chillion không sao chứ?”
Hỗn loạn trên khán đài khiến không ít học sinh chú ý, tin tức có người bị giết cũng lan ra rất nhanh. Maggie sợ hãi nép bên mình Racheal, hai tay nắm chặt tay áo cô, ánh mắt lo âu hướng về phía khán đài.
“Đừng lo, ông anh họ của cậu vẫn ổn, chẳng lẽ cậu không thấy anh ta vẫn bình tĩnh ngồi ở kia sao? Tớ nghĩ chỉ cần không chống cự lại đám người kia thì sẽ không ai bị thương đâu.”
Racheal an ủi xoa đầu Maggie, trong mắt chứa đầy sầu lo.
Không lẽ chuyện tên ngốc Avis kia nói hôm qua chính là chuyện này?
Đồ điên này, không lẽ cậu ấy không biệt hậu quả sẽ thế nào à?
Anh hùng, anh hùng! Avis phát điên thật rồi!
“Racheal, cậu không sao chứ?”
Maggie bất an nhỏ giọng hỏi, Racheal có vẻ hoảng hốt quá.
“Ah, không sao, chỉ là có linh cảm không hay.”
Racheal bình tâm vội vã xua tay ra hiệu.
“Thật chứ?” - Maggie khẽ cắn môi. - “Cậu đang lo cho Avis à? Hình như cậu ấy cũng là thành viên của Tiên Hồng Kỳ Xã.”
“Đừng lo.” - Racheal nhẹ nhàng nói. - “Cậu xem, ở đây không có bóng dáng Avis. Tớ nghĩ cậu ấy không tham gia vụ này đâu.”
“Thật không?” - Đôi mắt ngây ngô của Maggie mở tròn, nhìn một vòng quanh đám thành viên của Tiên Hồng Kỳ Xã. - “Cậu xem, trong đám này có cả người của Học viện sỹ quan, bộ dạng bây giờ của họ thật đáng sợ.”
“Đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần chúng ta ngồi yên, họ sẽ không làm gì đâu. Từ hành động bây giờ cho thấy, họ còn muốn trao đổi với Quốc vương bệ hạ. Trao đổi xong sẽ thả chúng ta đi.”
“Nhưng nếu thỏa thuận thất bại thì sao?”
“Không biết, nhưng tớ nghĩ chúng ta sẽ ổn thôi.” - Racheal giang tay ôm lấy Maggie, khẽ khàng an ủi cô, ánh mắt vẫn cẩn thận quan sát xung quanh.
Nếu trao đổi thất bại, số phận của họ sẽ đi về đâu? Bất an cứ luôn cồn cào trong lòng.
Avis, cậu đang ở đâu?
Đằng sau sân khấu.
Tyrlant đã thả một vị đại thần sau khi nói rõ yêu cầu của mình. Đại thần đó là người trung gian đàm phán giữa cậu và Quốc vương.
Ngài ấy sẽ chấp nhận chứ?
Tyrlant nắm chặt chuôi kiếm bên hông, nếu ngài không đồng ý, mình nên làm gì đây? Chẳng lẽ muốn làm theo ý kiến đám người kia đề ra?
Không, nếu thực sự ra tay, thì sẽ thực sự không thể cứu vãn hay quay đầu nữa.
Cậu cứ đi tới đi lui, gương mặt lạnh băng không cảm xúc.
“Nếu Quốc vương không đồng ý, chúng ta sẽ làm thế nào?”
“Không đồng ý? Lão mà đồng ý thì đã không phải Quốc vương.”
“Chúng ta phải làm sao để ép ngài ấy đồng ý?”
“Rất đơn giản, uy hiếp lão! Nếu lão từ chối, hãy dùng tính mạng của đám người ở đây để trao đổi, ép lão phải đồng ý.”
“Không được! Chúng ta không thể hi sinh người vô tội! Điều này trái ngược với lý tưởng, thành viên của tôi cũng sẽ không đồng ý làm vậy đâu.”
“Chà chà, nếu biết cậu nghĩ vậy, lão già đang ngồi trên vương vị kia sẽ thẳng tay phái quân đội đến trấn áp. Tin tôi đi, lão nhất định sẽ làm thế.
“Lẽ nào ngài ấy không biết tình hình vương quốc hiện tại sao? Chúng tôi sẵn sàng dâng hiến tính mạng cho ngài ấy, cho vương quốc này!”
“Ha ha, đừng nói những lời ngây thơ như thế nữa. Cậu nghĩ lão là ai? Năm đó lão có thể thuận lợi leo lên vương vị là nhờ đám huân quý này ủng hộ. Trở mặt với đám huân quý chẳng khác gì tự chặt tay chân, lão sẽ không làm thế.”