Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật

Chương 25: Mừng Tân Gia




Người anh trai tính cách rất chân thật, rất khoa trương lại rất tùy ý đang uống rượu ở quán bar dưới tầng.
“Loại rượu này hương vị thật độc đáo, khá ngon.”
Trần Minh Viễn rót đầy ly, tò mò hỏi: “Cố Duẫn, cả Văn Thành lớn như vậy sao cậu tìm được một quán bar ở cái góc xó xỉnh này vậy.”
Đỗ Phong và Trịnh Hoài lần lượt có bạn gái, hai người đang bận yêu đương hẹn hò, chỉ còn hai chó độc thân là Trần Minh Viễn và Cố Duẫn thỉnh thoảng hẹn nhau ra ngoài uống rượu.
“Gián điệp.” Cố Duẫn nói.
Trần Minh Viễn uống ngụm rượu, dư vị trở lại: “Có phải Văn Đại ở gần đây không? Cậu đây là bị em gái cho leo cây hả?“
Mặc dù lời này hơi có vấn đề, nhưng cũng đoán được tám chín phần.
Thấy anh không phản bác, tâm trạng của Trần Minh Viễn lập tức rất tốt: “Ha ha, Cố Duẫn, cậu cũng có ngày này.”
Nhớ trước đây Cố Duẫn mới là người hay cho bọn họ leo cây.
Chỉ có thể nói, Thiên Đạo luân hồi, ai cho người ta leo cây thì sẽ có một ngày bị leo cây.
Cố Duẫn dựa vào sô pha, hơi nhướng mày: “Theo lời cậu nói thì chẳng phải cậu chính là lốp xe dự phòng sao.”
Anh “Xì” một tiếng: “Lốp xe dự phòng thì có gì đắc ý.”
Trần Minh Viễn: “… Shittt!”
Anh ấy thực sự hận cái miệng này của Cố Duẫn, nhưng anh ấy không thể nói.
Một lát sau, Trần Minh Viễn nghĩ lại.
Anh em không phải lốp xe dự phòng của nhau sao.

Đỗ Phong và Trịnh Hoài kia kìa, lúc yêu đương thì mỗi người mỗi ngả, đợi ngày nào đó bọn họ chia tay, còn không phải lại quay về tìm bọn họ uống rượu sao.
“Tôi nghe nói cậu mua nhà gần Văn Đại.” Trần Minh Viễn hỏi: “Cậu này là rất ra dáng trưởng bối đó.”
“Ừ.” Cố Duẫn lười biếng trả lời.
“Đúng thật cậu muốn nuôi em gái rồi.” Trần Minh Viễn: “Shitt, không nhìn ra cậu có kiên nhẫn như vậy đấy.”
Cố Duẫn có dáng vẻ gì, không ai biết rõ hơn người đã chơi từ nhỏ với anh là anh ấy.
Phải nói trước khi mẹ Cố xảy ra chuyện, Cố Duẫn quả thật là một thiên thần, nho nhã, đáng yêu, rất lễ phép, lúc đó bọn trẻ trong lớp thường xuyên đánh nhau vì mấy chuyện vặt vãnh, Cố Duẫn chỉ nói hai ba câu đã có thể khuyên giải.
Mọi người đều tranh giành nhau để chơi với Cố Duẫn, anh ấy cũng không ngoại lệ.

Anh ấy còn liệt kê Cố Duẫn là người bạn cùng lớp mình yêu thích và ngưỡng mộ nhất, anh ấy tung ta tung tăng đi theo sau Cố Duẫn, đồ ăn vặt và đồ chơi yêu thích nào cũng muốn chia sẻ với anh đầu tiên.

Mãi về sau, thiên thần dần biến thành ác quỷ.
Chỉ hai ba câu đã có thể khiến người ta bật khóc, tính cách hung hãn, chỉ nhướng mi một chút thôi cũng có thể khiến người ta cảm thấy áp lực như sắp bị đánh.
Những người vốn luôn thích vây quanh anh đều rời bỏ anh, đến cấp ba, tính cách anh lại thay đổi, trở nên cao ngạo và càng sâu không đoán được.
Không ai biết anh đang nghĩ gì, cũng không có nhiều người dám đến gần anh.
Sau khi anh về nước, tính khí này càng rõ ràng hơn.

Nhưng bây giờ người này lại thu hồi gai nhọn, nghiêm túc trở thành trưởng bối, thậm chí còn mua nhà gần Văn Đại, nghĩ thế nào cũng thấy quá kinh khủng.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Trần Minh Viễn, anh ấy nói tiếp: “Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ với diện mạo kia của Trịnh Tây Tây nếu không ai che chở sẽ rất dễ xảy ra chuyện.”
Kể từ khi Trịnh Tây Tây xuất hiện tại bữa tiệc sinh nhật của Từ Hưng Châu, đã có rất nhiều người nhớ thương cô, cũng không ít người đến hỏi anh ấy.
Khuôn mặt kia của Trịnh Tây Tây quả thật rất xinh đẹp, khí chất tốt, trên người mang hơi thở của học sinh, chụp bừa một bức ảnh cầm sách đứng ở thư viện cũng có thể sử dụng làm poster quảng cáo cho Văn Đại.
Là kiểu rất nhiều nam sinh thích.
Trong vòng có không ít người rục rịch, nếu không phải băn khoăn Cố Duẫn thì không biết đã có bao nhiêu người theo đuổi cô.
“Tôi nghe nói Trịnh gia muốn cắm một chân vào ngành thiết bị y tế, định liên hôn với Lương gia.” Trần Minh Viễn nói.
Cố Duẫn không tỏ ý kiến.
“Cậu không lo lắng cho Trịnh Tây Tây à?” Trần Minh Viễn ngập ngừng nói: “Nghe nói Lương gia đang do dự, Lương gia có hai người con trai chưa kết hôn, ai cũng đào hoa, ăn chơi, còn mê gái, nếu Trịnh gia đưa Trịnh Tây Tây qua liên hôn, tám phần bên kia sẽ đồng ý.”
Khóe miệng Cố Duẫn giật giật, giữa lông mày hiện lên lửa giận: “Bọn họ dám!”

Cố Duẫn kêu 10 giờ về nên sau 9 giờ, Trịnh Tây Tây đã tìm cớ rời đi.
Cô gọi cho Cố Duẫn trước.
“Về rồi?” Cố Duẫn hỏi cô.
“Vâng.”
“Xuống dưới đi.”
Trịnh Tây Tây ở tầng 5, cô ấn thang máy đi vào.
Khi thang máy đi xuống tầng ba, cửa mở ra, Cố Duẫn và Trần Minh Viễn đứng ngoài cửa.
“Anh?” Trịnh Tây Tây kinh ngạc nói.
“Em gái Tây Tây, đã lâu không gặp.” Trần Minh Viễn cười chào cô.
Hai người vào thang máy.

Trịnh Tây Tây nhìn thấy tấm biển quán bar treo ngoài cửa thang máy.
Anh trai không cho cô uống rượu, còn bắt cô về đúng giờ nhưng quay ra anh lại đến quán bar.
Trịnh Tây Tây tiến lại gần hơn, quả nhiên cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trộn lẫn với mùi bạc hà mát lạnh, không quá nồng nặc, thậm chí còn có mùi thơm nhưng nó không thể che dấu sự thật Cố Duẫn có tiêu chuẩn kép.
“Anh.” Trịnh Tây Tây hắng giọng nói: “Có phải anh đến quán bar không?”
“Hả?” Cố Duẫn nhìn qua.
“Anh nói em không được uống rượu.” Trịnh Tây Tây lên án: “Quay đầu chính anh là người đến quán bar.”
Cố Duẫn không ngờ có một đạo thiên lôi đang chờ anh.

Anh há miệng, ánh mắt dừng trên người Trần Minh Viễn, quyết đoán bán đứng Trần Minh Viễn.
“Là anh Minh Viễn của em ép anh.”
Cố Duẫn lấy lại tự tin, tay phải khoác lên vai Trần Minh Viễn: “Sau này đừng mời tôi uống rượu, tôi rất khó xử.”
Trần Minh Viễn: “… Wtf?”
Anh ấy phản ứng rất nhanh, hất bàn tay đang đặt trên vai anh ấy của Cố Duẫn ra, chán ghét nói: “Chó Cố, anh em con mẹ gì.”
Cố Duẫn cười.
Bị anh ảnh hưởng, Trần Minh Viễn cũng không nhịn được muốn cười, sự tình vừa rồi nhanh chóng xoay chuyển, Trần Minh Viễn nói: “Em gái Tây Tây, em phải quản kỹ anh Cố nhà em, tên này nói chuyện như đánh rắm, không có câu nào là thật.”
Trịnh Tây Tây nghiêng đầu.
“Anh Minh Viễn.” Cô thân thiện nói: “Anh đừng nói bậy nữa, anh cứ nói bậy sẽ không có bạn gái đâu.”
Trần Minh Viễn: “Đm?”
Cố Duẫn cười to.
Vừa nói ba người cũng đi ra khỏi tòa nhà.
Trần Minh Viễn tự lái xe đến đây, anh ấy uống rượu nên gọi người lái thay.
“Hẹn gặp lại.” Trần Minh Viễn tạm biệt hai người: “Em gái Tây Tây, lần sau để Cố Duẫn dẫn em đi chơi.”
Cố Duẫn nói với người lái thay vài câu, cho tiền tip, quay đầu nói với Trần Minh Viễn: “Đi nhanh đi, về đến nhà thì nhắn tin với tôi.”
Mặc dù không uống nhiều lắm, nhưng dù sao đã uống rượu, Trần Minh Viễn cũng đẹp trai, nửa đường đừng có bị bắt cóc là được.
“Cậu phiền quá, tôi có phải con gái đâu.”

Sau khi tiễn Trần Minh Viễn đi, Cố Duẫn đút hai tay vào túi: “Em gái, về nhà thôi.”
Trịnh Tây Tây đuổi theo: “Anh, anh nói chuyển nhà là sao?”
Lúc ở cổng trường Cố Duẫn không nói rõ lại ở trước mặt nhiều người trong lớp như vậy, cô cũng không tiện hỏi.
Cố Duẫn cười nói: “Lát nữa em sẽ biết.”
Hai người đi bộ vào đại lộ, đi về phía trước mấy phút, rẽ vào một khúc cua, đi tới một tòa chung cư.
Nhìn thấy Cố Duẫn, bảo vệ mở cửa cho anh.
Cố Duẫn tiếp tục đi vào, đi tới một tòa chung cư mới tinh.
Sau khi vào thang máy, Cố Duẫn ấn tầng 18.
Trịnh Tây Tây đứng bên cạnh Cố Duẫn, nín thở, đột nhiên cô có cảm giác khẩn trương trước khi mở quà.
“Tới rồi.” Cố Duẫn nói.
Đây là một căn hộ song lập, nhà không lớn như ở dinh thự Dục Minh, nhưng chỉ có hai người ở thì không gian vẫn dư dả.
Căn nhà có tông màu chủ đạo là màu nâu, so với dinh thự Dục Minh thì đầy đủ hơn, trong phòng bếp có đầy đủ dụng cụ nấu nướng, tủ lạnh chất đầy đồ ăn, trên ghế sô pha được đặt ngay ngắn những chiếc gối ôm.
Bên trong có một phòng làm việc dành riêng cho Trịnh Tây Tây.
Căn phòng nhỏ hơn trước, nhưng thiết kế độc đáo và màu sắc phù hợp là điều Trịnh Tây Tây rất thích, bên trên còn có một cái gác xép.
Trên gác xép trồng hoa, có một chiếc bàn trà, bên trái cửa có một chiếc xích đu buộc bằng dây treo.
Cảm giác đây là một nơi cô có thể trốn khi tâm trạng không tốt, bình thường cũng có thể đến đây đọc sách hoặc uống trà.
Trịnh Tây Tây giống một đứa trẻ hưng phấn nhìn trái nhìn phải, như đứa trẻ vừa được chuyển đến nhà mới.
Cố Duẫn cong môi, hỏi cô: “Thích sao?”
Trịnh Tây Tây gật đầu, cô rất thích.
Trịnh Tây Tây đi đến kệ sách, thấy bên trên có một giá đầy album nhạc cổ điển.
“Anh, anh thích nhạc cổ điển sao?”
“À, đó là chuẩn bị cho em.”
Cố Duẫn nói: “Nghe đi, lần sau đặt bài, anh hy vọng trừ ‘Hai con hổ‘ và ‘Ngôi sao nhỏ‘ thì vẫn có lựa chọn khác.”
Trịnh Tây Tây: “…”
Nhìn những album này, Trịnh Tây Tây đột nhiên thấy rất áp lực, cô phải nghe đến ngày tháng năm nào chứ.
Cô kéo rèm ra, phát hiện từ nơi này có thể nhìn thẳng Văn Đại, hơn nữa tầm nhìn rõ đến mức cô có thể nhìn thấy cả tòa ký túc xá cô đang ở.
Rất nhanh Trịnh Tây Tây quên luôn chuyện album nhạc, bắt đầu hưng phấn chạy tới chạy lui.
Cố Duẫn cười nhẹ, lúc này, Trịnh Tây Tây ở tuổi ngây thơ, hoạt bát, vô tư.
Trịnh Tây Tây chạy tới chạy lui trong nhà mới suốt nửa tiếng, cuối cùng cô cũng khám phá hết từ bên trong lẫn bên ngoài ngôi nhà.
Nơi này khác với Trịnh gia và dinh thự Dục Minh, những nơi đó là cô xâm nhập vào, nhưng nơi này từ khâu chuẩn bị đến thiết kế đều cân nhắc theo sở thích của cô, coi cô là một phần mà chuẩn bị.
Cho dù là lần đầu tiên đến đây cũng khiến Trịnh Tây Tây sinh ra cảm giác quen thuộc mãnh liệt trong lòng.

Cô từ trên lầu đi xuống, Cố Duẫn tắt đèn, xung quanh đột nhiên tối om.
“Anh?”
Cố Duẫn từ phòng bếp đẩy một cái bánh kem ra, bên trên cắm hai cây nến.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên trong nhà.
Cố Duẫn đẩy bánh kem đến trước mặt Trịnh Tây Tây, nói: “Mừng tân gia.”
Ngọn nến lặng lẽ cháy, hai người cách chiếc bánh kem đứng đối diện nhau, ánh nến phản chiếu trong mắt họ.
Đột nhiên Trịnh Tây Tây nhớ lại lúc cô còn nhỏ.
Lúc đó, ba mẹ cô chưa qua đời vì tai nạn giao thông.
Gia đình cô sống trong một căn nhà thuê ở huyện, ngôi nhà không lớn nhưng được mẹ trang trí rất đẹp.

Ban công trồng hoa, chậu hoa được cải tiến từ hộp nhựa, trong nhà có nhiều đồ trang trí nhỏ xinh, rất nhiều đồ tự làm.
Hôm đó là sinh nhật năm tuổi của cô, ba cô ôm cô vào lòng, mẹ cô bưng một chiếc bánh kem ra: “Bảo bối nhà ta năm tuổi rồi, sinh nhật vui vẻ nhé con yêu.”
Ba cô bế cô đi thổi nến, Trịnh Tây Tây mặc váy hồng nhạt, cười tươi như hoa, ánh nến phản chiếu trong mắt cô.
Đó là lần cuối cùng cô ăn bánh sinh nhật.
Cảnh tượng quá khứ và hiện tại trùng điệp, hốc mắt không khỏi có chút ướt át.
“Sao lại khóc?” Cố Duẫn đưa tay ra, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cô.
Lúc đầu Trịnh Tây Tây cũng không sao, nhưng sau khi được Cố Duẫn lau như vậy, nước mắt lại không kìm được, từng giọt lớn rơi xuống.
Cố Duẫn thở dài, đi qua ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Anh muốn cho em một bất ngờ.“ Cố Duẫn nói.
Anh không biết không đúng chỗ nào mà lại làm cô khóc.
“Em rất vui.

“Trịnh Tây Tây nói.
Cô từ ngực Cố Duẫn đi ra, lau nước mắt, thấy Cố Duẫn vẫn nhìn cô, cô hơi xấu hổ, thẹn quá hóa giận nói: “Thật đó.


“Được, là thật.” Cố Duẫn lau nước mắt trên mặt cô: “Thổi nến trước nào.”
Trịnh Tây Tây cúi đầu, đang định thổi nến thì cô lại bị Cố Duẫn ngăn lại.
“Chờ chút.” Anh đưa cho cô một tờ giấy: “Xì mũi trước, nếu thổi ra nước mũi thì phải làm sao?”
“…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.